Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 1: Tớ Đóa Hoa Cao Lãnh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Cuối mùa hạ, giữa trưa mây đen kéo đến không báo trước, nhưng lại chậm chạp không rơi xuống một cơn mưa rào sảng khoái nào.

Chàng trai mười tám tuổi lặng lẽ đứng trước cửa giảng đường ở Đại học C, nhìn bầu trời u ám, dường như cậu đang kiên nhẫn chờ đợi một điều gì đó.

Bên cạnh luôn có từng nhóm người đi ngang qua, dồn dập quăng đến cho cậu những ánh mắt mới lạ, sau đó xì xào bàn tán.

Điều này khiến cậu hơi khó chịu, dời vào bên trong hai bước, trốn sau cánh cửa.

Cậu tùy tiện tìm một chiếc ghế tựa ngồi xuống nghỉ ngơi rồi lấy từ trong cặp ra một chiếc tai nghe.

Những nốt nhạc nhẹ nhàng xua tan đi bầu không khí nặng nề của mùa hè, những giọng nói xa lạ kia tựa như đã bị ngăn cách bên ngoài, cậu không nghe thấy những lời bàn tán về mình nữa ——
"Cậu ấy có phải là Cố Noãn đã phát biểu tại lễ khai giảng năm nay không? Tôi nghe nói cậu ấy dùng thành tích đứng đầu thành phố để vào trường đấy."
"Là cậu ấy, xem ra gia cảnh cũng có tiền đúng không?"
"Cậu ấy lớn lên đẹp trai như vậy, không chừng không ít người theo đuổi."
"Lạnh lùng lắm, hôm qua học trưởng năm hai chào cậu ấy, cậu ấy còn làm như không thấy."
"Không phải chứ? Tôi đã thèm nhỏ dãi muốn vị học trưởng kia tròn hai tuần rồi!"
Nói xong, người nói giữ vai và hỏi người bạn của mình một cách kỳ lạ, "Nhân tiện, cậu đã từng ngửi thấy tin tức tố của cậu ấy chưa?"
Một người tài giỏi như vậy, không ai biết tin tức tố của cậu có mùi gì.

Có người nói đó là hương hoa dành dành, có người lại nói là hương bạc hà...Đủ loại màu sắc, hình dạng, cái nào cũng có.

"Đúng vậy, cậu ấy là omega, nhưng trên người một chút mùi của tin tức tố cũng không có, trông như Beta vậy?"
Theo từng bước chân, những cuộc nói chuyện nhỏ này dần trôi đi.

Cố Noãn hơi xuất thần, âm nhạc trong tai nghe đã giúp cậu ngăn chặn những lời nói một chiều này.


Cậu chớp chớp mắt, lông mi dài tự nhiên và những đường nét trên khuôn mặt thanh tú khiến cậu trông như một con rối được chế tác tuyệt đẹp.

Nhìn từ xa, quả thực có cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

"Ting--"
Một tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại di động, là người em họ bằng tuổi Omega của Cố Noãn - Tô Mộc - gửi đến, y cũng học ở Đại học C nhưng khác chuyên ngành.

[Nghe nói khoa của cậu đặt cho cậu một cái biệt danh, gọi là đóa hoa cao lãnh?]
Rõ ràng là cách một cái màn hình, nhưng Cố Noãn lại có thể cảm nhận được tiếng cười của Tô Mộc sống động như âm thanh vòm 3D [1].

Người em họ cùng tuổi này luôn đi bắt tin trước Cố Noãn một bước, là một cái radar bát quái chính hiệu.

[1] Âm thanh 3D là một dạng âm thanh lập thể hay còn được gọi là Auro 3D, là một trong những tiêu chuẩn âm thanh nổi ba chiều thế hệ kế tiếp, hệ thống âm thanh 3D tạo ra một hệ thống âm thanh vòng bao quanh người xem để mang đến cho người xem, người nghe một hệ thống âm thanh sống động, và mang đến cho họ cảm giác như mình đang lạc vào thế giới bên trong phim ảnh.

Cố Noãn đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không biết chuyện này: [Hả? ]
Cố Noãn: [Tớ? ]
Tô Mộc trả lời tin nhắn rất nhanh, hẳn là y cũng đã tan lớp: [Họ học trưởng năm hai chào hỏi cậu nhưng cậu không để ý tí nào.

Chúc may mắn, Cố Noãn, sao tớ chưa thấy cậu lạnh lùng như vậy bao giờ.]
Cố Noãn không nói nên lời, lông mày xinh đẹp của cậu gần như vặn lại một chỗ, cậu trực tiếp gọi cho Tô Mộc, và Tô Mộc bắt máy ngay lập tức.

Vừa mở miệng cậu đã bắt đầu gào thét, cùng vẻ bề ngoài thanh lãnh kia hoàn toàn bất đồng.

Nếu trong mắt người lạ Cố Noãn là một đóa hoa cao lãnh, thì trong mắt những người thân quen, cậu chính là một mặt trời nhỏ, nhiệt tình như lửa.

Cụm từ "ngoại hình và hành vi không hợp nhau" cũng rất thích hợp khi sử dụng trên người Cố Noãn.

"Vị học trưởng đó chào tớ ở đâu? Hắn..." Cố Noãn liếc nhìn xung quanh và chắc chắn rằng không có ai, sau đó lén lút hạ giọng, cẩn thận cầm điện thoại di động, giống như đang nói đến một bí mật động trời nào đó.

"Hắn hỏi tớ có muốn kết giao với hắn hay không! Tớ nói không, hắn còn khăng khăng đòi phương thức liên lạc của tớ!"
Cậu nói điều này, những người không biết sẽ nghĩ rằng họ đã giẫm phải một quả mìn.

Cố Noãn thở hổn hển, đau đầu nói: "Cái này - ai có thể để ý hắn chứ! Để ý hắn chính là cho hắn hy vọng, tớ cũng không có ý tứ gì với hắn!"
Những lời này khiến Tô Mộc cười lớn, hài hước không thôi.

Cố Noãn có gương mặt này, ai mà ngờ được tính tình của cậu y như một bà mẹ thích càm ràm.

Tô Mộc lớn lên cùng với Cố Noãn còn không tin được, đừng nói vị học trưởng kia, cho dù đi tìm khắp thành phố này chắc không ai tin luôn ấy chứ.

Đáng tiếc, Cố Noãn sống trong phúc mà không biết phúc, hết sức lãng phí vẻ ngoài hòa nhã này.

Trước đây lúc học cấp ba, mọi người trong trường có câu nói như thế này: Cố Noãn thật đẹp trai, nhưng chỉ khi cậu ta không mở miệng.

Dù có vẻ ngoài lạnh lùng và quyến rũ đến đâu, tính khí bướng bỉnh của Cố Noãn cũng bị tổn thương ngay lập tức.

"Cậu đã mười tám tuổi, cũng đã đến lúc nói chuyện yêu đương rồi.

Trước đây, chúng ta học ở một trường cấp ba đầy Omega, đúng là lãng phí mấy năm thanh xuân." Đầu dây bên kia Tô Mộc vừa đi vừa nói, ngữ khí cà lơ phất phơ, "Tớ đã đi nghe ngóng rồi.

Học trưởng kia điều kiện không tồi, người cũng đứng đắn, tốt xấu gì cậu cũng nên thêm tài khoản xã giao chứ."
Tô Mộc nói, "Cậu phải học hỏi tớ này.


Tớ đã chủ động xin được ID của hai vị tiền bối Alpha rồi đó."
Nghe vậy, Cố Noãn trực tiếp buông một câu khiến Tô Mộc cứng họng, "Nhưng tớ không có tin tức tố."
Alpha và Omega, tin tức tố hấp dẫn lẫn nhau.

Cố Noãn không thực sự tin vào tình yêu sét đánh, và cậu cũng không nghĩ sẽ có người yêu mình sâu đậm ngay từ lần đầu gặp mặt.

Nhưng cậu là một người nói một đằng, làm một nẻo.

Bởi vì trong lòng cậu đã có người mình thích.

......!
Ngay khi những lời này nói ra, Tô Mộc thật sự không nói nên lời, y nhớ Cố Noãn từng có vị ngọt dâu tây nhàn nhạt trên người, nhưng một ngày nào đó khi học cấp hai, không biết Cố Noãn đã trải qua chuyện gì mà bệnh nặng một hồi.

Hôn mê mất mấy ngày, sau đó Cố Noãn lại biến thành một "Beta".

Cố gia đưa cậu đi khám những vị bác sĩ nổi tiếng nhất, nhưng vô ích.

"......"
Tô Mộc vò đầu bứt tóc, "Cậu nói gì vậy, không phải có rất nhiều người cũng hẹn hò và kết hôn với Beta sao? Tớ không nghĩ tin tức tố là một thứ quá cần thiết..." Y càng nói càng lúng túng, còn không bằng không nói.

Tô Mộc mặc kệ, thuận lợi chuyển đề tài, "Không nói chuyện này nữa, ngày mai là cuối tuần.

Cậu muốn đi xem phim không? Gần đây có một bộ phim là thể loại cậu thích đấy."
Cố Noãn hiếm khi từ chối Tô Mộc.

"Lần sau đi, cuối tuần này tớ có việc phải làm." Cậu nghĩ ngợi rồi nói với Tô Mộc, "Anh trai tớ sắp về nước, tớ muốn ra sân bay đón anh ấy."
Không ngờ trong giây tiếp theo, Tô Mộc suýt chút nữa ngã lộn mèo một cái.

Y há to miệng, "Chết tiệt, con chó điên kia trở về rồi?!"
Vừa dứt lời, Tô Mộc lập tức tự vả vào cái miệng nhanh hơn não của mình.

Y nhất thời kinh ngạc, không dừng miệng được.

Đúng như dự đoán, Cố Noãn, một người luôn tốt tính, ngay lập tức trầm giọng và gọi tên của y: "Tô Mộc, không được gọi anh trai của tớ như vậy."
Trước khi Tô Mộc kịp xin lỗi, Cố Noãn đã cúp máy, thực sự tức giận rồi.

Tô Mộc liên tục gọi lại cho Cố Noãn nhưng vẫn bị cậu trực tiếp cúp máy, Tô Mộc đành phải gửi tin nhắn xin lỗi.

Việc này là lỗi của cái tật nhanh mồm nhanh miệng của y, chọc vào giới hạn cuối cùng của Cố Noãn.

Cố Noãn chán chường tức giận, cầm điện thoại, sau khi thấy Tô Mộc xin lỗi năm lần liên tiếp, cậu mới trả lời: [Sau này không nên gọi cho anh của tớ như thế.]
Tô Mộc: [Được, được, được.

Tớ sẽ không bao giờ nói thế nữa! Tớ thề! ]
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Cố Noãn hiện ra một tin nhắn, cậu vừa quay người đã thấy chiếc xe hơi dừng ngoài cửa.

Chú Trương – tài xế - liên tục xin lỗi, nói là tắc đường nên đến muộn, chú mở cửa sau cho Cố Noãn lên xe, "Tiểu thiếu gia, lên xe đi."
Điều hòa trong xe vừa vặn, nhiệt độ đã được chú Trương điều chỉnh tốt.

Vừa lên xe, chú đưa cho Cố Noãn một chai sữa dâu vì sợ Cố Noãn sẽ khát.

Cố Noãn hơi ngạc nhiên "Cháu không thấy nhãn hiệu sữa dâu này lâu rồi.


Cháu nhớ khi còn nhỏ ba thường mua cho cháu và anh cháu."
"Đúng vậy, tôi thấy nó được bày bán ở ven đường liền nghĩ cậu sẽ thích."
Chú Trương đã làm tài xế cho Cố gia từ khi Cố Noãn lên năm tuổi, chịu trách nhiệm đưa đón Cố Noãn đến trường, cũng xem như chứng kiến Cố Noãn lớn lên.

Mấy ngày nay không gặp Cố Noãn, tự nhiên chú cũng nói rất nhiều, hỏi chuyện này chuyện kia, "Tiểu thiếu gia, cậu ở ký túc xá không có quen không? Có làm quen với bạn học mới không? Đồ ăn trong căn tin có ngon không, nếu ăn không ngon thì sau này trong nhà sẽ đưa cơm đến cho cậu có được không? "
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của chú Trương, Cố Noãn không hề sốt ruột, tâm trạng thoải mái đáp: "Không cần đâu chú, cháu ăn ngủ rất tốt, nhưng cháu cùng bạn học không quá quen, gặp mặt cũng không biết nên nói cái gì."
Theo quan điểm của Cố Noãn, đại học và trung học rất khác nhau, mọi người hầu như không thể gặp nhau ngoại trừ khi trong lớp.

Cho dù nhìn thấy nhau, bọn họ cũng không thân quen, nói cũng không biết nói cái gì.

Ở kí túc xá cũng giống như một đoàn thể nhỏ thôi.

Chuyên ngành của Cố Noãn, cộng với cậu thì tất cả chỉ có ba Omega.

Đại học C nổi tiếng là hết mực chăm sóc nhóm Omega, trong các tòa nhà ký túc xá của họ, về cơ bản đều có phòng đơn hoặc phòng đôi.

Cố Noãn số may, được trực tiếp phân đến phòng đơn.

Kết quả là Cố Noãn đến nhập học muộn một tuần, càng ít có khả năng kết bạn hơn, thậm chí là người bạn cùng phòng cơ bản nhất cậu cũng không có.

Tuy nhiên, Cố Noãn cũng không quá lo lắng về chuyện này, để cho chú Trương yên tâm, cậu nói, "Năm học mới bắt đầu có mấy ngày, từ từ sẽ tốt hơn."
"Được được, tôi chỉ là sốt ruột."
Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Cố Noãn đột nhiên nói: "Chú Trương, dừng lại đây một lát được không? Cháu...cháu muốn xuống mua vài thứ!" Ánh mắt của cậu bất giác nhìn kệ tạp chí thời trang trước cửa hàng tiện lợi.

Chú Trương cũng nhìn lướt qua dãy tạp chí đó, chú cười cười, biết rõ còn hỏi: "Ngày mai đại thiếu gia sẽ về đúng không?"
Cố Noãn gật đầu, ngữ khí trở nên vui vẻ, "Sáng mai, cháu sẽ cùng ba đến sân bay đón anh ấy."
"Ai, học đại học xa như vậy, không tiện về nhà."
Ngay khi chú Trương dừng lại, Cố Noãn nhanh chóng đi về phía kệ tạp chí, không nói một lời, cậu quen cửa quen nẻo cầm lấy một quyển tạp chí bắt mắt nhất.

Sau khi thanh toán, Cố Noãn nhanh chóng mở ra, chỉ chốc lát sau, cậu đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Mặc dù lần này, người đó cũng chỉ đảm nhiệm một hình ảnh nhỏ bé không đáng kể trên trang tạp chí đó, nhưng Cố Noãn luôn có thể tìm thấy người đó ngay lập tức.

Đây giống như một loại công năng đặc biệt kỳ diệu, giống như thần giao cách cảm, Cố Noãn âm thầm đắc ý.

Mỗi trang của tạp chí sẽ có tên người mẫu ở góc dưới bên trái, lúc này, Cố Noãn dùng ngón tay chạm vào hai chữ "Hàn Dương", khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.

Cậu khẽ thì thầm, như đang nói với chính mình trong lòng, ngữ khi có chút háo hức và mong đợi, "Em sẽ sớm được gặp anh thôi."
Anh trai.

(*) Hoa dành dành
.