Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 9: Trà Sữa Thật Sự Rất Ngon!





Một ngày trước kỳ nghỉ đông, kết quả học tập của Hàn Dương được phát ra, cậu đạt hạng nhất trong lớp.

Nếu là gia đình bình thường, cậu có thể có một kỳ nghỉ rất thoải mái.

Đáng tiếc, kỳ nghỉ đông của Hàn Dương còn chưa bắt đầu thì cha dượng của cậu – Vương Thịnh – đã giúp cậu nghĩ xong nơi để đi.

Cha mẹ của Vương Thịnh mở một quán ăn nhỏ và công việc của Vương Thịnh là giúp đỡ ở đó.

Lần này, tranh thủ Hàn Dương được nghỉ, gã cũng mang theo Hàn Dương.

Cha của Vương Thịnh giả vờ giả vịt quở trách Vương Thịnh, "Mày không sợ làm đứa nhỏ mệt mỏi sao." Nói xong liền nhét vào trong túi Hàn Dương một bao lì xì màu đỏ, tất cả đều là khách khí.

Khi ông ta vừa quay đi, Vương Thịnh đã lấy bao lì xì lại từ trong túi của Hàn Dương.

Gã dẫn Hàn Dương đi vào nhà bếp, bưng đến một cái chậu rửa, "Rửa xong thì ra ngoài giúp một tay, chớ có lười biếng."
Hàn Dương vùi đầu rửa chén, Vương Thịnh nghiêng người sang một bên chợp mắt, khi tỉnh lại sẽ cùng người khác đi ra ngoài.

Thỉnh thoảng, gã còn kêu to: "Đi ra dọn bàn!"
Hàn Dương thường vừa rửa bát vừa học thuộc công thức trong sách giáo khoa.

Cuộc sống của cậu thật nhàm chán, ngoài việc học ra thì không có gì khác để thư giãn.

Lúc này đang vào mùa đông lạnh giá, vòi nước lạnh buốt khiến tay Hàn Dương tê cóng, trên người cậu vẫn là chiếc áo khoác đen bẩn thỉu, theo thời gian, mùi dầu mỡ bao trùm cả chiếc áo.

Cậu đang lau bát đĩa bằng găng tay nhựa ẩm ướt vì vệt nước đêm khuya mà kết băng.

Trên một chiếc bàn thấp cách đó không xa, chiếc cặp rách nát đã được khâu lại bằng những đường kim mũi chỉ nguệch ngoạc, nó vẫn có thể sử dụng được.


Không biết có phải vì sắp Tết hay không mà công việc buôn bán của quán ăn rất tốt.

Đương nhiên khi buôn bán thuận lợi, đồ ăn thừa buổi tối cũng còn nhiều, Hàn Dương thường xuyên đi trộm về ăn.

Cậu đang trong thời kỳ trưởng thành, vì ăn uống không đủ chất dinh dưỡng nên thấp bé hơn so với các bạn cùng trang lứa.

Vương Thịnh sợ bị hiểu lầm, thường giải thích với khách của mình, "Đây là con trai của tôi, đến giúp đỡ."
Những lúc như vậy, Hàn Dương luôn khó chịu xiết chặt góc quần áo.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Lần này, khi Vương Thịnh đang kéo cậu lại để nói điều gì đó, Hàn Dương vô tình ngẩng đầu lên và nhìn thấy Cố Noãn đang đứng ở lối vào của quán ăn, theo sau là một nam nhân cao lớn.

Hàn Dương nhớ rõ đây là bố của Cố Noãn.

Vương Thịnh nhiệt tình chào hỏi, "Quý khách muốn ăn cái gì, xin mời tự mình xem thực đơn!"
Cố Viễn Sâm, bố của Cố Noãn hoàn toàn không có ý định gọi đồ ăn.

Hắn bế Cố Noãn lên, không muốn chân của đứa bé rơi trên nền đất đầy dầu mỡ và bẩn thỉu.

Hắn cao ngất ngưởng, không phù hợp với những quán ăn trong con hẻm nhỏ này, nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Hàn Dương bị Vương Thịnh đẩy đi mở nắp bia cho một bàn khách, tóc mái dài gần như che đi đôi mắt ám trầm của cậu.

Tối qua cậu ngủ không ngon giấc, nhất thời hoảng hốt, không cẩn thận làm vỡ chai bia.

Vương Thịnh ngay lập tức tát vào đầu và xô Hàn Dương ngã xuống đất.

Vương Thịnh liên tục mắng mỏ đủ thứ từ ngữ không thể chịu nổi, giống như quán ăn này, đầy dầu mỡ và bẩn thỉu.

Động tác đột ngột này khiến Cố Noãn sợ đến cứng người ngay lập tức, "Anh ơi!"
Hàn Dương đầu óc ong ong, co rụt lại một góc.

Vương Thịnh không thể chịu được bộ dáng kinh sợ này của cậu, giơ tay lên chuẩn bị đánh tiếp thì chính Cố Viễn Sâm đã nắm lấy cổ tay của gã.

Cố Noãn vốn ở trong tay Cố Viễn Sâm chân vừa chạm đất đã chạy tới ôm lấy Hàn Dương dơ dáy, "Không được bắt nạt anh ấy!"
Nhóc trông tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, nhưng xem ra cái gì cũng đều hiểu một chút.

Hàn Dương bị đánh không rơi một giọt nước mắt, nhưng Cố Noãn thì lại khóc thút thít.

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay của Hàn Dương, cả người cậu tê cóng.

Hàn Dương đột nhiên nghĩ đến viên kẹo dâu nhỏ còn sót lại trong cặp sách của mình, mùi thơm ngào ngạt giống hệt như trên người của Cố Noãn, mùi hương khiến người ta choáng váng đầu óc, đột nhiên trở nên yếu ớt, bắt đầu không thích ứng được với mùa đông lạnh giá.

"Cố Noãn." Lần đầu tiên cậu gọi tên Cố Noãn.

Cố Noãn nghẹn ngào quay lại.

"Trên người tôi bẩn, đừng ôm tôi." Hàn Dương nói.

Cố Noãn liều mạng lắc đầu, vừa khóc vừa nói: "Em không muốn ông ta đánh anh, em không cho phép ông ta đánh anh!"
"..."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Hàn Dương nghĩ Cố Noãn thật sự là một đứa nhỏ rất kỳ quái, họ rõ ràng là không quen nhau, tại sao lại muốn bảo vệ cậu như thế này, lại còn khóc thương cậu, rõ ràng là...ngay cả "người nhà" có quan hệ huyết thống với cậu cũng không vì cậu mà rơi một giọt nước mắt.

Trong đầu Hàn Dương hiện lên vô số dấu chấm hỏi, mũi bất giác chua xót.


Cậu quên mất cậu theo Cố Viễn Sâm ra khỏi cửa quán ăn bằng cách nào, cậu chỉ thấy Cố Viễn Sâm cương quyết nói gì đó với Vương Thịnh, còn đưa cho Vương Thịnh mấy tờ tiền giấy.

Mùa đông trôi qua thật chậm khiến nhịp thở của con người cũng trở nên dài hơn.

Hàn Dương ngồi trong xe của Cố Viễn Sâm, trên tay cầm một cốc trà sữa nóng, giống như mới từ mùa đông khắc nghiệt đến mùa hè, hai má ửng đỏ.

Vì vậy, Cố Viễn Sâm đã đặc biệt điều chỉnh hệ thống sưởi trong xe thấp một chút.

Cố Noãn hít mũi, lông mi vẫn còn ướt đẫm, giúp Hàn Dương nhét ống hút vào ly trà sữa, nói: "Anh ơi, em sắp phải đến nhà ông bà ở nước ngoài ăn tết, cho nên em muốn đến đây để tặng quà năm mới cho anh, em và ba đều chọn cho anh một chiếc cặp mới."
Hàn Dương khó hiểu hỏi: "...Tại sao lại đưa tôi?" Cậu liếc nhìn chiếc cặp màu xanh đậm bên cạnh, còn nhớ đến bạn học của mình cũng có một chiếc tương tự, giá cả không hề rẻ.

Hàn Dương có thể nhận đồ ăn của người khác, nhưng cậu không dám nhận một chiếc cặp đắt tiền như vậy.

Cậu thẳng thừng từ chối lòng tốt của Cố Noãn, "Tôi có cặp của tôi rồi."
Cố Noãn nghe xong rũ đầu xuống, "Anh không thích sao?"
Hàn Dương không hiểu thái độ của cậu nhóc, cũng may, Cố Viễn Sâm đã giúp nhóc giải thích "Tiểu Noãn đã đứng đầu trong kỳ thi lần này, nên ba của thằng bé hứa sẽ tặng cho thằng bé một món quà.

Tiểu Noãn đặc biệt chọn một chiếc cặp và muốn tặng nó cho cháu nên cháu cứ nhận đi.

Đây là kết quả của quá trình học tập chăm chỉ của thằng bé và thằng bé muốn tặng nó cho người bạn mới là cháu.

"
Cố Noãn vội vàng gật đầu, nắm lấy ngón tay Hàn Dương để "làm nũng".

Hàn Dương bị từ "bạn mới" làm cho chóng mặt, không từ chối nữa.

Sau khi tặng quà, Cố Noãn nháy mắt trở nên sống lại, lắc lắc chân "Anh ơi, uống trà sữa đi! Cái này rất ngon.

Ba nói em còn nhỏ không uống thường xuyên được.

Nhưng hôm nay ba lại tăng ca, sẽ không biết em uống trà sữa." Vừa nói, nhóc vừa cầm cốc của mình lên uống một cách mãn nguyện.

Sau đó, Cố Noãn lớn tiếng thốt lên: "Trà sữa thật sự rất ngon!"
Rầm rầm rầm.

Nếu không phải vì vừa rồi nhóc khóc lóc không ngừng thì sao Cố Viễn Sâm có thể mua trà sữa cho nhóc?
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Cố Viễn Sâm bất lực nói, "Uống ít một chút."
"Dạ." Cố Noãn mạnh mẽ gật đầu, sau đó quay sang Hàn Dương nói: "Anh ơi, sao anh không uống đi?"
Hàn Dương nuốt xuống vài ngụm nước bọt, sau đó đưa miệng hút trà sữa.

Đây là lần đầu tiên cậu uống trà sữa, thật sự uống rất ngon.

Với sự trợ giúp của trà sữa, bầu không khí trong xe dịu đi.

Cố Viễn Sâm đưa cho Hàn Dương loại thuốc mỡ mà hắn đã mua ở hiệu thuốc bên cạnh khi hắn đi mua trà sữa: "Bôi lên tay trước khi đi ngủ."
Hàn Dương cẩn thận cầm lấy, sau khi nhìn thấy trên hộp ghi là trị nẻ do tê cóng, theo thói quen sau khi nhận được bố thí, nói: "Cảm ơn ngài." Vừa dứt lời, bụng Hàn Dương nhỏ giọng kêu một tiếng.

Cậu lập tức dùng âm thanh cào cào quần áo của mình giấu đi, nghĩ rằng Cố Viễn Sâm không phát hiện.

Cố Viễn Sâm liếc nhìn cậu qua chiếc kính chiếu hậu, thái độ ôn hòa nói: "Cháu đói chưa?"
Hàn Dương xấu hổ lắc đầu, "...Cháu, cháu không đói." Kết quả là, bụng của cậu không nể chút mặt mũi nào, "ùng ục ùng ục" mà bán đứng cậu.

"Trước tiên chúng ta đi ăn chút gì đi, vừa lúc Tiếu Noãn và chú vẫn chưa ăn tối." Cố Viễn Sâm cười, "Muốn ăn gà rán không?
Cố Noãn nghe đến gà rán, hai tai đều sắp dựng đứng lên, hưng phấn nắm lấy tay Hàn Dương, "Anh ơi, là gà rán!"
Hàn Dương bị nhóc dọa cho hết hồn, lo lắng muốn thu tay về.


Cố Noãn cố gắng siết chặt, gạt nỗi buồn ra đằng sau, trong mắt giống như ánh sao, "Anh ơi, gà rán ngon lắm! Vừa mềm vừa giòn, vừa ăn một miếng là đã béo ngậy rồi!"
Hàn Dương lại nuốt nước bọt.

Trong ấn tượng của mình, Hàn Dương mới chỉ ăn gà rán một lần, khi cậu mới vào lớp một.

Hôm đó trời mưa to, Hàn Dương vì không mang ô nên đã bị bỏ lại trong trường.

Cô giáo trong phòng liên lạc để cậu ngồi trong phòng đợi bố mẹ đến đón nhưng điện thoại của Lý Lệ mãi không gọi được.

Hàn Dương tuổi nhỏ đói bụng cồn cào, cúi đầu thu dọn bài tập đã làm xong.

Cô giáo nhìn thấy nên đi đến căn tin mua cho cậu một phần cơm.

Có thịt có rau, và đĩa thịt là một cái chân gà rán rất lớn.

Hàn Dương chưa bao giờ ăn được món này, cậu như hùm như sói mà giải quyết xong phần cơm của mình.

Vừa ăn cậu vừa nghĩ đến Lý Lệ.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Lý Lệ thường tan tầm rất muộn và đến gần 10 giờ cô mới về đến nhà.

Lúc này, cô sẽ lấy từ trong túi ra một hộp cơm hai tầng, trong đó chứa hai phần cơm đã nguội lạnh.

Để tiết kiệm chi phí, cô thường chỉ mua ba món chay, thỉnh thoảng mới có món thịt, thường là những lát thịt lợn xào ớt xanh.

Chỉ có lúc đó hai người mới có thể bình yên ngồi bên nhau ăn bữa cơm đơn giản này.

Nhưng Lý Lệ có vẻ không thích ăn thịt, cô thường bỏ lại những lát thịt lợn xào.

Thời điểm như thế, Hàn Dương sẽ ăn sạch.

...!
Hàn Dương không nhớ được ngày đó Lý Lệ mấy giờ tới đón cậu, hình như là tám giờ, hình như là chín giờ.

Cậu chỉ nhớ rằng cuối cùng mưa cũng tạnh, khi cậu chuẩn bị về nhà một mình, Lý Lệ đã mặc áo mưa, đạp xe đến trước cổng trường.

Trong bóng đêm, Hàn Dương trông vô hồn, không giống như một đứa trẻ ở độ tuổi này, không có chút nào hoạt bát và không có chút nào dễ chịu.

Giáo viên trong phòng liên lạc nhét vào cặp sách của Hàn Dương vài miếng chocolate, cười nói với Lý Lệ: "Hàn Dương rất thông minh.

Tôi thấy thằng bé có thể làm được những đề thi của lớp ba nữa."
Lý Lệ chỉ hờ hững liếc nhìn Hàn Dương, thậm chí không thèm nói một lời cảm ơn cô giáo đã giúp đỡ Hàn Dương.

Cô trầm mặt, để Hàn Dương ngồi ở ghế sau xe đạp, lạnh như băng nói: "Đừng gây cho tao thêm phiền phức.".