Dấu Tay

Chương 27



Phong Nhã Tụng cảm thấy cuộc sống của mình đã bước vào trạng thái yên bình.

Trên trường, cô theo sát tiến độ ôn thi đại học của giáo viên, trong giờ chăm chú nghe giảng, ngoài giờ nghiêm túc hoàn thành bài tập. Về đến nhà, mỗi đêm trước khi ngủ, cô đều trò chuyện với anh hơn mười phút.

Trong một thời gian, trước tiết tự học buổi tối cô sẽ tới căng tin ăn tối. Chỉ duy nhất một lần cô kiểm tra toán không tốt nên trốn lên cầu vượt gọi điện thoại tâm sự với anh.

Chu Quyền nói: “Em từng bảo Toán là môn em chắc chắn nhất mà.”

Phong Nhã Tụng: “Dạ, trước đây thành tích môn Toán của em đều rất tốt, cảm giác học Toán dễ hiểu hơn Vật lý nhiều.”

Chu Quyền: “Vậy thì chắc hẳn em rất rõ lần thi này không phản ánh hết được tất cả.” Anh lại hỏi: “Em có cần đưa bài thi cho tôi xem không?”
“Không cần ạ, em biết em bị hổng ở chỗ nào, chẳng qua…”

Phong Nhã Tụng cầm điện thoại, nhìn bồn cây trong khuôn viên trường. Trời thu càng ngày càng đậm, những cái cây đó không ngả vàng mà chỉ già đi.

Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Chẳng qua đôi khi em cảm thấy lúc nhỏ mình rất thông minh, càng lớn lại càng kém đi.”

Đầu dây bên kia, Chu Quyền khẽ “Ừm” một tiếng, nghe thấy cô tiếp tục tâm sự: “Vì học trong lớp chọn nên nhiều khi áp lực của em rất lớn. Đôi lúc nhìn thấy các bạn lớp khác không phải cắm đầu vào học mà chơi vô cùng sôi nổi, vô cùng vui vẻ thì em lại khá hâm mộ…”

Nói đến đây, Phong Nhã Tụng đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một nữ sinh đa cảm, cô xấu hổ mỉm cười.

Chu Quyền yên lặng chờ cô nói xong, suy nghĩ rồi mở miệng.

“Thật ra, ai cũng phải tạo cho mình một vùng an toàn trước, đó là sự bảo đảm cơ bản cho cuộc sống thoải mái của em. Sau khi bước vào xã hội, một công việc ổn định, một sự giàu có và địa vị nhất định mới có thể tạo ra một vùng an toàn. Thời học sinh đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần đạt điểm tốt là có thể khiến em thoải mái.”
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến giống như một lời trần thuật bâng quơ nhưng lại khiến trái tim cô ngứa ngáy. Trong lúc anh tạm dừng, Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Anh tiếp tục phân tích: “Ở độ tuổi của em, nếu chẳng may bị điểm kém thì thầy cô, bố mẹ sẽ tạo đủ mọi áp lực, vui vẻ một lúc rồi sẽ gặp nhiều đau khổ phía sau. Hiện tại em đang ở trong một vùng an toàn, đừng hâm mộ những người đang đau khổ theo đuổi cái vùng này.”

Phong Nhã Tụng nói: “Nhưng mà ở trong vùng an toàn cũng phải nỗ lực không ngừng, ví dụ như em không thể chểnh mảng học hành. Vậy thì tại sao lại bảo là thoải mái đây?”

“Rất nhiều sự thoải mái chỉ mang tính chất tương đối. Khi em thi đỗ vào một đại học tốt, đi vào một vùng an toàn mới, khi đó em có thể nghỉ ngơi. Đây là thành quả mà em đổi lấy từ những cố gắng của mình.”
Phong Nhã Tụng gật đầu, lại khẽ hỏi: “Vậy hiện tại ngài có đang ở trong một vùng an toàn không?”

Vừa hỏi ra, cô bỗng cảm thấy bản thân đã quá đường đột.

Đối phương thoáng dừng lại, sau đó chỉ trả lời: “Bất cứ vùng an toàn nào cũng cần được duy trì.”

Anh lại nói: “Đến giờ rồi, em nên về tự học đi.”

——

Phần lớn thời gian Phong Nhã Tụng nhớ anh mà lại không nghĩ ra được cái cớ để trò chuyện thì cô thường lén ngắm ảnh đại diện của anh.

Tiếp xúc quá gần khi gặp mặt nên có những thứ không kịp cảm nhận.

Nhưng hiện tại, bọn họ có một khoảng cách nhất định, Phong Nhã Tụng càng ngày càng cảm thấy anh thực sự là một người đàn ông thành thục.

Thành thục đến mức cho dù cô nói gì thì anh đều có thể thấu hiểu tâm trạng của cô.

Điều này khiến tâm trạng cô thả lỏng, cũng khiến trái tim cô rung động.

Giữa tháng mười, Phong Nhã Tụng biết được một tin tức tốt.

Trong giờ học ngày hôm đó, hầu hết các bạn trong lớp đều im lặng học bài, Phong Nhã Tụng làm xong bài tập rồi giơ tay vươn vai, lúc này, ủy viên thể thao Ninh Phi vội vàng quay trở lại lớp học.

Ninh Phi đứng trên bục giảng, thông báo rõ ràng: “Nhà trường sắp được tổ chức đại hội thể dục thể thao rồi.”

Tin tức của cậu không tạo được ảnh hưởng gì với lớp, có bạn học hỏi: “Biết sớm thế thôi chứ có ích gì đâu, chúng ta cũng chẳng được tham gia.”

Ninh Phi nói: “Không phải, tớ vừa mới nhận được tin rằng khối 12 cũng được tham gia.”

Lúc này mới có bạn học vui sướиɠ, cũng có người nghi ngờ: “Thật không đấy?”

“Tớ lừa các cậu làm gì.” Ninh Phi xua tay: “Thôi, đợi lát nữa giáo viên thông báo đi.”

Quả nhiên, trong tiết sau, thầy Dương chủ nhiệm lớp tuyên bố rằng nhà trường muốn giảm áp lực cho học sinh khối 12, đồng thời cổ vũ mọi người biết kết hợp điều độ giữa học tập, nghỉ ngơi và rèn luyện cơ thể nên đã cho học sinh khối 12 tham gia đại hội thể thao.

Cả lớp vỗ tay hoan hô.

Sau tiết học, thầy Dương dặn ủy viên thể thao tranh thủ thống kê số lượng các bạn đăng ký tham gia.

Phong Nhã Tụng không quá giỏi thể dục, chạy cũng không nhanh, nhưng vì lớp ít học sinh nữ nên cuối cùng cô đành đăng ký chạy tiếp sức 4x300 mét nữ cho đủ quân số.

Gần đến ngày tổ chức, lịch trình của đại hội thể thao đã được dán trên bảng thông báo tại mỗi tầng.

Phong Nhã Tụng đứng trước bảng thông báo, nhìn thấy đại hội thể thao được tổ chức trong hai ngày 16, 17. Vòng loại tiếp sức nữ tổ chức vào sáng ngày 16, vòng chung kết rơi vào sáng ngày 17.

Trong ngày 16 không có tiết tự học buổi tối, mà khi đó nhà trường cũng quản lý tương đối lỏng lẻo.

Phong Nhã Tụng đứng ngẩn người vài phút trước bảng thông báo.

Cô nghĩ, ngày 16 đó, liệu cô có thể ra ngoài gặp anh không?

Đêm đến, Phong Nhã Tụng nằm trên giường trò chuyện với anh.

Cô báo cáo trước tiên.

Tiểu Tụng: Hôm nay em đã ôn tập xong năm câu Vật lý sai rồi ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Tốt lắm.

Cô cử động ngón tay, cẩn thận dò hỏi.

Tiểu Tụng: Ngày 16 ngài có rảnh không ạ?

Nhắn xong lại bổ sung thêm.

Tiểu Tụng: Ngày 16 là thứ năm tuần sau.

Tạm dừng một lúc, đối phương hỏi.

Thầy Kinbaku số 27: Có chuyện gì thế?

Tiểu Tụng: Hôm đó trường em tổ chức đại hội thể thao nên được nghỉ học, tối cũng không có tiết tự học.

Tiểu Tụng: Vì vậy, em muốn…

Cô nghĩ, chỉ cần dùng dấu ba chấm là có thể bày tỏ hoàn hảo điều muốn nói.

Nhưng đối phương lại tiến thêm một bước.

Thầy Kinbaku số 27: Em muốn? Muốn gặp tôi ư.

Thầy Kinbaku số 27: Hay là muốn thực hành?

Phong Nhã Tụng cắn môi dưới, trái tim thình thịch loạn nhịp. Cô gõ chữ rồi lại xóa, không biết nói gì cho phải.

Anh lại hỏi tỉ mỉ.

Thầy Kinbaku số 27: Trong khoảng thời gian này, trừ lần thi trắc nghiệm Toán ra thì việc học của em có suôn sẻ không?

Tiểu Tụng: Khá suôn sẻ ạ, hôm qua em có bài thi trắc nghiệm Vật lý nhỏ, em thi cũng tương đối ổn.

Thầy Kinbaku số 27: Vậy thì em không cần nhận trừng phạt nữa.

Tiếp đó anh nói.

Thầy Kinbaku số 27: Ra đi, tôi dẫn em đi thả lỏng.

Phong Nhã Tụng nhìn màn hình điện thoại, dường như có thể cảm nhận được giọng điệu rõ ràng lại mang theo sự bao dung của anh.

Cô bất giác mỉm cười.

Tiểu Tụng: Sáng hôm đó em phải thi chạy tiếp sức, từ trưa trở đi có thể ra ngoài ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Được. Tôi đi đón em.

Phong Nhã Tụng ôm điện thoại, niềm vui sướиɠ trong lòng vẫn vương mãi không tắt. Cô còn cảm thấy mình sẽ cười ngay cả trong lúc mơ.

——

Mấy ngày học qua đi, đại hội thể thao nhanh chóng tới gần.

Lớp Phong Nhã Tụng được sắp xếp ngồi ở bên trái khán đài. Sau khi ngồi theo thứ tự, Phong Nhã Tụng lặng lẽ nhìn quanh, cảm thấu vị trí này rất hoàn hảo, đây là nơi gần cổng nhất.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng cũng không quá gay gắt.

Một số nội dung thi đấu đang diễn ra cùng lúc trên sân thể dục, trên khán đài thi thoảng lại nổ ra tiếng reo hò, có một số học sinh phấn khích chạy ra đường băng hò hét cổ vũ nhưng lại bị giáo viên đuổi về chỗ ngồi.

Phong Nhã Tụng mặc đồ thể dục, ôm mặt ngồi đợi một lúc, rất nhanh sau đó đã đến nội dung thi chạy tiếp sức nữ.

Cô được xếp ở vị trí cầm gậy thứ hai.

Bạn nữ cầm gậy đầu tiên phản ứng nhanh nhẹn, chạy cũng rất nhanh. Nhìn cô ấy chạy càng ngày càng gần, Phong Nhã Tụng vươn tay hồi hộp chờ đợi.

Khoảnh khắc cầm được gậy, trong lòng cô trái lại vô cùng bình tĩnh, nâng bước chạy ra ngoài. Khoảng cách 300 mét tương đương với hơn nửa vòng sân thể dục, Phong Nhã Tụng thở dốc, truyền thành công cây gậy cho bạn nữ thứ ba.

Bạn nữ cầm gậy thứ ba cất bước tiếp tục chạy.

Trên trán Phong Nhã Tụng toát mồ hôi, gió nhẹ thoảng qua, mát mẻ thoải mái. Cô đứng tại chỗ thở dốc một lúc, dõi theo bạn nữ đang chạy xa, chợt ngẩn người trong giây lát.

Mãi cho đến khi có giáo viên tới nhắc nhở cô.

“Này, bạn nữ kia, em nhường lại đường băng cho các bạn chạy đi.”

Bấy giờ Phong Nhã Tụng mới sực tỉnh, vội vàng xoay người chạy về khán đài.

Mặt trời lên cao, thời gian gần tới trưa, các hạng mục thi đấu cũng thưa thớt dần.

Hạng mục nhảy xa cuối cùng kết thúc, mọi người sôi nổi rời khỏi khán đài, lao tới căng tin ăn cơm.

Hầu hết mọi người đều đi xa, chỉ có vài bạn nam ở lại khán đài khuân vác mấy thùng nước khoáng, còn Trần Hạo đang viết bài thu hoạch buổi sáng.

Khi Phong Nhã Tụng đi xuống khán đài, Trần Hạo quay mặt lại, đúng lúc trông thấy cô.

Cậu giơ bài thu hoạch trong tay lên: “Còn thiếu hai bài, chiều cậu nộp một bài nhé.”

Phong Nhã Tụng đi qua rồi đưa cho cậu bài thu hoạch đã viết xong.

Trần Hạo vô cùng ngạc nhiên: “Cậu viết xong rồi à.” Cậu đọc lại một lượt: “Nội dung thi 3000 mét chiều nay còn chưa bắt đầu mà cậu đã viết xong cảm nhận rồi.”

Phong Nhã Tụng mỉm cười: “Mấy cái đó bịa ra một chút là được mà.”

Cô đi xuống một bước, đứng dưới cậu một bậc thang, suy nghĩ chốc lát rồi quay đầu lại hỏi: “Chiều nay tớ có việc, cậu có thể… Bao che giúp tớ không?”

Trần Hạo thoáng sửng sốt: “Cậu muốn ra khỏi trường hả?”

“Suỵt.” Phong Nhã Tụng ra hiệu cho cậu nói nhỏ lại.

Trần Hạo hắng giọng, sau đó khẽ hỏi lại lần nữa: “Cậu muốn ra khỏi trường hả?”

“Ừ…” Phong Nhã Tụng đáp: “Chắc chiều nay không điểm danh đâu, nhưng đề phòng giáo viên phát hiện tớ không ở trên khán đài thì cậu có thể…”

Phong Nhã Tụng đắn đo tìm từ để nói, cô cảm thấy bắt người khác phải nói dối là điều không nên, đặc biệt là học sinh giỏi ngoan ngoãn như Trần Hạo.

Không ngờ Trần Hạo lại nói chen vào: “Tớ bảo cậu đi WC, được không?”

Phong Nhã Tụng ngẩng đầu nhìn cậu.

Trần Hạo gãi đầu: “Tớ sẽ bảo trưa nay cậu ăn phải đồ hỏng nên đi WC rồi.”

Phong Nhã Tụng há miệng: “… Ừ, cậu cũng có thể bảo là người tớ không khỏe nên về phòng học nghỉ ngơi.”

Trần Hạo nói: “Ok.”

Cậu lại nói: “Không sao, dù gì cậu cũng đã nộp bài thu hoạch chiều rồi, có cái này chứng minh thì tớ bịa lấy một cái cớ nào cũng được.”

Phong Nhã Tụng gật đầu, toan mở miệng thì đúng lúc này lại có bạn nam đứng sau gọi Trần Hạo qua bê nước cùng. Trần Hạo vẫy tay với cô rồi chạy đi.

Phong Nhã Tụng bước ra khỏi khán đài và đi dọc theo lối đi có bóng râm trong khuôn viên trường. Cô nghĩ, quả nhiên trước đây cô không hề hiểu Trần Hạo, không ngờ cậu lại là người dễ nhờ vả như vậy.

Thẻ chứng minh ngoại trú có tác dụng cho cả buổi trưa và tối vì có một bộ phận nhỏ học sinh cũng về nhà vào ban trưa.

Phong Nhã Tụng giơ thẻ chứng minh ngoại trú ra, thuận lợi rời khỏi khuôn viên trường.

Cô đeo cặp sách, đứng trên bậc thềm đợi dòng xe cộ đi qua. Khi thấy lượng xe qua lại ít dần, cô băng qua đường và đi về phía chiếc SUV.

Buổi trưa ánh sáng rực rỡ, qua kính cửa sổ ô tô màu đen, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng anh đang ngồi trên ghế lái.

Phong Nhã Tụng vẫy tay với bóng dáng đó, nhưng bóng dáng đó vẫn bất động.

Đi đến bên cạnh xe, Phong Nhã Tụng đi vòng qua đuôi xe, theo thói quen kéo cửa sau, tay dừng lại rồi thả ra.

Có thể cô vừa mới tham gia đại hội thể thao với bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái, có thể ánh mặt trời hiện tại quá tươi đẹp.

Cô cảm thấy trong người dồi dào năng lượng.

Phong Nhã Tụng đi tới ghế phụ, mở cửa xe ngồi xuống.

Cô nở một nụ cười với anh.

Cô muốn chia sẻ một chút ánh nắng và năng lượng của mình với anh.

Chu Quyền có vẻ không quan tâm đến việc lựa chọn chỗ ngồi của cô, anh nhìn gương chiếu hậu, vươn tay đẩy cần số, nói: “Đi nhé.”

Chiếc xe ra khỏi chỗ đỗ và hòa vào dòng xe.

Anh giữ vô lăng, nhìn chăm chú đằng trước, nghiêm túc lái xe.

Phong Nhã Tụng hơi quay đầu lại, thậm chí không quay đầu lại, cô cũng có thể nhìn thấy một bên mặt của anh. Tim cô đập nhanh, chống cằm lên cặp sách, khẽ hỏi: “Chúng ta đi đâu đấy ạ?”

Chu Quyền hỏi ngược lại: “Em có muốn đi đâu không?”

Phong Nhã Tụng lắc đầu, sau đó hỏi: “Ngài ăn trưa chưa ạ?”

Chu Quyền nghe cô hỏi lại như vậy thì mỉm cười. Xe đi vào vòng xuyến, anh gác lên tay lái, một lúc sau mới nói: “Tôi dẫn em đến một nơi nhé.”

Khoảng chừng mười mấy phút xe chạy, xe dừng lại ở bên đường.

Qua cửa kính ô tô, Phong Nhã Tụng nhận ra đây là một khu phố thương mại ở ven thành phố, cách nhà cô rất xa, cô rất ít khi đến đây.

Chu Quyền đã xuống xe, Phong Nhã Tụng đẩy cửa theo sát anh.

Khóa xe xong, Chu Quyền đi dọc theo con đường, bước vào một cửa hàng có cửa kính rực rỡ sắc màu.

Ánh sáng trong cửa hàng rất tối, Phong Nhã Tụng đi qua quầy lễ tân, cô trông thấy một sân khấu với giá nhạc cụ và micro đầu tiên, xung quanh sân khấu được bày biện ghế sô pha đan xen.

Cô nhận ra đây là một quán bar.

Vào buổi trưa, quán không tổ chức biểu diễn mà chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng.

Chu Quyền đi tới chỗ sâu trong quán, dừng lại trước một cái ghế dài kê sát tường, nói: “Em ngồi đi.”

Phong Nhã Tụng ngồi vào chỗ ngồi, nhìn anh cũng ngồi xuống bên phía đối diện.

Quán có độ sáng thích hợp khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, ví dụ như cô không thể quan sát được biểu cảm của đối phương.

Cô chỉ biết đối phương đang nhìn mình chăm chú, sau đó nói với cô: “Đồ ăn ở đây tương đối đơn giản.”

Phong Nhã Tụng vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu ạ, em cũng không đói lắm.” Cô thử hỏi: “Ngài thường xuyên tới đây à?”

Chu Quyền đáp: “Ừ.”

Nàng lại hỏi: “Ngài thích ăn món gì ở đây?”

Chu Quyền nói: “Bình thường tôi tới uống rượu.”

“À…”

Chu Quyền đan ngón tay vào nhau, đặt trên bàn, tiếp tục câu hỏi: “Em ăn cơm kiểu Tây được không?”

Phong Nhã Tụng gật đầu.

Khi Chu Quyền định đứng dậy gọi món, Phong Nhã Tụng đột nhiên hỏi: “Em có thể uống rượu không ạ?”

Chu Quyền nhìn về phía cô.

Phong Nhã Tụng dùng ngón tay miêu tả độ cao khoảng năm centimet, nói nhỏ: “Em có thể uống một chút… Trước đây nhà tổ chức tiệc em cũng từng uống rồi.”

Trái tim cô đập nhẹ nhàng, nghĩ rằng đối phương sẽ gọi cho cô một ly rượu. Anh không phải là thầy cũng không phải là bạn, anh là một sự tồn tại đặc biệt, anh sẽ tôn trọng mọi suy nghĩ của cô.

Cô ngửa mặt nhìn anh.

Chu Quyền khẽ mím môi, sau đó gật đầu.

“Được, một ly vang đỏ nóng.”