Chu Quyền nắm tay cô, kéo đến mép giường. Sau đó anh ngồi xuống mép giường, nói với cô: “Bò lên.”
Phong Nhã Tụng đạp rơi giày, nghiêng người về phía trước, nằm sấp trên đùi anh.
Tay phải anh luôn nắm lấy tay cô, khi cô cúi xuống, bàn tay anh khẽ nâng lên giống như một động tác mời khiêu vũ.
Sau khi nằm sấp, anh thả tay ra, một tay ấn eo cô, tay còn lại đặt trên mông cô.
Anh mở miệng nói: “Mông đau phải không? Nhưng em đã mắc sai lầm, mỗi bên phải đánh thêm mười cái nữa. Nhớ đếm.”
Đây là lời kịch cô viết ư?
Bản thân Phong Nhã Tụng cũng không rõ nữa, chỉ biết “Ừm” một tiếng.
Anh nâng tay lên, trái tim Phong Nhã Tụng cũng thấp thỏm theo. Trong nháy mắt cô điều chỉnh lại nhịp thở, một cái tét rơi xuống.
Mông Phong Nhã Tụng nảy lên.
“Một… Chủ nhân.” Lại “Bốp” một cái.
“Hai… Chủ nhân.”
Mấy cái liên tiếp đều tét vào mông bên trái, cơ thể Phong Nhã Tụng gồng cứng, cẳng chân vô thức căng lên như thể điều này có thể làm giảm cơn đau.
Kết thúc mười cái, không hề trấn an, anh vươn tay ấn vào bắp chân đang căng cứng của cô, sau đó dùng tay không vỗ mạnh vào mông bên phải.
“Một… Chủ nhân…”
Cô bắt đầu đếm lại.
Tiếng tét giòn vang đến nỗi Phong Nhã Tụng phải nghi ngờ rằng những người trong phòng bên cạnh có thể nghe thấy. Khi lòng bàn tay chạm vào người, cô cũng cảm nhận được mông mình đang run rẩy vì nó.
Những suy nghĩ và sự đυ.ng chạm như vậy khiến đầu óc cô càng lúc càng nóng, cô vô thức kẹp chặt hai chân lại, trong cơ thể như có thứ gì đó đang lặng lẽ tan ra.
“Bốp” một cái cuối cùng.
Phong Nhã Tụng rêи ɾỉ mở miệng: “Mười… Chủ nhân…” Âm cuối kéo dài cảm giác như đang hờn dỗi, lại như đang làm nũng vậy.
Kết thúc, bàn tay Chu Quyền đặt trên mông cô, không hề nhấc lên.
Mông cô rất đỏ, bàn tay hơi ấn xuống như có thể chìm vào bờ mông nhẵn nhụi kia.
Dừng lại một lúc, Chu Quyền nói: “Em nằm lên giường đi.”
Dứt lời, anh ngồi dịch ra sau, hai tay nâng cô lên để cơ thể cô nằm xuống giường.
Mông cô vẫn nằm trên đùi anh, nhưng cơ thể được phô bày hoàn chỉnh hơn.
Chu Quyền cụp mắt nhìn, bàn tay đặt lên mông cô bắt đầu xoa bóp.
Đèn chưa bật, căn phòng hơi tối.
Phong Nhã Tụng chống cằm xuống giường, nhìn thấy lông mi của mình phủ bóng lên ga giường, cô chớp chớp mắt, bóng đen rung theo.
Mông nóng rát đau đớn lại được xoa bóp thoải mái, cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng. Sau khi nó lắng xuống, cô lại cảm thấy quyến luyến không muốn xa rời. Căn phòng rất yên tĩnh, cô bỗng phát ra tiếng thút thít rất nhỏ trong sự yên tĩnh đó.
Một thời gian sau, Chu Quyền lên tiếng hỏi: “Em thi thử thế nào.”
Phong Nhã Tụng cảm thấy nếu phá vỡ bầu không khí lúc này thì thật đáng tiếc, cô mấp máy môi, đáp: “Em thi cũng ổn ạ, trừ môn tổ hợp…”
Anh khẽ hỏi: “Môn tổ hợp có vấn đề gì?”
Bàn tay to lớn vẫn đang xoa mông, Phong Nhã Tụng di chuyển cánh tay của mình rồi đặt nó dưới cằm, cô thì thầm: “Em cảm thấy thi Vật lý xong thì không còn thời gian nữa, dẫn đến làm bài Hóa học và Sinh học không tốt.”
Chu Quyền suy nghĩ một lúc, nói: “Em nên làm Hóa trước.”
Phong Nhã Tụng đáp: “Nhưng mà Vật lý chiếm nhiều điểm…”
Chu Quyền nói: “Hóa học cũng là một môn có thể nâng điểm. Em học Hóa rất tốt, điều này được thể hiện qua điểm số của em. Lần sau, nếu làm bài tổ hợp thì em nên làm Hóa học trước, Vật lý ở giữa và cuối cùng dành thời gian thích hợp cho Sinh học.”
Theo cánh tay xoa đều, giọng nói của anh như có một nhịp điệu, rơi vào trái tim cô.
Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng dạ một tiếng: “Lần thi sau em sẽ làm như vậy ạ.”
Cô lại nói: “Sắp tới bọn em thi nhiều lắm, tuần nào cũng có…”
Thời gian là thứ có thể bị thay đổi, đôi khi nó rất dài, nhưng cũng đôi khi lại vô cùng ngắn ngủi.
Chu Quyền thu tay về, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, nhắc: “Sắp 9 giờ rồi, em sửa soạn lại đi, tôi đưa em về.”
Phong Nhã Tụng vẫn nằm bò ra như vậy, cảm thấy rất tiếc nuối, cô thậm chí còn không muốn dậy.
Chu Quyền lại nhắc: “Tôi đưa em về trường, bố mẹ em sắp tới đón rồi.”
Mọi thứ anh nghĩ luôn hợp lý như thế.
Trong lòng Phong Nhã Tụng chua xót, nhìn ga giường hỏi: “Chủ nhân… Tại sao ngài lại tốt đến vậy?”
Chu Quyền không trả lời.
Phong Nhã Tụng đối mặt với giường, không nhìn thấy biểu cảm của anh.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, một lát sau, Chu Quyền vỗ một cái vào mông cô: “Tôi cho em nửa phút, dậy.”
Phong Nhã Tụng hít sâu một hơi, chống xuống ga giường chậm rãi bò dậy. Cô rời khỏi chân anh, quỳ trên giường.
Chu Quyền quay đầu lại nói với cô: “Em đi mặc quần áo rồi rửa mặt đi.”
Phong Nhã Tụng rũ mắt, ôm lấy eo anh. Cô áp mặt vào áo anh, khẽ than: “Em không muốn về nhà…”
Cơ thể Chu Quyền cứng đờ, anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa tóc cô, sau đó lại dịch ra mép giường.
Anh nói với cô: “Em buông tay đi, đừng giở tật xấu ra nữa.”
Lần trước ở trong rừng cây, lần này ở trong phòng, cô đều giở trò trẻ con ôm chặt lấy anh.
Phong Nhã Tụng vẫn không nhúc nhích, mái tóc rối tung dính chặt vào eo và bụng anh qua lớp áo len.
Chu Quyền nhìn về phía đối diện, đối diện là bức tường trắng, TV treo chính giữa, anh chưa từng bật nó lên.
Lại chốc lát sau, Chu Quyền cúi đầu nhìn cô và đưa ra tối hậu thư: “Buông tay, đứng dậy.”
Phong Nhã Tụng nghe lời bò dậy, cô ngồi một lúc đến khi mặt hết đỏ mới ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Quyền nhìn cô chăm chú.
Phong Nhã Tụng ngoan ngoãn gật đầu dưới anh nhìn của anh: “Dạ… Vậy em đi rửa mặt đây.”
——
Đến khi ra khỏi khách sạn thì trời đã tối đen.
Phong Nhã Tụng xuống khỏi xe anh, lấy điện thoại ra xem, 9 rưỡi.
Cô không vào trường, vừa đi một đoạn về phía cổng trường thì nhìn thấy xe nhà mình đang tiến đến.
Cô bước tới đón xe, đèn xe chói mắt, cô đưa tay ra che mắt, đi vào lề đường rồi lên xe.
Ông Phong lái xe tới đón, ông nói: “Ơ, trùng hợp quá.”
Vốn dĩ cô đã bịa ra lý do tan học sớm vì mới thi thử, nhưng dường như ông Phong không nhớ thời gian cô tan học nên cũng không cần phải nói ra cái cớ này nữa.
——
Khi mọi người đã hoàn toàn thích nghi với cái lạnh mùa đông, quen với việc mặc những chiếc áo khoác to, quen với hơi thở trắng xóa phả ra từ miệng và mũi, quen với việc nhìn thấy sương trên kính thì năm mới cũng đến gần.
Kỳ nghỉ đông của lớp 12 đã bị thu ngắn lại đến không thể ngắn hơn. Kỳ nghỉ vừa mới bắt đầu đã sắp tới Tết.
Bố mẹ Phong Nhã Tụng quyết định đưa Phong Nhã Tụng tới nhà bà vào ngày 29 tháng Chạp đến mùng 2 tháng Giêng trở về, cố gắng để Phong Nhã Tụng có nhiều thời gian ở nhà học tập.
28 tháng Chạp, trong lúc trò chuyện, Phong Nhã Tụng đã nói rõ điều này với anh, cũng nói rằng tín hiệu mạng của nhà bà cô có thể không tốt.
Hôm sau tới nhà bà, cô lại nhắn tin cho anh, quả nhiên là tín hiệu mạng rất kém, mãi vẫn không gửi đi được.
Phong Nhã Tụng biết sức khỏe của bà không tốt, mỗi năm chỉ có một cái Tết Âm Lịch, cô nên dành nhiều thời gian cho người thân của mình. Nhưng việc không thể trò chuyện với anh khiến trái tim cô luôn treo lơ lửng, làm việc gì cũng phân tâm.
Ngày 30, từ sớm mọi người đã bận rộn chuẩn bị mọi thứ để đón Tết.
Rau và thịt được thái vừa vặn, bày ra đĩa, xếp trên kệ bếp. Trong cái chậu lớn màu đỏ dưới kệ bếp có một con cá đang bơi, Phong Nhã Tụng ngồi xổm xuống, đưa tay ra sờ, đuôi cá đột nhiên quẫy dữ dội, bọt nước văng đầy ra mặt đất.
Phong Nhã Tụng giật nảy mình.
Bà Phong bật cười, đứng sau hỏi cô: “Ban nãy bà hỏi con đấy, con muốn ăn cá nấu kiểu gì? Kho hay hấp?”
Phong Nhã Tụng đáp: “Kiểu gì cũng được ạ. Năm nào cũng có cá, chẳng phải là cầu may sao ạ.”
Gần đến giờ ăn tối, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo. Hiện nay trong thành phố đều đã nghiêm cấm đốt pháo, nhưng ở thị trấn hơi hẻo lánh này thì hương vị Tết cổ truyền của Trung Quốc vẫn còn được giữ lại.
Sau bữa tất niên đầm ấm, Phong Nhã Tụng và mọi người cùng nhau dọn dẹp bàn ăn. Sẩm tối, pháo ngoài cửa sổ bắt đầu nổ không ngừng.
Không khí năm mới càng đậm, Phong Nhã Tụng lại càng cảm thấy cô đơn.
Cả nhà ngồi quây quần trên ghế sô pha xem TV, Phong Nhã Tụng ngồi bên cạnh ăn trái cây sấy. Sau đó, cô không thể ngồi yên được nữa, đành lẻn ra khỏi nhà.
Trong nhà ông bà có một cái sân nhỏ, Phong Nhã Tụng cầm điện thoại đi một vòng quanh sân, cuối cùng cũng bắt được hai vạch sóng ở một góc tường.
Ban đầu cô chỉ định gửi tin nhắn cho anh, song màn đêm tăm tối dần buông xuống phủ kín ráng chiều, cô không nhịn được gọi điện thoại cho anh.
Tiếng nhạc trong loa vang lên một lúc, Phong Nhã Tụng cầm điện thoại chờ, thỉnh thoảng nhìn ra cửa nhà trong sân vì sợ bị bố mẹ phát hiện.
Một chùm pháo hoa nổ tung, Phong Nhã Tụng ngửa mặt nhìn lên, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.
Sau vài giây im lặng, đầu bên kia lên tiếng trước.
“Alo, Tiểu Tụng à.”
Giọng anh vẫn quen thuộc như vậy.
Cổ họng Phong Nhã Tụng nghẹn lại, cô nói với anh: “Chủ nhân, chúc mừng năm mới.”
Im lặng một lát, anh nói: “Nhà ông bà em có vẻ náo nhiệt nhỉ.”
“Vâng ạ, bầu trời đầy pháo hoa.” Phong Nhã Tụng nhìn lên không trung: “Có cái đẹp, có cái âm thanh vang dội, vừa rồi em còn nhìn thấy một cái có hình mặt cười cơ.”
Đầu bên kia không nói gì.
Phong Nhã Tụng lại hỏi: “Bây giờ ngài cũng đang đón Tết tại nhà ạ?”
Phong Nhã Tụng lập tức nói: “Chỗ em cũng thế, bình thường xem được một nửa Xuân Vãn mới bắt đầu làm sủi cảo.”
Cô hỏi tiếp: “Ngài thích ăn sủi cảo nhân gì nhất ạ?”
Anh nói: “Gì cũng được, chỉ cần có vỏ có nhân thì hương vị sẽ không quá tệ.”
Phong Nhã Tụng nói với anh: “Em thích ăn nhân tôm, phải có một con tôm nõn hoàn chỉnh mới ngon.” Cô quay mặt nhìn về phía cửa nhà cách đó không xa: “Tối nay nhà em làm nhân tôm đấy.”
Hắn nói: “Ừ.”
Loa điện thoại lại yên tĩnh, Phong Nhã Tụng cũng không biết nên nói gì. Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bà Phong ở trong nhà gọi to: “Tiểu Tụng đâu rồi? Gói sủi cảo thôi.”
Phong Nhã Tụng quay mặt đi, nói vào trong loa: “Người thân của em gọi em rồi.”
Anh đáp: “Ừ, em đi đi.”
Phong Nhã Tụng rũ mắt rồi lại nâng lên, chỉ qua mấy câu trò chuyện ngắn ngủi mà dường như màn đêm càng thêm tối.
Cô nhìn bầu trời cách đó không xa, hít thở mùi khói bụi trong không khí, khẽ nói với anh.
“Chủ nhân, năm mới vui vẻ nhé.”
Bà tự tay trộn nhân sủi cảo. Trong nhân có trứng, rau hẹ, mộc nhĩ, miến và tôm. Phong Nhã Tụng và người thân thì ngồi chụm đầu gói sủi cảo.
Người nhiều sức lớn, mấy l*иg sủi cảo nhanh chóng được gói xong, nồi nước đặt trên bếp cũng đã nổi lửa.
Ông Phong đang bóc tỏi, bà Phong đang chuẩn bị nước chấm, lúc này Phong Nhã Tụng đột nhiên nói với họ: “Con muốn trọ lại ký túc xá vào kỳ tới ạ.”
Bà Phong ngẩng đầu lên: “Sao tự dưng con lại muốn trọ ở trường?”
Phong Nhã Tụng nói: “Con thấy ngày nào cũng mất thời gian đi lại như thế thì lãng phí quá.”
Ông Phong cười: “Ơ kìa, sắp đón năm mới đến nơi rồi mà còn áp lực chuyện học hành thế.” Ông bỏ tép tỏi đã bóc xuống, nói: “Đừng nhắc đến học nữa. Đi nào, chúng ta ra ngoài đốt pháo đi.”
Bà Phong bĩu môi với cô: “Con mau đi đốt pháo đi, việc trọ lại ký túc xá hay không thì bàn sau.”
Pháo treo trên một cái cột cao, nổ vang trong sân.
Phong Nhã Tụng ngắm nhìn khung cảnh tưng bừng đó, trong lòng co lại thành một nắm nhỏ.
Cô đang nhớ sự ấm áp đặc biệt kia.
Hiện tại anh đang ăn sủi cảo ư?
Tiếng pháo đã có từ thời xa xưa, dẫu mùa đông có dài, thời thế thay đổi thì sẽ luôn có ngày dừng lại ở một thời gian, địa điểm xác định, chờ được gặp người.