Phong Nhã Tụng nghe máy, khẽ liếc nhìn, làn gió đêm lướt qua quảng trường thể dục trống trải trước tòa nhà, những bánh xe Thái Cực Quyền, bàn đạp trợ lực và xích đu nhỏ đều bất động.
Cô giống như bị bắt quả tang khi đang làm sai, không dám mở miệng, chỉ yếu ớt nói một tiếng: “… Alo ạ?”
Ở đầu bên kia điện thoại, anh nói: “Nghe này, tôi không muốn nhắc đi nhắc lại rồi lãng phí thời gian, em cần phải hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.”
Cô đã từng được nghe giọng anh, nhưng cách mấy ngày sau nghe lại thì chợt thấy xa lạ. Dưới tầng yên tĩnh, giọng nói kia khiến trái tim cô rung động ngứa ngáy.
Phong Nhã Tụng buột miệng thốt ra: “Nhưng mà…”
“Hửm?”
“…Không có gì ạ.” Ngôn ngữ còn nghiêm khắc hơn so với chữ viết, cô chỉ đành im lặng.
“Nhưng mà?” Anh truy hỏi: “Em còn muốn lấy cớ gì, tôi nghe em nói cho hết.” Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng di chân: “Nhưng mà, nếu thức quá muộn thì hôm sau sẽ rất mệt, hiệu suất cũng thấp…”
“Vậy ư?” Giọng đối phương trầm xuống: “Vậy được, đêm nay và ngày mai em hãy quỳ xuống hoàn thành nhiệm vụ học tập đi.”
Phong Nhã Tụng sửng sốt, một chữ vô thức bật ra khỏi miệng: “Nhưng…”
“Còn nhưng nhị gì nữa?”
“…Không, không phải, em nói nhầm ạ.”
Ngay sau đó, đối phương lại tăng hình phạt: “Cởϊ qυầи xuống đầu gối, quỳ hoàn thành nhiệm vụ học tập cho tôi.”
Trong lòng Phong Nhã Tụng khẽ run lên vì kích động, đồng thời nhanh chóng nhìn xung quanh, dưới tầng yên tĩnh không có một bóng người. Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng hít thở, bỗng dưng không dám nói gì.
Anh lại trầm giọng hỏi: “Còn nhưng gì nữa không?”
Phong Nhã Tụng lí nhí đáp: “Không còn gì nữa ạ.” “Thế thì được, bây giờ em nhanh chóng về nhà học đi. Nhớ đặt điện thoại bên cạnh gọi video cho tôi giám sát.”
Phong Nhã Tụng thoáng do dự, đối phương lại nói: “Kể từ bây giờ, tôi cho em năm phút, nếu không chuẩn bị bắt đầu học thì sẽ tiếp tục tăng mức trừng phạt.”
“Em còn bốn phút rưỡi.”
Phong Nhã Tụng vội rảo bước lên hành lang, khẽ nói: “Vậy em cúp máy đây ạ.”
——
Nhanh chóng chạy lên tầng, Phong Nhã Tụng lấy chìa khóa mở cửa, chợt nghe thấy tiếng bà Phong từ trong phòng ngủ truyền ra: “Con về rồi đấy à.”
Phong Nhã Tụng lên tiếng đáp rồi thay dép, trông thấy bà Phong đang nằm trên giường đắp mặt nạ xem TV. Bà Phong thuận miệng hỏi: “Tối nay mấy đứa các con ăn gì?”
Phong Nhã Tụng nói: “Bọn con ăn Teppanyaki ạ.” Cô tiếp lời: “Mẹ, mẹ mệt thì ngủ trước nhé, tối nay con ăn hơi no nên về phòng học thêm một lúc ạ.” Bà Phong mát xa khuôn mặt qua lớp mặt nạ: “Đã muộn thế này rồi, con đừng thức khuya quá.”
Phong Nhã Tụng nói một câu “Con biết rồi ạ”, vừa mới đi vào phòng ngủ thì bà Phong lại nhắc: “Con rót cốc nước uống đi, buổi tối ăn đồ nướng dễ bị nóng trong người lắm.”
Phong Nhã Tụng biết bản thân mà không rót thì bà Phong cũng sẽ mang vào. Do đó, cô nhanh chóng vào bếp rót nước rồi về phòng đóng cửa lại, đặt cốc nước lên bàn. Phong Nhã Tụng lấy điện thoại ra, thời gian đã trôi qua bốn phút.
Tiểu Tụng: Em về đến nhà rồi ạ.
Thầy Kinbaku số 27: Quỳ chưa?
Tiểu Tụng: … Chưa ạ.
Thầy Kinbaku số 27: Cởϊ qυầи, quỳ đi.
Tiểu Tụng: Để em thay quần ngủ đã.
Phong Nhã Tụng mới cầm đồ ngủ trên giường lên thì điện thoại lại có tin nhắn.
Thầy Kinbaku số 27: Hiện tại em đang mặc quần gì?
Tiểu Tụng: Em mặc quần bò ạ.
Thầy Kinbaku số 27: Không cần thay.
Thầy Kinbaku số 27: Kéo quần bò xuống, cởi đến đầu gối.
Thầy Kinbaku số 27: Kể từ bây giờ, em có ba phút để chuẩn bị tư thế rồi gọi video cho tôi.
Phong Nhã Tụng căng thẳng, vội vã nhìn quanh phòng, cuối cùng để điện thoại xuống chân giường cách bàn học khoảng hai bước dài.
Cô đặt sách vở xuống ghế, sau đó qua mở camera điện thoại, cúi đầu nhìn vào màn hình. Ở góc độ này chỉ có thể quay được nửa người dưới của cô chứ không bị lộ mặt. Hơn nữa, ống kính điện thoại cô khá mà, cũng không trông thấy rõ nội dung bài tập ra sao.
Phong Nhã Tụng thở phào một hơi, nhấp vào cửa sổ trò chuyện, gọi video sang.
Chừng hai giây sau, anh nhấc máy.
Phong Nhã Tụng cố định điện thoại bên chân giường, khẽ nói: “Em đặt ở đây có thể nhìn tới bàn bên kia.”
Trong điện thoại truyền ra tiếng “Ừ”: “Em còn hai mươi giây.”
Phong Nhã Tụng run rẩy thở dài, vươn tay mở khóa quần, tiến lên hai bước, cởϊ qυầи bò xuống đầu gối, quỳ xuống trước ghế học bài.
Phong Nhã Tụng bất an kéo kéo vạt áo, mắt liếc qua điện thoại dưới chân giường rồi lại nhanh chóng dời đi. Cô hít sâu một hơi, sau đó hạ quyết tâm bắt đầu học tập.
Tất nhiên tư thế này không thoải mái được như ngồi, song lại khiến con người ta tập trung đến bất ngờ. Bởi vì đang bị giám sát nên chẳng có việc gì khiến bản thân phải phân tâm.
Phong Nhã Tụng cặm cụi làm bài, thầm nghĩ phải cố gắng hoàn thành nhanh để sớm được kết thúc rồi đứng dậy.
Ban đầu, trong phòng ngủ bên cạnh thỉnh thoảng vang lên tiếng động. Sau đó không lâu, tiếng TV im bặt, Phong Nhã Tụng thở phào, cô biết mẹ mình đã đi ngủ. Nhưng cũng vì như vậy mà xung quanh càng thêm yên tĩnh, bên ngoài vắng lặng không một tiếng động, không có người, không có xe, ngay cả tiếng ve cũng đã tắt.
Trong phòng chỉ có tiếng thở của cô và tiếng ngòi bút viết vào giấy soàn soạt.
Cùng với đó là ánh mắt khiến người khác phải bất an đang đặt trên người cô.
Phong Nhã Tụng làm xong đề Toán học mô phỏng. Khi bắt đầu luyện sang đề tiếng Anh chuyên nghiệp, ánh đèn ngoài cửa sổ bỗng nhiên tối sầm lại. Trước đây Phong Nhã Tụng cũng không biết tới một thời điểm nào đó vào rạng sáng thì đèn đường trong khu chung cư sẽ tắt đi. Có lẽ là để tiết kiệm điện, cô chỉ thoáng phân tâm vài giây rồi lại nhanh chóng tập trung trở lại.
Đầu gối quỳ trên sàn gỗ vừa cứng cừa cộm, nhưng giữ tư thế lâu thì cũng quên đi. Thỉnh thoảng trong lúc làm bài, Phong Nhã Tụng cảm thấy chân bắt đầu tê mỏi, cô nhấc từng đầu gối lên cử động vài cái.
Làm xong bài đọc tiếng Anh cuối cùng, Phong Nhã Tụng thầm thở phào. Cô đóng nắp bút, khẽ nói về phía điện thoại: “Được rồi, em đã hoàn thành.”
Điện thoại đứng yên tĩnh bên chân giường, màn hình tối om.
Phong Nhã Tụng nhìn về nơi đó, nghi ngờ đặt bút xuống, đứng lên.
Do đã quỳ rất lâu nên chân mỏi nhừ, cử động nhẹ mà hai cái đùi đều tê rần. Phong Nhã Tụng lảo đảo nghiêng về phía trước, cô vội vàng duỗi tay chống vào bàn. Cái bàn đập vào tường “Rầm” một tiếng.
Tiếng động lớn trong bầu không khí yên tĩnh lúc rạng sáng nghe lại vàng vang dội. Phong Nhã Tụng hoảng sợ, chống bàn nín thở đợi vài giây, không nghe thấy trong phòng ngủ bên cạnh truyền đến âm thanh gì.
Chắc hẳn bà Phong đã ngủ say.
Phong Nhã Tụng thở phào nhẹ nhõm, một bên kéo quần một bên cử động đầu gối và hai chân, đợi thêm một lúc hai chân mới thông máu, tri giác cũng chậm rãi trở lại.
Phong Nhã Tụng dịch đến mép giường, cầm điện thoại lên, ấn hai cái, đúng như dự đoán, điện thoại đã hết pin.
Buổi tối sau khi về nhà cô không để ý, không nhớ điện thoại còn bao nhiêu pin nên cũng chẳng thể đoán được điện thoại đã tắt máy khi nào.
Phong Nhã Tụng đi tới đầu giường cắm sạc, thay đồ ngủ rồi lên giường. Cô vén ống quần lên, nhìn đầu gối trắng nõn trở nên đỏ ửng. Ngoài ra còn có một vết lằn rất sâu, có lẽ do quần bò đè vào.
Phong Nhã Tụng đau lòng khẽ thổi vào chân.
Vài phút sau, màn hình điện thoại nhấp nháy rồi khởi động. Thời gian hiện lên trên màn hình đã là bốn giờ sáng.
Phong Nhã Tụng nằm nghiêng trên gối, nhấp mở cửa sổ trò chuyện, trong đó hiện một thông báo “Video trò chuyện đã kết thúc, thời gian trò chuyện 2 giờ 23 phút”.
Hóa ra hơn 12 giờ thì điện thoại đã tắt máy.
Ba tiếng tiếp theo cô luôn ngoan ngoãn quỳ làm bài tập, không dám lề mề, nhưng thực ra cô đã sớm không bị giám sát nữa. Phong Nhã Tụng ôm điện thoại, cảm thấy vừa mơ màng rồi lại có chút kỳ diệu, ngón tay đặt xuống gõ chữ.
Tiểu Tụng: Ban nãy điện thoại em hết pin ạ.
Phong Nhã Tụng mệt mỏi ngáp một cái, dụi dụi mắt, nhìn anh trả lời.
Thầy Kinbaku số 27: Nhiệm vụ ngày đầu tiên hoàn thành rồi hả?
Tiểu Tụng: Vâng ạ, em đã hoàn thành rồi.
Thầy Kinbaku số 27: Tốt.
Thầy Kinbaku số 27: 7 rưỡi sáng mai tiếp tục.
Phong Nhã Tụng vùi mặt vào gối, thức quá khuya khiến đầu óc mụ mị, cô đã không cảm nhận được sự mệt nhọc nữa.
Tiểu Tụng: Ngài vẫn chưa ngủ ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Tôi chờ em báo cáo.
Tiểu Tụng: À.
Phong Nhã Tụng suy nghĩ, lại hỏi anh.
Tiểu Tụng: Em để điện thoại trên sàn tựa vào giường, ở góc độ đó ngài có nhìn được không ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Được, không nhìn thấy mặt em, yên tâm, tôi cũng sẽ không ghi hình.
Mặt Phong Nhã Tụng nóng lên.
Tiểu Tụng: Không phải em sợ ngài ghi hình…
Thầy Kinbaku số 27: Tuy nhiên, yêu cầu cởϊ qυầи đến đầu gối của tôi là chỉ toàn bộ.
Thầy Kinbaku số 27: Bao gồm cả qυầи ɭóŧ.
Mặt Phong Nhã Tụng lại càng nóng hơn, cầm điện thoại trở mình, không biết nên nói gì.
Thầy Kinbaku số 27: Đây là lần đầu tiên em chịu phạt nên tôi sẽ không ép buộc. Lần sau còn dám cãi thì tôi sẽ tiếp tục tăng mức phạt.
Phong Nhã Tụng đọc câu chữ trên màn hình, chợt thấy đầu óc và ngôn từ của mình trở nên nghèo nàn, không thể nghĩ ra gì để đáp. Mãi một lúc sau cô mới nhắn một từ “Dạ” qua.
Thầy Kinbaku số 27: Ngày mai em nhớ sạc đầy điện thoại đấy.
Phong Nhã Tụng biết ngày mai còn phải tiếp tục quỳ làm bài tập, đây là hình phạt của cô. Cô duỗi tay sờ đầu gối, không dám nhiều lời, ngoan ngoãn nhắn “Em biết rồi ạ.”
Đối phương cũng hiểu.
Thầy Kinbaku số 27: Đầu gối em đau à?
Tiểu Tụng: Dạ, rất đỏ, cảm giác như bị sưng lên.
Thầy Kinbaku số 27: Em dùng lòng bàn tay tự xoa một lát đi.
Tiểu Tụng: Mát xa sẽ không làm nó đỏ thêm ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Không đâu, em xoa bóp mạnh một chút.
Phong Nhã Tụng cuộn tròn người, thử vươn tay xoa đầu gối sưng đỏ, quả nhiên, khi xoa vào không đau như tưởng tượng mà trái lại còn giảm đi rất nhiều.
Một lát sau, anh nhắn tới.
Thầy Kinbaku số 27: Em nghỉ ngơi đi.
Phong Nhã Tụng bên này bất giác gật đầu, sau đó lại gõ chữ.
Tiểu Tụng: Dạ.
Tiểu Tụng: Vậy, ngài ngủ ngon.
Thầy Kinbaku số 27: Ngủ ngon. Đặt điện thoại xuống, không phải trả lời tôi.
Phong Nhã Tụng còn giữ tư thế gõ chữ, nhìn màn hình thở khẽ, đợi thêm vài giây ngón tay cô mới nhấn một cái tắt màn hình.
Cho dù thức đến gần sáng, song toàn bộ nhiệm vụ học tập trong kế hoạch đã được hoàn thành, Phong Nhã Tụng cảm giác vô cùng thoải mái. Cô không hề thấy buồn ngủ mà lại thấy rất mệt, cô nhắm mắt lại, cố gắng ru bản thân chìm vào giấc ngủ.