Đúng lúc Lý Dật đang muốn hạ sát thủ, đột nhiên có một tiếng quát vang lên.
Tiếng quát trong dự liệu của mình, Lý Dật bất giác nhếch miệng cười, sau đó ánh mắt chuyển dời về phía đài cao.
Lúc này, vòng bảo vệ mà các đại cường giả liên thủ tạo ra đã biến mất, lão nhân tóc trắng đứng trước đài cao vẻ mặt cổ quái nhìn Lý Dật từ phía xa xa.
Lý Dật đưa mắt nhìn dò xét một hồi, sau khi xác định ông chính là người nói chuyện, mới khẽ cười nói:
- Vị đây chắc hẳn chính là Nạp Lan Bá lão gia tử rồi. Không biết lão gia tử có lời gì muốn nói chăng?
Nạp Lan Bá nhàn nhạt cười nói:
- Quả nhiên tự cổ anh hùng xuất thiếu niên... Lý Dật, trận đấu hôm nay người đã thắng rồi! Còn về Hạ nhi, mong người tha mạng cho hắn đi...
Lý Dật khẽ lắc đầu, nói:
- Lão gia tử, không phải ta không muốn giữ mạng cho hắn. Chỉ có điều, quy tắc đặt ra trước lúc ước đấu vẫn còn đó, nếu không đạt được điều kiện ấy, ta không xem như đã thắng... Nếu Nạp Lan Gia các người hôm nay nhận thua, ngày mai lại trở mặt, vậy thì ta sẽ nói lý với ai đây?
Nạp Lan Bá thoáng biến sắc mặt nói:
- Hôm nay có nhiều bằng hữu như vậy làm chứng? Nạp Lan Gia chúng ta lẽ nào lại lật long?
- Điều này còn rất khó nói...
Lý Dật như cười như không chân lại khẽ đạp mạnh xuống ngay lập tức, Nạp Lan Hạ vốn đang quằn quại kiệt quệ lại phun ra một búng máu.
- Chẳng hạn như, Nạp Lan Hạ Thiếu gia thân mến của chúng ta, lúc này không phải đang uy hiếp ta sao? Vẫn hay nghe nói, Nạp Lan Hạ là niềm kiêu hãnh của Nạp Lan Gia, chắc rằng cũng là người Nạp Lan Gia ngươi bồi dưỡng ra nhỉ? Có con như vậy... Ha ha ha... Vì vậy, ta vẫn phải giết hắn thì hơn!Nếu như Nạp Lan Bá lão gia tử không phục, có thể xuất thủ giết ta bất cứ lúc nào... Dù gì đã đắc tội với người của Nạp Lan Gia các ngươi rồi, ta cũng không ngại đề quan hệ tệ thêm chút nữa đâu!
- Đủ rồi!
Nạp Lan Bá Quát lớn một tiếng, rồi quay đầu nhìn Nạp Lan Thiên Triết vẻ mặt đang cổ quái, nhàn nhạt nói:
- Lúc này, ngươi mà là chủ nhân một nhà, theo gia quy, tất cả mọi chuyện đều do người xử lý, ngươi nói xem làm thế nào đây?
Dứt lời, Nạp Lan Bá vung tay áo, rồi lui về sau vài bước, trở về ngồi trên ghế của ông.
Nạp Lan Thiên Triết ho khan một tiếng, bước lên phía trước, nhìn Lý Dật từ phía xa xa, rồi khẽ lắc đầu, chắp tay về phía bàn trọng tài, trầm giọng nói:
- Chuyện này, vẫn mong Miêu Khả tiên sinh phán xử!
Miêu Khả khẽ gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Theo như ước định trước trận đấu, bị đánh khỏi lôi đài xem như là thua... Lúc này, tuy vị trí của hai vị vẫn ở trong lôi đài, thế nhưng lôi đài đã biến mất, còn Nạp Lan Hạ Thiếu gia lại rơi xuống đất trước... Vậy thì Lý Dật là người thắng!
- Thật sao?
Lý Dật cười lạnh một tiếng, nhìn Nạp Lan Hạ đang ở trên đất, sau chốc lát thấp giọng nói:
- Xem ra Nạp Lan Thiếu gia bản thân không chịu thừa nhận. Thế nhưng ngươi cũng bại rồi... Hôm nay ta sẽ không giết người... Thế nhưng mong người nhớ rằng sau này đừng có dây vào ta, nếu không đừng bao giờ trách ta... Ha ha...
Dứt lời, Lý Dật khẽ lách người sang bên, rồi bay tới trước cao đài, nhìn Nạp Lan Thiên Triết khẽ chắp tay nói:
- Như vậy, Nạp Lan Gia chủ, theo ước định của chúng ta, ngươi có phải nên...
- Cầm đi!
Nạp Lan Thiên Triết hừ lạnh một tiếng, rồi quăng một chiếc hộp gỗ ra.
Lý Dật tiện tay bắt lấy, cũng biết trước mặt bao nhiêu người, hắn sẽ không làm ra những chuyện dư thừa, vì vậy ngay lập tức mở chiếc hộp gỗ ra, đã nhìn thấy bên trong có một phong thư màu đỏ, bên trong phong thư chính là hôn thư mà Lý Gia và Nạp Lan Gia đã lập năm xưa!
Sau khi tỉ mỉ xác nhận lại, Lý Dật mới khẽ cười một tiếng, hai tay nắm xoa chặt, hôn thư do hai bên tạo ra đã hóa thành tro bụi dưới đấu khí của hắn.
Lúc này, sắc mặt của người trong Nạp Lan Gia đều vô cùng khó nhìn!
Còn vẻ mặt của nhiều người khác thì đều vô cùng cổ quái...
Thể diện của Nạp Lan Gia ngày hôm nay đã mất trắng a!
Có điều, Lý Dật lại cơ hồ không nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ khẽ chắp tay với Miêu Khả trên ghế trọng tài, coi như đã đáp chào, rồi nhanh chóng vụt người bay về phía sau. Tiếng cười nhàn nhạt vang vọng khắp quảng trường:Đấu Giả Đỉnh phong
- Vậy thì quyết đấu ngày hôm nay đã kết thúc rồi! Lý mỗ xin cáo từ!
Cung Vô Song đứng từ trên cao cũng từ từ bay xuống đến bên cạnh hắn, thân hình của hai người khẽ vụt đi về hướng con đường rộng lớn kia!
Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên là một tiếng cười khẽ vang lên.
- Lý Dật Thiếu gia, xin hãy dừng bước!
Lý Dật khẽ khàng người lại, khóe miệng nhếch lên...
Nạp Lan Khánh... Tiểu tử này muốn làm gì?
Nạp Lan Khánh vừa rồi còn đứng sau Nạp Lan Bá lúc này khẽ bước lên trước vài bước, rồi chắp tay với Lý Dật ở phía xa, nói:
- Lý Dật Thiếu gia, hôm nay người ước đấu với nhị đệ ta, chỉ là chuyện giữa hai người, không ảnh hưởng gì đến quan hệ của Nạp Lan Gia và Lý Gia. Vì vậy, nếu tiện xin hãy ở lại... Ha ha, yến thọ của gia gia nếu thiếu mất người của Lý Gia, cũng không phải là chuyện tót!
Cách nói này của Nạp Lan Khánh khiến không khí xung quanh nhộn nhạo.
Lý Dật vừa rồi đã chà đạp lên đầu lên cổ của Nạp Lan Gia các ngươi, bây giờ người còn mời hắn tham gia yến thọ?
Đầu óc của hắn bị lợn tha đi rồi sao?
Quả nhiên... Lý Dật chỉ xoay người lại khẽ cười nói:
- Hảo ý của Nạp Lan Khánh Thiếu gia, tại hạ xin tâm lĩnh. Còn về yến thọ, thì những người thừa như ta không tham gia cũng không sao... Vậy núi xanh không đổi, nước biếc vẫn trôi... Nạp Lan Thiếu gia, sau này gặp lại!
Dứt lời, Lý Dật lần này không còn quay đầu mà cùng Cung Vô Song nhanh chóng lao vụt ra ngoài.
Đến lúc này, trong quảng trường mới vang lên tiếng thở dài thườn thượt, còn lỗ hồng vẫn đang lấp lóe thiểm điện ở đó vẫn khiến cho khóe mắt của mọi người giần giật...
- Đúng là hắn? Lẽ nào đúng là hắn?
Diệp Khinh Vũ sắc mặt tái nhợt, chỉ biết cắn môi mình, nhìn thế nào trong nàng cũng có vẻ thất hồn lạc phách.
Còn Miêu Khả đã trở về bên cạnh nàng, nhìn bộ dạng của nàng cơ hồ khẽ thở dài một tiếng, buồn bã nói:
- Cơ hồ phải thông báo về phía Tông môn một chút, rút sự ủng hộ ngầm đằng sau Long Gia đi... Vì một Long Gia nhỏ nhoi mà đắc tội tên tiểu tử khủng bố này... Không đáng a!
...
Mặt khác, hai Bạch Y Tế Ty sắc mặt không biểu tình đang túm tụm lại, họ nhìn Lý Dật, sau chốc lát, người trái mới thấp giọng nói:
- Đế quốc Thiên Phong đã gần trăm năm nay không có người biết Đấu kỹ Bạch Hổ rồi, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy... Chúng ta có nên bầm cáo với Điện Chủ một tiếng không?
- Không cần.
Ngươi bên phải khẽ lắc đầu:
- Cái tên Lý Dật ta đã nghe nói qua rồi, bên Hạ Thần đã chỉ định hắn là người bắt buộc tham gia Tể Thân Điện lần này. Chúng ta không cần phải quan tâm nhiều... Nếu hắn có thể sống trở ra và vào được Đấu Thần Điện, vậy thì lúc đó quan tâm đến hắn cũng không muộn... Nếu không thể ra, vậy thì tất cả không có ý nghĩa gì...
Người bên trái khẽ gật đầu, nói:
- Vậy thì người cảm thấy Nạp Lan Hạ thế nào?
Ngươi bên phải cười lạnh một tiếng:
- Vốn dĩ ta cũng chọn Nạp Lan Hạ. Có điều, nếu ta đoán không sai, cho dù chúng ta để hắn tham gia Tế Thần Điển, hắn cũng nhất định sẽ không đi... Đấu Thần Điện chúng ta không sợ Học viện La Lan của họ, thế nhưng phía trên sớm đã có lệnh, người của Học viện La Lan có thể không dây vào thì đừng dây vào tốt hơn... Hơn nữa, chuyện hôm nay, có lẽ sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu, ta luôn cảm thấy Vân Thủy Thành này còn có một trận đại loạn nữa!
- Vị trí Gia chủ sao? Vì một vị trí này mà khiến những tên đó đến đây... Ha ha ha...
...
- Chư vị, chuyện hôm nay coi như đã kết thúc! Để chư vị phải xem trò khôi hài của đám tiểu bối, ha ha... Vẫn mong mọi người đừng để tâm...
Không biết lúc nào, Nạp Lan Thiên Triết đã bay vào giữa quảng trường, chắp tay về bốn phía, nhàn nhạt nói.
- Ha ha, Nạp Lan Gia chủ nói đùa rồi...
Người ở đây không có ai là kẻ ngốc, dĩ nhiên có thể hiểu ý của Nạp Lan Thiên Triết là muốn cảnh cáo họ không được nói chuyện này ra ngoài.
- Nếu đã như vậy, mong chư vị hãy đến Nạp Lan Phủ ta làm khách! Yến thọ của lão gia tử Nạp Lan Gia ta ngày hôm nay mới là quan trọng nhất! Chư vị, xin mời!
Nạp Lan Thiên Triết chắp tay, cao giọng cười nói.
Ngay lập tức, người của Nạp Lan Gia từ các góc đi ra, sau đó mới từng người khách một đi, cảnh tượng ở quảng trường lúc nãy người nào cũng giả như không thấy!
- Ngươi không sao chứ...
Chắp tay đứng ở mép lỗ hồng Nạp Lan Thiên Triết nhàn nhạt nói.
- Khục khục... Chưa chết được...
Một lát sau, Nạp Lan Hạ mới lào đảo bò dậy từ trong hố, bộ dạng vô cùng tơi tả. Thế nhưng trong mắt đã mất đi sự giận dữ vừa rồi.
- Chưa chết là tốt.
Nạp Lan Thiên Triết gật đầu:
- Ta sớm đã nói với người, nếu thấy chuyện không ổn, thì cứ giả thua... Hiện giờ ngươi thì hay rồi, lộ ngay cả con bài bí mật của mình ra, bên Nạp Lan Khánh...
Nạp Lan Thiên Triết khi nói đến người con trai lớn của mình, cũng chỉ cười lạnh một tiếng, mà nói thẳng tên của hắn.
Nạp Lan Hạ vỗ tay, đấu khí trên người khẽ động lúc này, tinh thần của hắn đã tốt hơn phân nào, chỉ có điều vẫn cười lạnh nói:
- Phụ thân đại nhân, người cảm thấy đó chính là con bài bí mật của ta rồi sao?
- Lẽ nào không phải?
- Nếu ngay cả người cũng cho rằng như vậy thì là tốt nhất.
Nạp Lan Hạ thoáng hiện vẻ âm lãnh trên khuôn mặt:
- Ta nghĩ, Nạp Lan Khánh lúc này chắc chắn sẽ cho rằng thực lực của ta còn chưa tới nửa thành nhỉ? Còn thực lực của phụ thân đại nhân người hắn lại rất rõ, chắc rằng sớm đã có thủ đoạn đối phó. Cộng thêm danh tiếng lần này của ta bị tổn hại, ta nghĩ, cho dù thế nào hắn cũng không bỏ qua cơ hội này! Lúc này, chúng ta chỉ cần đợi hắn phát động mà thôi! Hừ hừ, ta cũng muốn xem xem, đại ca của ta rốt cuộc sẽ có thủ đoạn gì!
Nạp Lan Thiên Triết nhàn nhạt nói:
- Nạp Lan Khánh là ta từ nhỏ trông hắn trưởng thành. Nếu không phải vì...
Nói hàm hồ một tiếng, ánh mắt của Nạp Lan Thiên Triết vụt lóe một nét hận thù trong khóe mắt:
- Tuy nhiên, ta mong cho hắn chóng chết một chút. Có điều cũng không thể không thừa nhận, tâm cơ của hắn cực thâm sâu. Nếu có bố trí gì, tuyệt đối sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta đâu!
- Phụ thân đại nhân không yên tâm sao?
Nạp Lan Hạ cười lạnh một tiếng:
- Người cứ yên tâm đi, cho dù Nạp Lan Khánh lợi hại thế nào, thế lực gia tộc mà hắn có thể dùng cũng rất hạn chế. Còn thực lực bên ngoài, cũng nằm trong tầm tay của chúng ta... Thế nhưng lúc này, trong lúc chúng ta chờ đợi, cần phải giải quyết trước một biến số!
- Biển số? Ngươi nói là Lý Dật sao?
Nạp Lan Thiên Triết cau mày nói.
- Ngoài hắn ra thì còn ai?
Nạp Lan Hạ nghiến răng nói:
- Nếu không phải sợ con bài bí mật của ta bị lộ hết ra, trận này lẽ nào ta lại thua? Lý Băng, ta tuyệt đối không thể bỏ! Vì vậy, Lý Dật chỉ có thể chết!
- Ngươi muốn đối phó với hắn thế nào?
Nạp Lan Thiên Triết nhìn về hướng Lý Dật bỏ đi:
- Chúng ta đã xác nhận qua rồi, hắc y nhân đi bên cạnh hắn, chí ít cũng là cường giả Đấu Vương... Thêm cả thực lực của bản thân hắn, cho dù Ám Vệ của Nạp Lan Gia chúng ta ra tay, cũng chưa chắc giữ chân được hắn.
- Ta nói muốn dùng đến thể lực của Nạp Lan Gia chúng ta lúc nào?
Nạp Lan Hạ thoáng hiện vẻ âm độc trên khuôn mặt:
- Nếu bị người khác nhìn ra điều gì, há không phải cho rằng Nạp Lan Gia không có khí độ sao? Phụ thân đại nhân, người có thể yên tâm... Người đã quên chúng ta còn có một chiêu đòn sát thủ sao?
- Ngươi nói là... bọn họ?
Nạp Lan Thiên Triết nói đến đây, cơ hồ nhíu mày càng chặt:
- Ta cũng biết thực lực của họ rất cường hãn, thế nhưng... Ước định của họ và chúng ta, không phải sẽ xuất thủ vào lúc quan trọng nhất sao? Sao có thể ra tay vào lúc không quan trọng này được?
- Không sao, phụ thân đại nhân. Ta hỏi người... Nếu người biết một kẻ có thực lực yếu hơm người rất nhiều lại tu luyện Đấu kỹ cấp Bạch Hổ, vậy thì người sẽ làm thế nào?
- Phí lời! Ngay lập tức bắt hắn, rồi bức hỏi ra Đấu kỹ tâm pháp!
Nạp Lan Thiên Triết lạnh giọng nói.
- Chuyện này không phải sao...
Nạp Lan Hạ khẽ cười:
- Những tên đó tuy rằng biến thái, thế nhưng bọn họ dù gì cũng là người...