Âm khí trong Quỷ U Phong Đô vẫn đang nhộn nhạo, Nạp Lan Khánh vừa rời khỏi, âm khí sôi trào vì sự tranh đấu của hai bên, lúc này cũng nhanh chóng trở thành bình thường.
Âm khí toát ra từ Vân Thủy Thành vẫn tràn ngập trong Quỷ U Phong Đô, còn đảo trên không đã không còn nhìn thấy.
Thế nhưng dưới cảnh tượng như vậy, không có sự tranh đấu của nhiều bên, không có sức mạnh khiến người khác phải chấn động giống một sân khấu được bố trí hoàn mỹ nhưng lại không có nhân vật chính, không khí lúc này vô cùng quỷ dị, vô cùng gượng gạo.
Ánh mắt mọi người đan xen nhau, lúc này cũng không có nhiều thiện ý trong đó. Thậm chí, người nào cũng có thể nhìn ra, trong ánh mắt của đối phương còn vụt lóe ra tia chật vật...
Không nói cái khác, chỉ là sự liên thủ của năm nhân vật có thực lực cấp Đấu Hoàng cuối cùng vẫn rơi vào cảnh này...
Hơn nữa, trong chuyện này, mọi người không phải là vai chính tuyệt đối, mà là vì sự tranh đầu kỳ lạ của Nạp Lan Gia, mà người nào cũng phải bỏ công sức lớn của mình, cũng đã làm rất nhiều chuyện.
Còn đến lúc kết thúc vật mất người đi, người nào cũng đều nhìn ra sự phiền muộn của đối phương...
Ánh mắt của mọi người hướng về nhau, rồi nhanh chóng rời đi. Nếu như lúc này có thể bỏ đi, e rằng người nào cũng sẽ bóp nát Truyền Tống Ngọc trong tay mình.
Chỉ tiếc rằng lúc này vẫn chưa phải lúc tốt nhất để rời khỏi.
Lý Dật cúi đầu lặng lẽ nhìn sự biến đổi của âm khí trong tòa Vân Thủy Thành, rồi thị ý Cung Vô Song lui xuống phía sau mình.
Lúc này, quan hệ bốn bên vô cùng phức tạp. Ba đại Đấu Hoàng kia đang nghĩ gì, Lý Dật không thể nào đoán ra, cũng không muốn biết. Chỉ có điều, hy vọng ba người này sẽ không ngu ngốc đến độ lúc quan trọng này lại ra tay động thủ.
Cũng may, mọi người đều là người thông minh, trong lúc gượng gạo như vậy cũng không có nhiều suy nghĩ khác, các bên chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Cuối cùng, âm khí trong Quỷ U Phong Đô sau khi rung động mấy hồi, kẽ nứt trên Vân Thủy Thành cũng không toát ra âm khí nữa.
La Bản đi lên trước một bước, không thèm nhìn đến Ba Lâm và Hải Kim, chỉ thoáng cười lạnh nói:
- Lý Dật... Hôm nay thì bỏ đi, sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ tính món nợ La Thanh với ngươi!
Lý Dật khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu như Âm Hoàng có hứng thú, chúng ta có thể chơi thử ở đây?
- Miễn đi!
La Bản cười lạnh một tiếng, rồi tiện tay bóp nát Truyền Tống Ngọc trong tay, sau đó chỉ thấy thân hình của hắn vụt lóe, rồi biến mất trong không khí.
Một vị trong Tam Hoàng đã đi.
Lý Dật nhìn chằm chằm vào hai người còn lại, không có động tác dư thừa nào mà chỉ chắp tay đứng đó.
Chỉ thấy Ba Lâm liếc nhìn Hải Kim, sau chốc lát cười ha hả, nói:
- Hải tiểu tử, coi như ngươi mạng lớn, hôm nay ta không có hứng thú đánh tiếp với ngươi! Chỉ hy vọng sau này người đừng xuất hiện trước mặt ta nữa! Đến lúc đó, không có nhiều may mắn như hôm nay đâu!
Hải Kim lạnh lùng nói:
- Ta tặng nguyên câu nói ấy lại cho ngươi!
Ba Lâm khẽ cười lạnh một tiếng, nhưng không đáp lời, chỉ nhìn xa xa Lý Dật gật đầu, coi như đã chào, sau đó hắn đánh tan Truyền Tống Ngọc trong tay, thân hình nhanh chóng biến mất trong không khí.
Đến đây, trong Quỷ U Phong Đô chỉ còn lại ba người...
Lý Dật khẽ mỉm cười, nhãn thần nhìn về phía Hải Kim, trong lòng hắn dĩ nhiên hiểu rõ, vị Phong Hoàng đó lúc này còn không đi, có lẽ còn có lời nào muốn nói.
Hắn nhìn Hải Kim, Hải Kim cũng đã dõi nhìn hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Một lát sau, Hải Kim đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Sau đây ngươi có dự định gì?
Lý Dật thoáng ngây người, mối quan hệ của mình và Phong Hoàng từ khi nào mà tốt như vậy? Có điều, hắn cũng không thể không đáp lời, chỉ có thể nhàn nhạt cười, nói:
- Ta có dự định gì, có liên quan đến Phong Hoàng không?
Dù gì đôi bên cũng là lần thứ hai gặp mặt, tuy rằng có mấy phần hợp tác, thế nhưng thù hận lại nhiều hơn những thứ khác. Lý Dật đối với Phong Hoàng cũng không có mấy phần tôn trọng.
Thậm chí, hắn đã thầm tính trong lòng, với tình hình lúc này mà nói, mình và Cung Vô Song liên thủ, cũng có xác suất mấy phần có thể để Phong Hoàng ở lại đây.
Hài Kim cũng không tức giận, chỉ khẽ cười, nói:
- Lý Dật Thiếu gia cũng không tồi, hai lần gặp mặt, người đều cho ta những bất ngờ lớn... Khiến ta không thể không xem trọng người. Nói thực lòng, tạm bỏ chuyện ngày hôm nay không nói, chuyện ở Đấu Hoàng mộ địa, ta đúng là vẫn rất oán hận... Chỉ có điều, nếu Lý Dật Thiếu gia người chịu vào Bắc Đấu Tông ta, vậy thì chuyện lúc trước sẽ bỏ hết, thế nào? Ta để cho ngươi vị trí Trưởng lão, Đấu kỹ Công pháp trong Tông môn tùy người xem, ngoài Tông chủ và ta ra, những người khác ngươi không cần để ý... Hơn nữa với bản lĩnh của ngươi, sau này nếu có ngày đột phá Đấu Hoàng vị trí Tông chủ còn không phải của ngươi sao? Vậy thì Lý Gia của ngươi sau này trong Đế Quốc Thiên Phong không phải như thuyên gặp gió sao... Cho dù các ngươi muốn lật đổ Hoàng thất của Đế Quốc Thiên Phong, thay đổi một triều đại mới, cũng không có chút khó khăn nào, sao hả?
Trong lời nói của Hải Kim còn mấy phần trêu đùa, thế nhưng cũng rất nghiêm túc.
Với thân phận của hắn nói ra những lời lôi kéo này, dĩ nhiên không thể nào có ngôn có từ.
Lý Dật liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
- Điều kiện của Phong Hoàng đúng là rất tốt, có điều ta không có hứng thú làm chó của người khác... Nếu như trong điều kiện của ngươi có thêm một câu, cho dù Bắc Đấu Tông Tông chủ cũng không thể quản ta, vậy thì ta còn có thể suy nghĩ...
Hài Kim thoáng ngây người, sau chốc lát lắc đầu cười khổ nói:
- Ta tự nhận điều ta đặt ra đã là hậu hỷ lắm rồi... Lý Dật tiểu tử, ngươi đừng quên, ngươi không phải là Đấu Hoàng thật sự. Tuy rằng lúc này người có sức mạnh của Đấu Hoàng thế nhưng nếu ta nhìn không nhầm, thực lực của người vẫn là một Đấu Giả... Một Đấu Giả trong Bắc Đẩu Tông có địa vị siêu việt như vậy, người còn không hài lòng sao?
Lý Dật cười lạnh một tiếng, nói:
- Vào Bắc Đấu Tông điều kiện quả thực không tồi, có điều từ nay ta lại bị ấn dấu của Bắc Đấu Tông... Có các ngươi điều khiển, không biết lúc nào ta sẽ bị phái đi đánh nhau, một đi không trở về... Ta còn chưa ngu đến mức đấy!
Hải Kim cười ha hả, nói:
- Nhưng người đã từng nghĩ qua, sự báo thù của Nạp Lan Khánh sau này sẽ thế nào không? Với thực lực lúc này của hắn, trong Đế Quốc Thiên Phong này ngoài Bắc Đấu Tông ta ra thì không ai có thể ngăn chặn... Ngươi không sợ sao?
- Phong Hoàng hay là nghĩ xem, tiếp sau đây sẽ đối phó thế nào với Nạp Lan Khánh đi. Tuy rằng ta chỉ là một Đấu Giả nhỏ bé, thế nhưng bên cạnh ta còn có một vị Đấu Hoàng mà ta chưa chắc chỉ có chút sức mạnh ấy... Còn về Bắc Đấu Tông các ngươi cơ nghiệp đồ sộ. nếu như một ngày nào đó Phong Hoàng mà chết, đệ nhất đại tông nói không chừng cũng suy tàn từ đây...
Hài Kim cười ha hả, cười rồi khẽ lắc đầu, nói:
- Cho dù là có ngày đó, Hải Kim ta chết rồi, Bắc Đấu Tông vẫn cứ là Bắc Đấu Tông... Không có bất cứ khác biệt gì so với ngày thường! Lý Dật tiểu tử, ta vẫn là câu nói ấy, nếu như ngày nào đó người có hứng thú với điều kiện của ta, bất cứ lúc nào đều có thể đến Bắc Đấu Tông tìm ta!
Trong tiếng cười lớn, Hải Kim cũng không nhiều lời, chi nhanh chóng bóp nát Truyền Tống Ngọc trong tay, thân hình nhanh chóng biến mất trong không khí.
Nhìn thấy Hải Kim rời đi, Lý Dật khẽ nhếch miệng, hắn cũng bội phục với tâm tính cởi mở của Hải Kim.
- Có lẽ nếu không phải kẻ địch, thì đúng là một bằng hữu không tồi.
Lý Dật lầm bầm một câu, sau đó lại cười khổ một tiếng.
Bên cạnh, Cung Vô Song lách người lên trước, do dự một hồi, thấp giọng nói:
- Chúng ta làm thế nào?
Lý Dật nhìn nàng vỗ tay, nói:
- Hiện giờ, chúng ta có thể đi rồi... Cho dù kết cục lần này thế nào, dù gì Nạp Lan Hạ cũng đã chết, Nạp Lan Thiên Thiết và Nạp Lan Bá cũng đã thảm kịch rồi. Ba đại trưởng lão của Nạp Lan Gia càng không còn ai sót lại... Chỉ còn lại Nạp Lan Khánh, với sự thông minh của hắn, chắc chắn sẽ không quang minh chính đại mà xuất hiện đầu... Đến bước này rồi, sau này Vân Thủy Thành e rằng sẽ không còn Nạp Lan Gia gì nữa. Mục đích của ta cũng coi như đã đạt được rồi...
Nói đến đây, trong lòng Lý Dật cũng rất cảm thấy kỳ lạ. Lúc này nghĩ lại một chút, từ khi nhận lời Nạp Lan Khánh đến nay, lập trường của hắn thay đổi từ lần này đến lần này. Cho dù là kiếp trước của hắn, cũng chưa từng gặp phải chuyện cổ quái như vậy, nói là đặc sắc cũng không quá đáng...
Chỉ là, đáng tiếc sự sắp đặt của mình vốn dĩ còn cho rằng sự đoạt quyền của Nạp Lan Khánh chính là một đám người giết đi giết lại, bản thân còn khổ tâm an bài sát chiêu, kết quả không dùng đến cái gì, đúng là có chút đáng tiếc.
Suy nghĩ cổ quái này khiến Lý Dật chỉ khẽ thở dài. Sau chốc lát, hắn nhìn Cung Vô Song khẽ gật đầu, hai người cơ hồ cùng lúc bóp vỡ Truyền Tống Ngọc trong tay, thân hình đã biến mất trong hư không...
...
Một tia sáng vụt qua trước mắt, sau đó cơn choáng váng dữ dội đã lan khắp người Lý Dật. Sau chốc lát, không gian xung quanh cơ hồ khựng lại, thân hình của hai người ổn định giữa tầng không.
Lý Dật khẽ thở ra một tiếng, cảm nhận thiên địa nguyên khí nồng đặc ở trong bầu không khí xung quanh, cũng xem như đã thừa nhận, lần này mình đã thật sự thoát ra ngoài.
Sau một hồi, hắn mở mắt ra, rồi nhìn xuống phía dưới.
Nhìn từ nơi này, Nạp Lan Gia lúc này vẫn rất yên ắng. Mười bước lại có một tốp người canh gác, còn đại sảnh của Nạp Lan Gia, vẫn chụp trong làn vân vụ hắc sắc, nồng đặc vô cùng...
Hiền nhiên, khi bên trong xảy ra chuyện, tộc nhân Nạp Lan Gia bên ngoài không hề hay biết gì. Khi họ lặng lẽ chờ đợi, không biết rằng trong cấm địa của Nạp Lan Gia, đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa...
Mà hậu quả duy nhất để lại cho Nạp Lan Gia họ chính là sự hủy diệt...
Có điều, nghĩ ra chuyện này cũng không giấu được bao lâu nữa, nheo mắt nhìn vụ khí màu tro đang nhạt dần đi, trong lòng Lý Dật cũng giảm đi phần nào cảm giác thất bại. Nghĩ ra, Nạp Lan Khánh cũng không ngờ tới, chuyện cuối cùng lại phát triển đến mức này?
Chỉ có điều, nếu biết, rốt cuộc hắn sẽ phát động nữa hay không?
Nghĩ tới đây, Lý Dật bất giác nhìn Cung Vô Song bên cạnh mình, đôi cánh đấu khí sau lưng hai người khẽ lay động tỏa ra màu sắc đẹp mắt dưới ánh mặt trời...
Cảnh tượng này khiến Lý Dật thoáng thất thần, đột nhiên không muốn tiếp tục nghĩ nữa.
- Thế nào... Cảm thấy không đành lòng sao?
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên ở bầu trời, Lý Dật lại không hề kinh ngạc. Hắn sớm đã biết, Hải Kim sẽ lôi kéo mình, Ba Lâm lẽ nào lại dứt áo bỏ đi như vậy? Hắn khẽ cười, rồi xoay người đối diện với Ba Lâm, nhàn nhạt nói:
- Những tâm trạng dư thừa ấy, ngay cả bản thân Nạp Lan Khánh còn không có, những người ngoài như chúng ta lẽ nào lại có?
Ba Lâm vỗ tay, nói:
- Nói hay lắm! Gia tộc hưng vượng, vốn dĩ chính là chuyện của bản thân họ, người ngoài chúng ta đâu có thể lo được? Lại càng không thể đồng cảm chứ?
Lý Dật vụt tắt nụ cười, chỉ nhìn về một hướng nào đó ở hư không nhàn nhạt nói:
- Vậy thì chưa chắc, có lẽ có người, cũng rất quan tâm đến việc này...
Ba Lâm khẽ lắc đầu:
- Được rồi, tạm thời chúng ta không nói chuyện này, Lý Dật, hôm nay ta ở đây đợi ngươi, chỉ muốn hỏi người một câu mà thôi?
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Câu gì?
Ba Lâm trầm giọng nói:
- Tế Thần Điển một tháng sau, ngươi có tham gia không?
Lý Dật khẽ nhíu này, sau chốc lát thấp giọng nói:
- Ta nghĩ, có lẽ sẽ tham gia... Ha ha, vào Đấu Thần Điện, chuyện vinh quang biết mấy a...
Ba Lâm khẽ mỉm cười, nói:
- Ngươi có hứng thú như vậy thì tốt. Đấu Thần Điện ta khác với Bắc Đấu Tông, nếu ngươi không thể trải qua việc tuyển người, thì tuyệt đối không thể nào vào được Đấu Thần Điện... Ta cũng khác với Hải Kim cho ngươi lợi ích, chỉ là nói với người... Nếu như người có thể vào Đấu Thần Điện, địa vị sau này, chắc chắn sẽ không ở dưới ta!
Con mắt của Lý Dật co lại, sau chốc lát đã hiểu ra. Ba Lâm và Hải Kim nhiều năm đối địch, đối với phong cách hành sự và thủ đoạn của đối phương đều rất rõ, vừa rồi Hải Kim bỏ đi cuối cùng, Ba Lâm dĩ nhiên cũng đoán sẽ xảy ra chuyện gì.