Đấu Thần

Chương 219: Một ngày



Đả tự: Sided Lovettt

***

Sáng sớm ở Vạn Triều Thành, dường như có chút lạnh. Ở vị trí này, hơi nước dưới hồ có thể truyền đến, lại càng lạnh hơn.

Hơi lạnh này đối với Lý Dật mà nói, tự nhiên không có tác dụng gì. Nhưng mà, hắn nhẹ nhàng vung tay, một đạo đấu khí tản ra, đã mở rèm cửa ra.

Lúc này, xuyên qua cửa sổ, một làn ánh sáng thanh thoát chiếu vào phòng, mang đến cho căn phòng lạnh lẽo một chút ấm áp.

Trong lòng Lý Dật rốt cục không biết cảm giác gì, hắn chỉ nheo mắt, hít một hơi thật dài.

Sự tình, cứ phát sinh như vậy sao?

Lý Dật chậm rãi ngồi lên, nhìn qua bên cạnh.

Lý Băng lúc này giống như một con mèo nhỏ mềm mại, cả người nằm trong chăn, cảm giác lạnh lùng đâu còn lại chút nào? Mà thay vào đó là sự mềm mại, toát ra từ cơ thể nàng.

Dường như, giải thoát được khỏi gông xiềng trói buộc mười mấy năm, nữ nhân này liền thay đổi. Chỉ là, đây mới là bộ dạng nữ nhân nên có!

Lúc Lý Dật đứng dậy, dường như khiến cho Lý Băng còn đang mơ ngủ bị đánh thức. Nàng phát ra tiếng lầm bầm, sau đó mới lười biếng mở mắt, chằm chằm nhìn Lý Dật. Lát sau, nàng mỉm cười ngọt ngào:

- Tiều bại hoại... bây giờ, tỷ tỷ đã bị người chiếm tiện nghi rồi... Ngươi nói, bây giờ... phải làm sao...

Lý Dật trong lòng dâng lên vài phần nhu tình, hắn giơ tay xoa đầu Lý Băng nói:

- Làm sao? Đương nhiên là Biểu tỷ bảo làm sao, thì làm vậy!

Lý Băng cười ngọt ngào, không nói gì, chỉ đột nhiên sả vào lòng Lý Dật, giống như con mèo nhỏ, rồi nói:

- Vậy thì, ta muốn người chịu trách nhiệm... tiểu bại hoại...

Lý Dật cười cười, theo bản năng ôm chặt Lý Băng sau đó nâng mặt nàng lên, hôn nhẹ.

Sau đó, hai người lại xoay người trên giường.

Chỉ có điều, lúc này đây hai người không làm gì, chỉ là im lặng nằm như vậy.

Hoặc là, lúc này không có ngôn ngữ nào có thể thay thế nhu tình tràn ngập trong phòng

...

Không biết bao lâu sau, ánh dương ngoài cửa sổ đã chiếu đến trên giường, làm hai người choáng mắt.

Lý Dật lúc này mới xoay người ngồi dậy, thấp giọng nói:

- Được rồi, dậy thôi... Nếu hôm nay cả hai chúng ta đều không xuất hiện, e là những người khác lại nói không hay!

Lý Băng cười, giơ tay bấm mạnh lên trên đùi Lý Dật, tựa hồ tất cả nữ nhân đều có tuyệt chiêu trời sinh này. Sau đó nàng mới ngồi dậy, dựa vào lưng Lý Dật, nói:

- Vậy được... Nhưng mà, ta muốn đích thân giúp người mặc quần áo.

Nói xong không đợi Lý Dật đồng ý, Lý Băng bay nhanh xuống đất. Chỉ là tấm chăn nàng mang theo trên người, mơ hồ có thể khiến người khác kinh tâm động phách.

Sau đó... Ngay sau đó, Lý Dật liên hoàn toàn ngây người.

Chỉ thấy nhãn thần khẽ hoa lên, mặt Lý Băng dường như đỏ đến chảy máu. Nhưng nàng vẫn ôm chặt tấm chăn trên người, đứng im trước mặt Lý Dật. Thân hình trắng như tuyết, là lướt, một tay nàng đặt trước ngực, một tay khác để trên bụng...

Lý Dật rõ ràng cảm nhận, một nơi nào đó trên cơ thể hắn đã cứng lên như đá, miệng cũng nhất thời trở nên khô ráo vô cùng. Hắn dựa vào đấu khí trong cơ thể không ngừng chuyền hóa, thế nhưng cũng không cách nào hóa giải cảm giác này.

Lúc Lý Dật sắp hóa thân thành cầm thú, Lý Băng đã thấp giọng nói:

- Ngươi... tiều bại hoại! Không cho ngươi nhìn!

Dứt lời, một chân nàng đá tấm chăn, rơi xuống trên đầu Lý Dật... Trong nháy mắt, Lý Dật dường như nhìn thấy..

Lập tức, trước mắt hắn tối sầm, tấm chăn đã phủ lên đầu Lý Dật.

Lúc Lý Dật chân tay loạn xạ thoát khỏi tấm chăn, Lý Băng đã mặc bộ y phục trắng như tuyết, tinh xảo dị thường, càng khiến nàng trở nên là lướt. Y phục này, dường như là thứ mà chỉ có đệ tử của Học viện La Lan mới được mặc.

Chỉ có điều, cho dù đã mặc y phục, nhưng mà đôi chân thon dài, vẫn khiến người ta mơ màng

Đặc biệt Lý Dật như con mèo đã ngửi thấy mùi mỡ, nhất thời thú huyết sôi trào...

Lý Băng nhìn bộ dạng này của Lý Dật, sắc mặt đỏ bừng, nhưng nàng cười ôn nhu, nói:

- Được rồi... ngươi cứ nhìn ta như vậy, lát nữa nếu có ai nhìn thấy, người sẽ biết cái gì gọi là xong đời.

Nói xong nàng bước tới, nhặt y phục Lý Dật từ dưới đất lên, sau đó kéo Lý Dật dậy, chậm rãi mặc cho hắn.

Vốn dĩ dựa vào tính tình Lý Dật, hắn tuyệt đối không thể thích ứng với việc này. Chỉ là cảm giác lần này hoàn toàn không giống, hắn chỉ mỉm cười, thấp giọng nói:

- Biểu tỷ, ngươi làm gì vậy?

Lý Băng hừ nhẹ một tiếng, sau đó hơi cắn răng thấp giọng:

- Tiểu bại hoại! Biểu tỷ ngươi làm việc có đầu có cuối, nếu đã cởi y phục của ngươi, ta tự nhiên có trách nhiệm giúp người mặc vào!

Lý Dật cười hì hì, nói:

- Vậy sao không thấy tỷ tỷ bảo ta giúp mặc y phục...

Lý Băng cắn môi, nói:

- Nếu người giúp ta mặc... chẳng phải để người nhìn thấy hết....

- Tối hôm qua chẳng phải...

- Hừ...

Trong nháy mắt, Lý Băng đã chặn miệng Lý Dật, khiến hắn nuốt lời nói này vào trong

- Được rồi...

Khẽ nói một tiếng, Lý Băng vươn tay điểm vào trán Lý Dật, thấp giọng nói:

- Ngươi, không được có ý định gì xấu... Ta sau này không dễ dàng cho ngươi đắc thủ như vậy đâu, hừ...

Dứt lời, Lý Băng đã giúp Lý Dật mặc xong y phục, tuy trong lúc vội vàng đã mặc sai vài chỗ, nhưng nàng không nói ra.

Lập tức, nàng làm ra một tư thế, không biết chạy ra bên ngoài làm việc gì.

Còn Lý Dật chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên giường.

Trên chiếc giường trắng không biết từ lúc nào đã xuất hiện vài điểm hồng...

Vết máu xem ra không có gì đặc sắc này, lại khiến Lý Dật trong lòng mềm mại cực hạn.

Rất nhanh, Lý Băng lại bước vào, nàng đã rửa mặt chải đầu hoàn tất, nhưng trong tay lại đang cầm một chậu nước. Đặt chậu nước lên bàn, nàng cẩn thận nhúng khăn vào, từng chút một, lau sạch khuôn mặt Lý Dật...

Mùi thơm trên người thiếu nữ này bay vào mũi, khiến tâm thần Lý Dật hoảng hốt.

Từ trên một ý nghĩa nào đó, thời khắc này là lúc hai đời làm người của Lý Dật lơi lỏng nhất. Nếu Lý Băng có ý định gì xấu, e là lúc này động thủ là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ tiếc là Lý Băng lúc này đâu có nghĩ đến những việc này? Nàng chỉ cần thận lau mặt cho Lý Dật. Thậm chí, còn chải chuốt cho đầu tóc từ trước đến nay chưa từng được để ý của Lý Dật cho thằng lại nữa.

Làm xong những việc này, Lý Băng mới thở dài, dường như nhìn Lý Dật si ngốc một lát, mới thấp giọng nói:

- Cũng sắp đến lúc ăn sáng rồi, chúng ta không thể bỏ lỡ, nếu không bị người khác nhìn thấy không tốt... Ta đi trước... Người đợi một lúc, tối hôm qua từ đầu vào, hôm nay cử đi ra từ đó cho ta biết chưa?

Lý Dật vốn đang định cãi lại vài câu, nhưng nghĩ lại, lại gật đầu.

Đợi Lý Băng đi ra, hắn mới lắc đầu, chui nhanh qua cửa sổ.

...

Đi vài vòng quanh những nơi bí ẩn trong nội viện Lý Gia, quay về căn phòng lâu rồi chưa ở, Lý Dật mới bước ra cửa.

Ở cửa chính, sớm đã có mấy thị nữ đứng ở đó, định đến phục sức cho vị Thiếu Minh chủ kiêm Thiếu Gia chủ, nhưng thấy Lý Dật xua tay đi ra, mấy thị nữ đó đều sửng sốt, sau khi nhìn nhau, liền lui ra.

Màn này Lý Dật thấy rõ, trong lòng không khỏi có cảm giác cổ quái. Rất hiền nhiên, dựa vào tính tình của hắn, cũng không cần người hầu hạ, vậy sự sắp đặt này, chắc chắn là sự sắp đặt của người cha hờ đó rồi...

Cũng chính là nói, việc của hắn tối hôm qua, người cha hờ kia cũng đoán được tám chín phần mười?

Chỉ là, sự sắp đặt này của Lý Hàn cũng khiến Lý Dật hiểu rõ, đó chính là, dù hắn biết chuyện của Lý Dật và Lý Băng nhưng mà trước lúc Lý Dật đả động đến, hắn cũng sẽ không đả động đến.

Tuy rằng làm như vậy có vài phân bưng tại che mắt, nhưng mà dường như, lại là một cách trong lúc không có cách gì khác.

Trên đường đi đến phòng ăn Lý Gia, những người nhìn thấy Lý Dật, đều lộ ra nụ cười cung kính, Lý Dật vốn dĩ còn không quen với sự thay đổi này, nhưng dần dần, cũng đã quen.

Tới phòng ăn, những nhân vật lớn trong Lý Gia, cũng đã có mặt đầy đủ, khiến Lý Dật trở thành người đến cuối cùng, cũng có vài phần xấu hổ.

Ánh mắt hắn quét qua phòng ăn, lại phát hiện Lý Hàn ngồi vị trí trên, còn Cung Vô Song cũng ngồi ở vị trí tôn quý nhất, chỉ không biết cố ý hay vô ý, nàng lại kéo Lý Băng đến ngồi bên cạnh, không biết đang nói thầm gì đó.

Lý Dật gật đầu xem như hành lễ với tất cả, rồi mới đến ngồi xuống bên cạnh Lý Hàn.

Bữa cơm bình thường này, cảm giác bên trong dường như không bình thường.

Ngoài việc một lần nữa xác định quyền thống trị của chi chính Lý Gia, ánh mắt như cười như không của Cung Vô Song còn có ánh mắt Lý Na Na mang theo vài phần hâm mộ, lại khiến Lý Dật đau đầu.

Nói thật, hắn nhiều lúc tình nguyện đối mặt với thiên quân vạn mã, cũng không muốn đối mặt với hai nữ nhân phiền phức này.

Còn Lý Băng vẫn là vẻ mặt lạnh như băng bình thường. Dường như, việc tối hôm qua đối với nàng là chưa từng xảy ra vậy...

Sau bữa cơm, Lý Hàn lại tuyên bố mấy việc, phải những người trong Lý Gia đi xử lý mọi chuyện.

Bên ngoài đã truyền ra tin tức, tuy những người đi truy sát Tiệt Giáo của những gia tộc khác quay về không nhiều, nhưng mà từ những thành thị phụ cận, đã có những lễ vật khác nhau được gửi đến.

Hiển nhiên, dưới cường thế của Lý Dật, những người này cũng cam chịu thân phận phụ thuộc của mình, Lý Minh vốn dĩ nhất thời hứng thú mà thành lập, cũng coi như đã một bước trở thành chính quy.

Mà người của Lý Gia, lại có rất nhiều việc cần làm, dù những người kia có đồng ý hay không nhưng mà người của Lý Gia khi đã nhận việc, lại là những việc tất yếu phải làm.

Những việc này Lý Dật chỉ hơi quan tâm, không khỏi đến mà chỉ ngáp dài. Hắn biết rõ, hắn không phải không có cách sắp xếp những việc này, chỉ là không có tâm tư làm mà thôi.

Sau khi miễn cưỡng nghe một lát, hắn mượn một cớ rồi chuồn khỏi đại sảnh.

Lý Gia lúc này đã có cảm giác sôi nổi. Ngoài những người đang nghị sự, những hậu bối của Lý Gia, dù là chi chính hay chi thứ, đều đang tập luyện chăm chỉ trên sân huấn luyện.

Lý Dật đứng nơi vắng vẻ quan sát, không khỏi lắc đầu, những người này tuy đánh ra thì uy vũ sinh phong, nhưng mà vẫn quá yếu...

Chỉ là, cũng may dựa vào tâm tính của Lý Hàn, Lý Gia không chỉ có những lực lượng bên ngoài này, điều này khiến hắn an tâm vài phần, có vài phần tâm đắc đảm đương chức vụ Thiếu Minh chủ kia.

Lại đi một vòng quanh đại viện Lý Gia, sau khi cố ý tránh Lý Na Na được vài lần, Lý Dật mới chậm rãi tiến về phía cấm địa, nơi đó, hắn quả là có chút hoài niệm....

Chỉ có điều, được nửa đường, ở ven hồ, Lý Dật lại phát hiện một nhân ảnh xinh đẹp ở đó... Hắn không khỏi phải động lòng...