Tiếng hô đột ngột đó khiến những người đang đi lại đều dừng bước rồi tất cả cùng nhìn về phía ngoài cửa.
Phía cuối tấm thảm, một đoàn người đang sải những bước dài tiến lại. Trong đó, người đi đầu là Miêu Khả với gương mặt cười hờ hững, đằng sau lại là một thiếu nữ xinh đẹp với bộ y phục màu xanh thiên thanh, gương mặt có vài phần lạnh lùng.
- Đó chính là Miêu Khả trưởng lão à? Nghe nói hắn còn là Ngoại Môn Chấp Sự của Bắc Đấu Tông, thân phận cao lắm đó!
- Nhưng không phải Bắc Đấu Tông luôn chống lại Đấu Thần Điện sao? Sao lần này người của chúng lại đến đây?
- Đúng thế, đúng thế... Nữ tử khá xinh đẹp kia chắc là Diệp Khinh Vũ phải không? Nghe nói Diệp Thanh Mã chỉ có một muội muội này, ai mà lấy được cô ta chưa biết chừng sau này có thể vào Diệp Gia ở Đế Đô! Chẹp chẹp... Các ngươi nhìn gương mặt kia kìa, lại còn cái chân dài nữa, thật là tuyệt!
- Ngươi đừng có mà nghĩ linh tinh! Có nhìn thấy những kẻ ở xung quanh cô ta không? Có kẻ nào không phải cao thủ chứ? Huống hồ, Tiểu thư Diệp Gia ở Đế Đô, thân phận khác nào Công chúa, đám người như chúng ta mà với được tới sao?
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Lý Dật nhìn về Diệp Khinh Vũ, trong lòng có vài phần chán nản.
Sao mình chạy đi đâu cũng gặp cô ta vậy? Có phải như câu "oan gia ngõ hẹp" không?
- Diệp Khinh Vũ cũng đến tham gia cái gọi là Tế Thần Huyết Điển sao? Với mối quan hệ giữa Diệp Gia và Bắc Đấu Tông cô ta lẽ ra phải đến Bắc Đấu Tông mới đúng. Nhưng cô ta lại đến đây, xem ra Tế Thần Điển lần này rất tốt...
Lý Dật nhìn Diệp Khinh Vũ cười nhạt.
Rồi hắn không nhìn tiếp nữa, chỉ nhanh chóng bỏ đi trước khi những người khác tiến lên.
Miêu Khả đang cười hàm xúc chào hỏi các cường giả xung quanh, Diệp Khinh Vũ đi theo sau sắc mặt vốn không được dễ nhìn cho lắm cũng miễn cưỡng nở nụ cười.
Nhưng có một lúc dường như cô ta nhìn thấy một bóng người kỳ lạ, ngoảnh nhanh đầu ra nhìn nhưng lại chẳng thấy gì.
- Sao vậy?
Miêu Khi nhận thấy Diệp Khinh Vũ có gì đó lạ, bèn quay đầu lại hỏi.
- Không có gì... Chi là hình như nhìn thấy người quen. Nhưng hình như ta nhận nhầm người!
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Diệp Khinh Vũ cất lên.
- Nhận nhầm người sao?
Ánh mắt Miêu Khả có vài phần cổ quái, hắn nhìn Diệp Khinh Vũ một lúc lâu rồi tiếp tục tươi cười chào hỏi người khác.
...
Sau khi vào Lang Các, vòng qua một tấm bình phong bạch ngọc khổng lồ, những thị nữ đứng hai bên thấy Lý Dật bước vào thì một người nhanh chóng tiến lại gần, một làn hương thoáng qua, người thị nữ cúi người:
- Không biết các hạ đã đặt phòng trước chưa? Hay để bọn ta sắp xếp?
- Đặt trước?
Lý Dật nhíu mày.
Nhìn vẻ mặt của Lý Dật, thị nữ vẫn tươi cười:
- Xem ra đây là lần đầu tiên tiên sinh đến Lang Các phải không? Lang Các là nơi ở cao cấp nhất trong Tam Thánh Tiểu Trấn, mỗi năm đến Tế Thần Điển đều dùng để chiêu đãi các Đại thế lực và cường giả khắp nơi. Nơi đây vô cùng rộng lớn, ví dụ, hàng năm Tử Đại Gia Tộc của Đế Đô thường đặt trước phòng ở đây, dù họ không có mặt thì người ngoài cũng không được vào... Một số Đại thể lực ở thành phố khác cũng có đặt trước... Ta thấy tiến sinh có lẽ là chưa đặt trước đúng không? Chi bằng để ta sắp xếp cho tiên sinh được không? Lý Dật chẳng có suy nghĩ gì với lời giải thích của thị nữ, chỉ khẽ gật đầu coi như là đồng ý.
Thấy vậy, người thị nữ cung kính đưa tay mời rồi dẫn Lý Dật vào bên trong.
Sau khi đi qua một hành lang dài ngoằng thì thấy một cái đại sảnh trông như hoa viên. Bốn bề đại sảnh là các tòa lầu cao vây thành vòng tròn, còn nơi đại sảnh này là để khách ở trọ giao lưu nói chuyện.
Lúc này ở đại sảnh đông nghịt toàn người là người đang ngồi trên những chiếc ghế bày tùy ý trong đó.
Nhưng hình như sự đông nghịt của nơi này lại vô cùng chỉnh tề. Ví dụ như ở mấy vị trí ở giữa có vẻ là dành cho cấp cao thì không có ai ngồi cả, rõ ràng là được Đại thế lực nào đó đặt trước rồi.
Còn những vòng ngoài, những người quen biết hoặc cùng một thế lực thì ngồi với nhau, nhưng cũng có bàn chỉ có một người ngồi.
Nhưng dù là ai thì bên cạnh cũng có một thị nữ chờ để hầu hạ.
Trong đại sảnh, nhân vật chính rõ ràng là những Đại gia tộc hoặc người của Đại thế lực. Từ xa có thể thấy những kẻ này ngồi với nhau khoác lác chuyện trên trời dưới biển, còn có những kẻ dường như không có óc, thậm chí còn biểu diễn cả Đấu kỹ.
Có điều, so với tình trạng hỗn loạn ở bên ngoài, trong đây tuy có ồn ào nhưng nhiều người đều là người có tự trọng không xảy ra tình trạng có kẻ ra tay mờ ám.
Dường như nhìn ra được hứng thú của Lý Dật với tình hình trong đại sảnh, người thị nữ kia dẫn Lý Dật đến ngồi ở một chiếc bàn, sau khi rót một chén trà mới nói:
- Đại sảnh này của Bang Thổ Lang chúng ta bình thường là nơi giao lưu của cường giả bốn phương. Vì sắp đến Tế Thần Điển nên nhiều người đến đại sảnh đề hỏi thăm thông tin, thậm chí là mua một số thứ mà bình thường không tìm được ở nơi khác, để mình còn có vốn liếng tham gia Tế Thần Điển.
Lý Dật xoay xoay chén trà trong tay:
- Vậy có nghĩa là người trong đại sảnh này đều là người có tư cách tham gia Tế Thần Điển?
- Không phải vậy.
Thị nữ giải thích:
- Chắc tiên sinh cũng biết, hai điều kiện đầu tiên để có thê thảm gia Tế Thần Điển là có Thánh Thư và thực lực dưới Đấu Sư. Nhưng người trong đại sảnh đa số lại là Đấu Sư cường giả... Họ không có tư cách tham gia Tế Thần Điển, nhưng đến đề góp vui mà thôi!
Nói đến đây thìngười thị nữ im lặng không nói gì nữa.
Lý Dật cười cười, lần mò một lúc trong Dung Giới rồi lấy ra một túi kim tệ ném lên bàn.
Mắt người thị nữa đó sáng trưng, thò tay ra lấy tiền, sờ sờ một lúc rồi nói:
- Có lẽ tiên sinh biết mấy năm nay Bang Thổ Lang bọn ta đều thu mua Thánh Thư?
Thu mua? Là cướp mới đúng!
Nhưng Lý Dật không nói gì, chỉ cười:
- Cứ nói tiếp đi!
Thị nữ gật đầu:
- Bang Thổ Lang chúng ta thu mua rất nhiều Thánh Thư, ngoài việc tự dùng ra thì thường bị thừa, vì thế mỗi năm trước khi diễn ra Tế Thần Điên chúng ta đều đem ra đấu giá. Người có thể đến Tam Thánh Tiểu Trần, lại là người hứng thú với Tề Thần Điển thì đương nhiên có thể đấu giá Thánh Thư của chúng ta... Đương nhiên, khi mua được Thánh Thư thì bọn ta sẽ giữ bí mật cho người đó. Đồng thời, trong Lang Các này bọn ta tuyệt đối không cho phép kẻ khác động thủ! Nhưng ra khỏi Lang Các thì e là...
Vừa nói thị nữ đó vừa nhìn ra bốn phía:
- Nếu ra khỏi Lang Các bị chúng nhắm vào, Thánh Thư rơi vào tay kẻ khác cũng khó trách!
Nghe lời giải thích đó Lý Dật nghĩ nghĩ rồi lặng người:
- Cũng có nghĩa là, nhiều kẻ trong đó có ý đồ sẽ cướp sau khi các ngươi đấu giá xong?
- Đúng là như thế!
Thị nữ nghiêm mặt:
- Vì năm nào cũng thu mua Thánh Thư, Bang Thổ Lang không quan tâm nguồn gốc của thứ đó. Dù vừa bán đi rồi lập tức lại có người bán lại, chúng ta cũng thu mua. Có điều tiên sinh yên tâm! Thanh danh Bang Thổ Lang tuy không tốt lắm nhưng bọn ta sẽ không ra tay với người mua Thánh Thư từ chỗ mình!
Nói loanh quanh một hồi cô ta mới nói ra vấn đề này.
Trong lòng Lý Dật cũng hiểu điều này.
Bang Thổ Lang này, tuy ngông ngênh khi có người đi vào phạm vi của Tam Thanh Sơn, nhưng dưới chân núi Tam Thánh Sơn thì chắc là không dám làm bừa. Dù gì, nếu có người mua đồ ở đây rồi lại bị người cướp thì sau này làm gì có con lừa ngốc nào dám đến?
Đây cũng có là nguyên nhân mà Bang Thỗ Lang cướp ở bên ngoài, nhưng bên trong thì bảo vệ. Hơn nữa, có lẽ cũng rất nhiều người hoan ngênh hành vi này của chúng.
Dù sao, người có được Thánh Thư thì có hạn, rất nhiều người nếu muốn tham gia Tể Thần Điền, không có Bang Thổ Lang thì có lẽ cả đời này cũng đừng mơ có cơ hội.
Chính vì hành vi đó trên một phương diện nào đó rất phù hợp với lợi ích của đa số người nên mới có tình hình này.
Hiểu rõ được điều này, Lý Dật cười nhạt, hắn hiểu Bang Thổ Lang sẽ không tùy tiện động thủ với mình nữa. Dù gì nhìn chúng cũng không phải loại ngu.
Nhấp một ngụm trà, Lý Dật cười:
- Vậy không biết chỗ bán đấu giá Thánh Thư ở đâu và bao giờ tổ chức?
Thị nữ cười:
- Tiên sinh, hội bán đấu giá tối nào cũng diễn ra ở đại sảnh. Hơn nữa, ngoài Thánh Thư ra còn có bán một số thứ khác... Thậm chí có rất nhiều đại thế lực và Đại gia tộc hàng năm đều ký gửi đồ ở đây để bọn ta bán đấu giá! Hình như tối nay có vài thứ thú vị lắm, nếu có hứng thú thì tối nay sau bữa tối, mời tiên sinh đến tham dự
Lý Dật hờ hững gật đầu, rồi đứng dậy nói:
- Tối nay rồi tính, giờ người dẫn đường đi!
- Mời!
Thị nữ cúi người, rõ ràng là họ đã ở đây nhiều năm, trong tình huống nào cũng có thể bình tĩnh, nên không vì thái độ của Lý Dật mà sắc mặt thay đổi.
Lý Dật vừa định rời khỏi bàn thì bỗng thấy đại sảnh vốn đang náo nhiệt bỗng trầm xuống rồi thấy một nam nhân khoảng hai mươi tuổi dẫn đầu một đám người cao lớn về mặt không thiện ý cho lắm đang hầm hầm đi về hướng của Lý Dật.
Thấy thế Lý Dật hơi ngần người, hắn vừa nói không khí trong Lang Các cũng coi như rất tốt, không ngờ lại có người muốn động thủ rồi.
Trò vui này hắn không vội xem, lại ngồi xuống cầm chén trà lên nhìn đám người kia nửa cười nửa không
Cũng không biết, kẻ xui xẻo tiếp theo là ai...
Tốc độ của đám người đó rất nhanh, đặc biệt là thứ sát khí đằng đẵng đó, chỉ một lát là đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
- Hửm? Đó không phải người của Lan Gia Lan Triệt Thành sao? Sao bộ dạng lại cứ như người ta nợ vài trăm vạn kim tệ thế nhỉ?
- Kẻ dẫn đầu kia là Thiếu gia Lan Vũ của Lan Gia đúng không? Hắn không phải có biệt hiệu để nhất thiên tài của phía Tây Đế Đồ gì đó sao? Sao lại cứ như mẹ nó bị cưỡng gian vậy?
- Hầy, Lan Gia tuy không so sánh được với Tứ Đại Gia Tộc Đế Đô nhưng cũng không kém là bao! Không biết ai đã động vào chúng nữa!