Lời nói này của Bốc Lang cơ bản đã tuyên bố cuộn Thượng cổ Đấu kỹ kia đã thuộc về Lý Dật.
Không phải không có ai tranh được với Lý Dật mà là mọi người đều là người thông minh, ai cũng hiểu cái giá đó của Lý Dật đổi lấy Thượng cổ Đấu kỹ kia đã là cực hạn rồi, cái giá cao hơn nữa thì không đáng chút nào.
Trong cái không khí kỳ quặc đó, Tông Kiệt Khánh và Lý Hạo đều sa sầm mặt ngồi xuống, ánh mắt nhìn Lý Dật mang đầy sát khí.
Chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế êm ái, cảm nhận thấy vô số ánh mắt kỳ dị đang nhìn mình, nhưng Lý Dật chi khẽ mỉm cười làm như chẳng có gì hết.
Thần Thần ở bên cạnh có vài phần đứng ngồi không yên, nói nhỏ:
- Này, đồ ngốc, dù người có hứng thú với nó như thế thì cũng không thể dùng món đồ đó để đồi có được không! Ngươi xem kìa, đằng kia có vô số là cao thủ, bên này ta chỉ có hai người, nếu bị chúng nhằm vào thì có lẽ vừa khi rời khỏi Lang Các, đến xương cũng không còn nữa ấy chứ!
- Nhằm vào thì đã sao?
Lý Dật cười nhạt, nói:
- Nếu quả thật có kẻ không có mắt động thủ với ta thì hắn có hậu quả gì ta cũng không biết đâu!
Nói rồi Lý Dật nhắm mắt lại, dường như không quan tâm đến những chuyện sắp tới nữa.
Không khí cổ quái dần dần tan đi, tuy ý nghĩ của mỗi người thì chẳng kẻ nào biết, nhưng ít nhất thì không thể bình tĩnh như vẻ bề ngoài lúc này.
Hội đấu giá lại tiếp tục trong cái không khí đó. Đương nhiên, những thứ xuất hiện sau tuy có vài phần đặc biệt nhưng trên cơ bản là không thể thu hút chút xíu hứng thú nào từ phía Lý Dật.
Cuộc đấu giá kéo dài đến tận nửa đêm mới kết thúc. Cuối cùng, Đường Huệ vẻ mặt đầy hài lòng, còn mọi người cũng lục tục giải tán.
Thấy vậy, Lý Dật cũng đứng dậy, nhìn Thần Thần nói:
- Ngươi đi cùng ta, lấy được thứ kia đã, chuyện khác nói sau.
Thần Thần hơi do dự một chút rồi cũng theo sau Lý Dật. Sau khi ra khỏi Nhã Các thì có thị nữ đứng ở cửa, thấy Lý Dật đi ra vội cúi người:
- Tiên sinh, Bang chủ có lệnh đưa hai người đến sảnh bên lấy đồ.
Lý Dật gật gật đầu rồi ra ý bảo cô ta dẫn đường.
- Hà hà, các hạ, xin dừng bước...
Khi Lý Dật sắp tới cầu thang thì sau lưng bỗng vang lên một tiếng cười nhẹ.
Lý Dật dừng bước ngoảnh đầu thì thấy một đoàn người, hắn khẽ nhíu mày nói:
- Có chuyện gì?
- Tại hạ là Thiếu chủ Lý Gia Đế Đô, Lý Hạo...
Lý Hạo tiến lên một bước, cung tay, gương mặt tươi cười.
Thần Thần ở phía sau len lén giật gấu áo Lý Dật, có ý bảo hắn đừng làm bừa.
Lý Dật cười nhẹ:
- Tại hạ Lý Dật, không biết Lý Hạo Thiếu gia có chuyện gì?
- Hà hà, tại hạ cũng họ Lý, chưa biết chừng chúng ta cùng một nhà...
Lý Hạo cười thiện ý:
- Ta cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn đa tạ các hạ mà thôi!
- Ồ?
Lý Dật nheo mắt.
- Hà hà, Tông Kiệt Khánh tên đó, ta nhìn đã thấy chướng mắt. Ta vốn định phá đám hắn, nhưng chuyện ta không làm được thì các hạ lại làm được rồi... hà hà.
Lý Hạo cười:
- Có điều, Tông Kiệt Khánh hắn vốn có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, lại cộng thêm việc mấy năm gần đây quan hệ của Tông Gia với Đấu Thần Điện rất tốt, đây lại là địa bàn của Đấu Thần Điện, vì thế mong Lý Dật các hạ vẫn nên cẩn thận một chút!
Lý Dật cười thầm, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi gì, chậm rãi nói:
- Lý Hạo Thiếu gia có ý tốt như vậy, tại hạ xin đa tạ!
Thái độ không mặn mà cũng chẳng nhạt nhẽo của Lý Dật không hề đả kích được Lý Hạo, hắn vẫn mỉm cười:
- Nếu sau này Lý Dật các hạ có rắc rối gì thì có thể tìm ta... Lý Gia ta tuy không phải thế lực gì lớn nhưng cũng có thể bảo vệ được các hạ... hà hà...
Nghe vậy, Lý Dật cũng nặn ra nụ cười, đối phương khách khí như vậy hắn cũng ngại trở mặt, vì vậy mới cung tay nói:
- Cảm ơn Lý Hạo Thiếu gia quan tâm. Chỉ có điều, nếu ngay cả cách bảo toàn mạng sống cũng không có thì ta cũng không nhảy ra làm mất mặt mình đâu! Xin mời!
Nói rồi Lý Dật nửa cười nửa không nhìn Lý Hạo, đưa tay ra ý mời rồi quay người bỏ đi.
Bị Lý Dật từ chối thẳng thừng ý tốt của mình nhưng Lý Hạo không hề nổi giận, hắn bình thản nhìn Lý Dật rời đi, vẻ mặt cổ quái một cách khó hiểu.
- Hắn cũng quá ngông ngênh nhỉ? Thiếu gia, vừa rồi ta đã ngầm thăm dò, tuy không nói rõ ràng được khả năng của hắn, nhưng từ khí thế có thể thấy hắn nhiều nhất cũng chỉ là Đấu Sư cường giả! Nếu chúng ta ra tay...
Một gã trung niên nét mặt nham hiểm ở bên cạnh ghé sát tai Lý Hạo nói nhỏ.
Lý Hạo suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tạm thời không nên rút dây động rừng... Hắn nói không sai. Hắn đã mua được thứ này thì bối cảnh tuyệt đối không đơn giản. Các ngươi vẫn nên sai người tra xét kỹ rồi hãy nói. Nếu không, chẳng may động vào thế lực lớn nào đó thì không hay đâu!
- Nhưng mà... Thiếu gia...
Gã trung niên kia vội nói.
- Không nhưng nhị gì hết!
Lý Hạo lắc đầu:
- Thực ta chúng ta cũng không cần ra tay. Ta nghĩ Tông Kiệt Khánh sẽ không cưỡng lại được sức hấp dẫn, hắn sẽ ra tay trước mà thôi! Ta cứ chờ đi...
- Nhưng nếu thứ đó rơi vào tay Tông Gia, muốn giành lại không phải sẽ phiền phức hơn sao?
- Không cần nghĩ đến vấn đề này vội.
Lý Hạo nói:
- Nếu ta không nhầm, Tông Gia muốn cướp được cũng không dễ đâu. Các ngươi vẫn nên sai vài người theo dõi. Nếu tiểu tử đó thật sự là khúc xương khó nhằn thì lần này thì từ bỏ chứ không thể đắc tội hắn! Các ngươi đã nghe rõ lời ta chưa?
- Vâng!
Nghe ngữ khí thận trọng của Lý Hạo, những kẻ xung quanh đều vội vàng cúi người nói.
Lý Hạo khá hài lòng, hắn gật gật đầu, vẫy tay rồi đi xuống.
...
Đến sảnh bên của đại sảnh, người thị nữ dẫn Lý Dật và Thần Thần đến ngồi xuống ghế, rót trà xong thì nói:
- Tiên sinh hãy đợi một lát, Bang chủ đại nhân có lẽ đến nhanh thôi!
Nói rồi thịnữ lui ra ngoài.
Lý Dật và Thần Thần nhìn nhau, hai người ngồi xuống đó một lúc thì từ xa vọng lại tiếng bước chân, rồi có người đầy cánh cửa bước vào.
Đi phía trước là Bốc Lang, theo sau là Đường Huệ.
Bốc Lang không hề mang theo thứ gì, còn Đường Huệ thì tươi cười, hai tay đang bưng một chiếc đĩa bạc.
Lý Dật và Thần Thần đứng dậy, Lý Dật tiến lên một bước cung tay nói:
- Không ngờ lại là Bốc Bang chủ đích thân đến giao nhận, Lý Dật ta thật vinh hạnh quá!
Bốc Lang cười hà hà:
- Lý Dật Thiếu gia thiếu niên anh hùng bản Bang chủ nếu không đích thân đến không phải là không tôn trọng Lý Thiếu gia sao?
Lý Dật cười cười không nói gì.
Có lẽ cảm nhận được sự sốt ruột của Lý Dật, Bốc Lang cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi nói:
- Lý Dật Thiếu gia, vừa rồi trong cuộc đấu giá, ngươi đã đưa công pháp Bạch Hổ cho ta rồi, hà hà, còn đây là đồ của ngươi!
Nói rồi Bốc Lang khẽ vỗ tay, Đường Huệ đặt chiếc đĩa bạc lên chiếc bàn bên cạnh Lý Dật, rồi bỏ tấm vải che ra.
Ánh mắt Lý Dật hơi co lại, cẩn thận dùng đấu khí nhấc chiếc đĩa lên, sau khi không thấy gì dị thường mới dùng thần niệm đi vào trong một hồi lâu rồi mới cất vào Dung Giới.
Còn cuộn Quyển trục, Lý Dật lưỡng lự một lúc mới dùng một tia đấu khí cầm lên.
Đấu khí Lôi thuộc tính vốn kiên cố, nhưng khi vừa chạm vào cuộn Quyển trục thì bị đấu khí lan tỏa trên đó làm cho vỡ vụn.
Thấy thế, nét mặt Bốc Lang và Đường Huệ đều thoáng qua những nụ cười cổ quái.
NhưngLý Dật cũng không quá kinh ngạc, ngược lại hắn còn mừng thầm.
Hắn lúc này đã không còn là kẻ ngốc nữa, đương nhiên hắn hiều tình trạng này là do trên Quyển trục có phong ấn. Hơn nữa, nhờ thử nghiệm vừa rồi mà hắn có thể khẳng định đó chắc chắn là Đấu kỹ cấp Bạch Hỗ.
- Xem ra lần này hơi to rồi!
Nghĩ đến đây Lý Dật nhanh chóng cầm lấy cuộn Quyển trục cất vào Dung Giới khi Bốc Lang và Đường Huệ còn chưa kịp làm ra phản ứng gì.
Loại Quyển trục này có một đặc điểm, đó là nếu dùng đấu khí để thăm dò thì nó sẽ có phản ứng rất mạnh, nhưng nếu không dùng đấu khí thì nó lại chẳng có chút phản ứng gì.
Hành động của Lý Dật khiến Bốc Lang và Đường Huệ đều sững lại, mắt ánh lên sự kinh ngạc.
Rõ ràng là họ cũng biết điểm này, vốn định nhìn Lý Dật gây trò cười nhưng không ngờ Lý Dật lại cũng biết rõ điều này đến thế.
- Tên này quả nhiên không đơn giản!
Bốc Lang và Đường Huệ nhìn nhau, cùng ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Cất Quyển trục xong Lý Dật cười, vỗ vỗ lên chiếc nhẫn, một tấm Tinh Tạp rơi xuống bàn:
- Bốc Bang chủ, bên trong là một trăm vạn kim tệ, xin hãy nhận lấy!
Bốc Lang nhìn qua rồi xua tay:
- Lý Dật tiêu bằng hữu khách khí rồi. Tính ra, lần này bọn ta đồi được Ảnh Ma Đại Pháp đã là lời to rồi, còn một trăm vạn kim tệ này thì không cần đâu!
Lý Dật cười, cũng không khách sáo cất luôn Tinh Tạp đi rồi nói:
- Đã vậy thì đa tạ Bốc Bang chủ! Tại hạ cũng mệt rồi, xin cáo từ...
Lý Dật quay lại nhìn Thần Thần rồi hai người chuẩn bị rời đi.
Bốc Lang không ngờ Lý Dật lại hành động như vậy, hắn nhìn Đường Huệ rồi cười khan:
- Lý Dật tiêu bằng hữu xin hãy đợi một lát!
- Bốc Bang chủ còn chuyện gì sao?
Lý Dật quay lại nửa cười nửa không
- Khà khà...
Bốc Lang xoa tay vào nhau nói:
- Ta thấy tiểu bằng hữu có thể lấy ra nửa bộ Ảnh Ma Đại Pháp, không biết nửa còn lại...
Lý Dật hơi khựng lại, trong lòng thì cười thầm, không ngờ Bốc Lang đã nghĩ đến điều này rồi.
Lý Dật chỉ khẽ lắc đầu, làm vẻ mặt nửa cười nửa không rồi nói:
- Bốc Bang chủ cảm thấy nếu ta có đủ bộ thì có dùng để đổi lấy Đấu kỹ không biết có mở được phong ấn này hay không sao?
Bốc Lang hơi khựng người lại rồi cười khô:
- Xem ra lão phu đã vọng tưởng rồi... Công pháp Bạch Hổ đâu dễ gì mà có được cả bộ... hà hà...
Nhìn nét mắt cổ quái của hắn, Lý Dật chỉ cười thầm, rồi cung tay nói:
- Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ta xin cáo từ...
Nói rồi Lý Dật nhanh chóng quay người, cùng Thần Thần rời đi, để lại Bốc Lang với vẻ mặt kỳ quái...