Đấu Thần

Chương 446: Cửu Châu Liên Bạo



Đả tự: Sided Lovettt

***

Đối với một chiều sắp sửa thi triển, Trần Thiên tuyệt đối tin tưởng. Những Đấu Vương đỉnh phong đã chết dưới chiêu này, không phai mười người cũng có tám người. Nó có thể tương đương với một chiều toàn lực công kích của Đấu Hoàng cường giả! Chỉ cần là Đấu Vương, Trần Thiện tin chắc, không có ai có cơ hội sống sót!

Hai người nắm tay cùng một chỗ, hai tay kia vẫn không ngừng kết ấn ký, từng năng lượng hủy diệt từ tay hai người tuôn ra.

Rất nhanh, chỗ hai cánh tay đó biến thành hồng sắc, đỏ sẫm như máu.

- Cửu Châu Liên Bạo! Tiều quỷ, chịu chết đi!

Hai người cùng quát lớn, hai tay đánh về phía Lý Dật, từng viên châu hai màu đỏ đen giao nhau hướng về phía Lý Dật.

Lý Dật có thể đoán được, màu đen là Hắc Ám hệ của Trần Thiện, còn màu hồng kia là nguồn năng lượng huyết sát chi khí của Trần Vô! Chiêu này quả nhiên dung hợp được hai nguồn năng lượng khác nhau của bọn họ lại! Hơn nữa nghe thấy tên gọi của nó, những hạt châu này gặp phải công kích, chắc chắn sẽ nổ tung! Nguồn năng lượng hỗn hợp cùng nỗ tung uy lực thật không nhỏ!

- Toa Toa, ngươi lùi ra sau!

Sắc mặt Lý Dật ngang trọng nguồn năng lượng bên trong hạt châu đã khiến Lý Dật coi trọng, chỉ sợ lúc bạo tạc Toa Toa lại gặp phải, Lý Dật liền bảo Toa Toa lui ra sau!

Nghe Lý Dật nói, Toa Toa nhảy xuống khỏi tường đá, đứng cách xa Lý Dật.

Cảm thụ được sự nguy hiểm, Lý Dật bảo Toa Toa rời đi, không hề chần chờ, đấu khí đi qua Thiên Khôn Địa Càn Châu, lập tức, một luồng năng lượng mạnh mẽ từ Thiên Khôn Địa Can Châu truyền đến, nâng lên cảnh giới Đấu Hoàng. Lý Dật tràn đầy tin tưởng Cửu Châu Liên Bạo, trong mắt Lý Dật, cũng chỉ có chút phiền phức mà thôi.

Tay phải nhất thời vang lên, Âm Dương Thần Lôi lập tức bắn ra. Hiện tại cũng không có thời gian để mà chuẩn bị Đấu kỹ, Lý Dật chỉ có thể phóng thích ra Âm Dương Thần Lôi. Âm Dương Thần Lôi vừa rời khỏi tay, hai tay Lý Dật rất nhanh đã kết xuất ra mấy cái ấn ký, sau đó bàn tay phải nhanh chóng nắm chặt lại.

Những hạt châu đen đỏ giao nhau, tất cả có chín hạt, chín hạt cùng nổ tung chính là sát chiêu của Vô Thiên Song Sát! Vô Thiên Song Sát cũng thật hung ác, thấy tình huống không ồn, liền sử dụng sát chiều, để tốc chiến tốc thắng!

Lúc Âm Dương Thần Lôi gặp phải hạt châu thứ nhất, hạt châu đó đã phình ra bằng một chậu rửa mặt, Âm Dương Thần Lôi ngắm thẳng hạt châu mà xuyên qua!

Bùm, hạt châu biến thành khói đen, một luồng máu loãng khói đen lượn lờ, máu loãng rơi xuống đất, hòa cùng với máu huyết vương vãi trên chiến trường,

Sau khi xuyên qua hạt châu đen đỏ giao nhau, thể tích của Âm Dương Thần Lôi cũng nhỏ hơn một chút.

Âm Dương Thần Lôi tiếp tục thần uy, dưới ánh mắt kinh dị của Vô Thiên Song Sát, trực tiếp xuyên qua chín hạt châu, đến trước mặt Vô Thiên Song Sát!

- Đây là Đấu kỹ gì!

Vô Thiên Song Sát nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, cường giả Tam Tinh Đấu Vương, lại có thể phá được một chiêu công kích hợp lực của bọn họ?

Đương nhiên, nếu Vô Thiên Song Sát thử kiểm tra khí tức của Lý Dật một lần nữa, sẽ có thể phát hiện khí tức trên người Lý Dật đã hoàn toàn khác lúc trớpc, không phải là cảnh giới mà bọn họ có thể kiểm tra ra được.

Âm Dương Thần Lôi, là Tiên Thiên Lôi Khí có thể so sánh với Đấu kỹ Bạch Hổ, lúc này được thi triển trong tay một Đấu Hoàng cường giả như Lý Dật, đâu phải thứ mà Cửu Châu Liên Bạo của Vô Thiên Song Sát có thể đối phó?

Nhưng đạo Âm Dương Thần Lôi đó do Lý Dật ra tay quá vội, ngưng kết không hoàn hảo, chỉ vừa lúc đánh tan được Cửu Châu Liên Bạo, đã mất hết sức mạnh.

Vô Thiên Song Sát liên thủ lại, nhẹ nhàng đánh lùi được Âm Dương Thần Lôi, rồi lại đánh về phía Lý Dật.

Rất nhanh, trên mặt hai người đều lộ thần sắc sợ hãi!

Lý Dật vốn dĩ còn đứng trên tường đá, lúc này đã bay về phía hai người, hai cánh sau lung tung ra, vừa nhìn đã biết không giống với cặp cánh công cụ phi hành của bọn họ!

Đấu khí hóa cánh! Thì ra tiểu tử này là Đấu Hoàng cường gia! Từ lúc bắt đầu, hắn chỉ là giả heo mà ăn thịt hổ mà thôi! Chỉ một chiều tùy ý đã có thể đánh lùi được một chiều liên thủ công kích của Vô Thiên Song Sát, đã có thể nói rõ, Đấu Hoàng cường giả này, cũng không phải là Đấu Hoàng cường giả thông thường

- Chay!

Trần Vô hét lớn, hai cánh sau lưng vỗ nhanh.

Nhưng mà, tốc độ của loại cánh công cụ phi hành này, sao có thể so với đấu khí hóa cánh

thật sự được?

Hai cánh liên tục vỗ, vẫn còn chưa kéo được cơ thể bay lên, thân ảnh Lý Dật như thiềm điện, nắm chặt tay phải nhanh chóng phóng đến trước mặt hai người đó!

Mục tiêu của Lý Dật là Trần Vô, tu vi của Trần Vô rõ ràng mạnh hơn Trần Thiện một bậc, hơn nữa, Trần Vô cũng gian xảo hơn Trần Vô rất nhiều.

Thấy Lý Dật đã bay đến bên cạnh, ánh mắt Trần Vô lộ ra vẻ tuyệt vọng! Trần Vô có thể thấy được, tay phải nắm chặt của Lý Dật, tản ra một nguồn năng lượng khiến người khác run so!

Mà sau một khắc, bàn tay phải đang nắm chặt đó chắc chắn sẽ rơi xuống trên người hắn!

- Lưu Hỏa Liệt!

Lý Dật quát khẽ, đánh một chiêu Lưu Hỏa Liệt vào thân thể Trần Vô! Trong mắt Lý Dật, ánh mắt Trần Vô ngập tràn sự tuyệt vọng!

Xuy một tiếng, một bóng người bay ra, xẹt thành một đường cung trong không gian, rồi lớn tiếng hô lên:

- Đại ca, huynh chạy mau đi!

Ngay lúc Lý Dật muốn tiêu diệt Trần Vô, Trần Thiện rất nhanh đã đứng chặn giữa hai người, thay Trần Vô gánh lấy một chiêu tất sát này!

Nhìn Trần Thiện trong không trung máu không ngừng phun ra, mắt Trần Thiên đỏ sẫm, liếc mắt một cái, nhanh chóng vỗ cánh, lập tức bay vút ra ngoài.

- Toa Toa, ngươi tự tay giết chết Trần Thiện!

Lý Dật lăng không hét lớn, Song dực Đấu khí chợt lóe lên, liền đuổi theo hướng Trần Thiên chạy thoát.

Trường kiếm vẫn cầm chặt trong tay, Toa Toa bay vọt lên đến bên cạnh Trần Thiện.

- Tiện nhân, không ngờ, vẫn là người thắng!

Trần Thiên miệng không ngừng phun máu, ngoài việc nói mấy câu, Trần Thiên cơ bản không còn sức lực để làm việc gì khác. Lu Hỏa Liệt đã hoàn toàn công phá cơ thể hắn, dù Toa Toa không giết hắn, hắn cũng không thể sống nồi nữa bao lâu nữa.

- Người chết đi!

web

Hét lớn một tiếng, mang theo lửa giận ngập trời, mang theo sự vui mừng vì được báo thù, một kiếm đã chặt đứt đầu Trần Thiên.

Đến khi Toa Toa ngẩng đầu lên, đã không còn thấy hình bóng của Lý Dật và Trần Vô đâu nữa.

Ngay cả phương hướng hai người rời đi, Toa Toa cũng không biết, xoay người hướng về phía chiến trường Toa Toa phát tiết hết những cừu hận còn lại trên người vào bọn đạo tặc trên Thanh Phong Sơn. Nhìn thấy Trần Thiên mất mạng Trần Vô bỏ chạy, những bọn đạo tặc này trở thành những con hổ mật chủ, chạy trốn tán loạn.

o0o

Phía sau Thanh Phong Sơn.

Một sớm cốc được sương trắng bao trùm, trên một phiến đá đỏ như máu ở cửa sơn cốc viết mấy chữ “Cấm địa, người vào đây sẽ chết!”. Mấy chữ này dùng móng vuốt để viết, như là do một mãnh thú viết nên vậy, tất cả những người vào đây đều sẽ bị giết!

Chau mày, Lý Dật bước nhanh vào. Lý Dật đã tận mắt nhìn thấy Trần Vô chạy vào đây.

Nếu Trần Vô hắn dám vào, tại sao Lý Dật ta không dám vào chứ?

Đi qua lớp sương mù trắng trên một vách núi, một sơn động hiện ra trước mặt Lý Dật. Nhìn quanh, đánh giá bốn phía, Trần Vô ngoài việc chạy vào hang động này, không còn chỗ nào khác để chạy nữa.

- Cấm địa đó, e rằng do lão quý Trần Vô này làm ra?

Lý Dật cười cười, vỗ cánh bay vào bên trong.

Đấu khí thu hồi lại, Lý Dật thu hồi Song dực Đấu khí trong sơn động Song dực Đấu khí không những vô dụng mà còn gây vướng bận nữa.

Vào bên trong sơm động Lý Dật không khỏi cảm thấy một luồng lãnh khí! Suốt quãng đường. Lý Dật thấy có vô số hài cốt nằm vương vãi khắp nơi! Hơn nữa toàn bộ đều là hài cốt con người!

Lẽ nào nói, Trần Vô là một lão quỷ ăn thịt người?

Lần theo con đường đầy hài cốt đó, Lý Dật cẩn thận tiến vào sâu bên trong sơn động.

- Bà bà, bà bà, nhanh một chút cứu ta!

Ngay lúc Lý Dật đi vào bên trong, đã nghe thấy giọng nói đầy vẻ hoảng sợ của Trần Vô.

- Bà bà?

Nghe Trần Vô nói, trong lòng Lý Dật thoáng ngập ngừng một chút, Trần Vô là một lão già bảy tám chục tuổi, bà bà của Trần Vô, lẽ nào là một lão quái vật bất tử?

- Sợ cái gì, đã đến chỗ của bà bà đây, bà bà đương nhiên bảo vệ ngươi an toàn!

Một giọng nữ truyền ra, nghe giọng nói đó, rất thanh thúy, không như giọng nói của một người lớn tuổi.

Đi quanh một vòng Lý Dật thấy rõ ràng Trần Vô đang quỳ gối trước mặt một nữ tử, đang cầu xin gì đó.

Nữ tử kia nghe thấy tiếng bước chân của Lý Dật, đột nhiên quay đầu lại, lộ ra một nụ cười tinh quái cực kỳ quỷ dị.

Trong miệng bà ta tràn ngập hai hàng răng nanh, trong kẽ răng cùng với trên miệng bà ta còn vương vãi máu tươi. Trước ngực bà ta, lại là một cặp thú trảo! Mình người tay thú, cặp móng vuốt còn đang cầm lấy một cái chân người!

- Được, lại thêm một tên tìm chết!

Thấy Lý Dật, nữ tử kia như giống không nhìn thấy gì, lầm bầm nói, hé miệng ra, ngoạm lấy cái chân người kia, dùng lực lắc mạnh đầu, một khối thịt lớn rơi ra. Nhai nhai mấy cái, sau đó một ngụm nuốt tươi luôn cái chân người đó.

Không phải Lý Dật chưa từng gặp người chết, chỉ bất quá tận mắt nhìn thấy cảnh ăn thịt người khủng khiếp như vậy, trong lòng Lý Dật vẫn có chút không thể chấp nhận nỗi, cô nén cảm giác buồn nôn, Lý Dật hét lớn:

- Nữ nhân kia, rốt cuộc ngươi là ai?

- Người? Ha ha, người xem bộ dạng của ta như vậy, là người được sao?

Nữ tử kia cười lớn, đột nhiên, sắc mặt trở nên bị thương:

- Người! Nhân loại, ta hận nhất là nhân loại! Chính là các ngươi đã giết cả nhà ta, ta phải ăn hết sạch các ngươi!

Nữ tử kia giận dữ nói, le cái lưỡi dính đầy máu tươi ra, liếm một vòng quanh miệng, ngữ khí lập tức thay đổi.

- Ừ, năng lượng dao động trên người người rất mạnh, khi ăn, chắc chắn mùi vị rất ngon!

Nữ tử kia đứng lên, rất nhanh, Lý Dật lại phát hiện, đứng trên mặt đất, lại là một đôi móng vuốt cường tráng! Tuy rằng có váy bao quanh, nhưng có thể thấy được một cái đuôi ló ra ở phía sau!

- Thú nhân? Bán thú nhân?

Lý Dật nghi hoặc.)

- Cái gì mà thú nhân! Tiểu quỷ người nói nhảm gì vậy?

Nữ tử kia hét to.

- Bà bà, chính là người này, hắn đã giết Lão Nhị! Toàn bộ sơn trai cũng bị hắn phá, không có Lão Nhị, sau này không còn ai bắt người cho bà bà ăn nữa!

Trần Vô kêu lên.

- Không ai đi bắt, thì người đi bắt! Nói thế nào thì mỗi ngày bà bà phải ăn thịt năm

người!

Nữ tử kia hét lớn, giơ móng vuốt trước mặt Trần Vô:

- Nếu như không có người nào đề ăn, bà bà sẽ ăn thịt người, ha ha!

Nghe nữ tử này nói, Trần Vô toàn thân chợt run lên. Đối với tính tình trời sinh khó hiểu của nữ tử này, Trần Vô có thể tin chắc, một lát nữa, nữ tử đáng sợ này chắc chắn sẽ có ý nghĩ ăn thịt hắn.

- Vâng vâng bà bà, chờ bà bà giết chết người này, ta sẽ đi bắt người để bà bà ăn!

Trần Vô không ngừng nói.

- Nếu như vậy, bà bà sẽ miễn cưỡng ra tay, giúp ngươi giết gã nhân loại này!

Nữ từ đó cười nói, nhìn Lý Dật, như nhìn thấy một món đồ chơi vậy.

- Tiểu tử kia, nếu người ngoan ngoãn chịu chết, bà bà sẽ không làm khó người, để người chết nhẹ nhàng một chút, nếu ngươi không nghe lời, đề bà bà ta phí sức lực, bà bà sẽ khiến người chết thảm, rất thảm!

Lúc nói, nữ tử lại le cái lưỡi đầu máu tươi kia, liếm môi một vòng. - Vị bà bà này, xin hỏi bộ dạng này của ngươi, rốt cuộc là người hay quỷ?

Lý Dật chau mày hỏi.