Biệt hiệu là Hoàng đại đầu cũng không phải khó nghe, nhưng vì Hoàng Lập là Hội trưởng của Tam Đường Hội, khi ở trước mặt biết bao nhiêu người, tai nghe thấy biệt hiệu của mình là Hoàng đại đầu cũng cảm thấy khó chịu.
Đường đường là một Hội trưởng, căn bản không có thể tha thứ người khác kêu bừa biệt hiệu của hắn, đặc biệt đang ở Đế quốc Thiên Phong Đế Đô, trong Lý Minh lại lớn tiếng liên tục kêu to như vậy, làm cho Hoàng Lập cảm thấy, mình ở Đế Đô, thể diện đều mất sạch cả.
- Tiểu tử kia. Có bản lĩnh dám gọi tên của gia gia đến đây tiếp một chiêu của gia gia!
Hoàng Lập nổi trận lôi đình kêu lên.
- Ta không đi đâu. Hoàng đại đầu, ngươi chỗ đó nhiều người như vậy, bảo ta qua, rõ ràng cho thấy muốn lấy nhiều đánh ít! Ta không qua đó!
Gã bên cạnh Lý Dật không ngừng hô Hoàng đại đầu, cất giọng đầy khinh thường.
- Ngươi, ngươi không có một chút lá gan sao?
Hoàng Lập nổi giận nói.
- Hoàng đại đầu, ngươi lá gan rất lớn sao? Nếu ngươi cho rằng lá gan của ngươi rất lớn, cứ tới đây cùng Thiếu chủ của chúng ta đại chiến một phen. Nếu ngươi thắng, ta từ nay về sau, sẽ không gọi ngươi là Hoàng đại đầu nữa.
Cái thanh âm kia vẫn như trước khinh thường nói.
Vốn là một hồi đại chiến, lại biến thành hai người chửi mắng nhau, Tuy nhiên gã bên cạnh Lý Dật nói những lời này là cố ý chọc giận Hoàng Lập, làm cho Hoàng Lập một mình đấu với bên mình mà thôi.
Nếu như Hoàng Lập thật sự chịu không được, chạy đến, thì cũng chính là bi kịch của Hoàng Lập.
- Không có khả năng!
Hoàng Lập nói.
- Hừ, ta biết ngươi sợ Thiếu chủ ta, không dám tới!
Thanh âm kia tiếp tục nói.
Cái thanh âm này rốt cục khiến cho Lý Dật chú ý, quay đầu lại Lý Dật tìm được chủ nhân của cái thanh âm này, đó là một nam tử gầy gò, trong ánh mắt không ngừng lập lòe tinh quang, đang ăn nói lung tung.
- Thúi lắm!
Hoàng Lập lớn tiếng kêu lên.
- Hoàng đại đầu, ngươi đang phóng cái rắm, thật sự là kêu to, rất thối!
Hán tử gầy gò nói.
Nghe được câu này, tất cả mọi người Lý Minh đều nở nụ cười, Liên minh Bang hội tuy rằng không dám cười, nhưng mà nhìn ra được, không ít người trên bả vai đều không ngừng co rúm, cố nén cười.
- Lý Dật tiểu nhi, nếu là như vậy, chúng ta cũng không nhiều lời, khai chiến đi!
Hoàng Lập thật sự là có điểm chịu đựng không nổi, lớn tiếng kêu lên.
Lúc này Hoàng Lập hô to, xa xa truyền đến một thanh âm uy nghiêm.
- Các ngươi lớn mật cuồng đồ, dám ở Đế Đô Đế quốc Thiên Phong khai chiến, muốn làm phản sao?
Thanh âm này rất uy nghiêm, nghe được thanh âm này, một ít người tu vi thấp trong lòng người cũng không tự chủ run lên, lời của người này có cảm giác không thể kháng cự, nghe xong thanh âm này, mọi người có cảm giác không dám động thủ.
- Ngươi là người phương nào?
Hoàng Lập cao giọng kêu lên.
- Ta chính là Phó Thống soái Uy Vũ Quân, Trấn Bắc Đại tướng quân, Lôi Chiến!
Thanh âm này giống như tiếng sấm liên tục, ầm ầm nói.
Rất nhanh, theo thanh âm chấm dứt, một hồi tiếng vó ngựa dồn dập từ xa tới gần cuồn cuộn đến, không đến một lát công phu, mấy ngàn kỵ binh hạng nặng xuất hiện.
Chứng kiến Lôi Chiến, Lý Dật có cảm giác quen thuộc, nhớ lại người này không phải là ngày đó tại sinh nhật Dung phi, cũng là một thành viên trong điện sao?
Nhìn thấy mấy ngàn kỵ binh long tinh hổ mãnh, Lý Dật tin tưởng, người của Lý Minh cùng với Liên minh Bang hội cùng một chỗ, cũng không thể là đối thủ của mấy ngàn người này. Những kỵ binh hạng nặng này, mỗi người thoạt nhìn đều là trải qua nghiêm khắc huấn luyện. Lý Dật có cảm giác những kỵ binh này trên người đều có một loại nhàn nhạt huyết sát chi khí, chứng tỏ những kỵ binh này trên chiến trường đã trải qua chém giết.
Mặc dù nói trong đám người đội ngũ kỵ binh, tu vi không ai cao hơn đám người Lý Minh và Liên minh Bang hội, nhưng mà dựa vào trọng giáp trang bị, hơn nữa được sự nghiêm chỉnh huấn luyện chiến thuật phối hợp. Lý Dật biết rõ, dù cho Lý Minh cùng với Liên minh Bang hội hợp lực lại, cũng không phải là đối thủ của mấy ngàn người này.
Bất quá, chứng kiến kỵ binh xuất hiện, Lý Dật trên mặt lộ ra tươi cười, nếu ngày đó xuất hiện ở chỗ yến tiệc do Đại Điện hạ tổ chức, như vậy đám quân đội này đến đây nhất định là ủng hộ mình.
- Các ngươi là một đám ô hợp, cũng dám tại phụ cận Đế Đô nháo sự. Còn không ngoan ngoãn chịu trói, trở về nhẹ nhàng xử lý!
Uy Vũ Quân Phó Thống soái, Lôi Chiến cao giọng kêu lên. Nói xong, Lôi Chiến còn hướng về phía Lý Dật mỉm cười. Xem ra, Lôi Chiến tới là giúp chính mình.
- Thiếu chủ, làm sao bây giờ?
Nhìn thấy Lý Minh cũng bị vây lại, Tạ Vũ trầm giọng hỏi.
- Mặc kệ bọn họ, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến!
Lý Dật thản nhiên nói.
Lý Dật biết rõ Lôi Chiến là người của Đại Điện hạ có ý đến trợ giúp mình, nhưng mà phía dưới Lý Minh rất nhiều người cũng không biết. Chỉ có vài nhân vật trọng yếu, biết rõ Lý Dật cùng Đại Điện hạ có quan hệ, biết rõ Uy Vũ Quân nghe lệnh Đại Điện hạ, mới không có xuất hiện dị trạng.
Sau khi Lôi Chiến xuất hiện, Lý Minh và Liên minh Bang hội khẩn trương lên, đem ánh mắt nhìn về phía đầu lĩnh, trong ánh mắt đều muốn hỏi ý kiến.
Vừa lúc đó, đằng sau Liên minh Bang hội cũng chuyển tới một thanh âm âm trầm.
- Lôi Chiến, đã lâu không gặp, dạo này ngươi có vẻ rảnh rỗi, tới đây bắt mấy tên côn đồ?
Người này dám trực tiếp xưng hô danh tự Lôi Chiến, xem ra địa vị cũng không nhỏ
- Diệp Đông Lai, Diệp gia các ngươi cũng muốn tham gia chuyện này?
Nghe được thanh âm âm trầm, Lôi Chiến trong lòng cả kinh.
- Lôi Chiến, các ngươi đưa Uy Vũ Quân tham dự như vậy. Diệp gia Thần Dũng Quân vì cái gì không thể tham dự?
Thanh âm kia càng ngày càng gần. Theo thanh âm này càng ngày càng gần, một chi quân đội cũng xuất hiện đằng sau Liên minh Bang hội.
Chi quân đội này đều cầm trong tay trường thương, trường thương vừa vặn có thể khắc chế kỵ binh hạng nặng. Nhìn thấy Thần Dũng Quân phái tới là bộ binh trường thương, Lôi Chiến khóe mắt co rúm lại. Đem quân trường thương phái đi, xem ra việc mình xuất binh trợ giúp Lý Dật, đã bị tiết lộ.
- Diệp Lão Tam, ngươi đây là ý gì?
Lôi Chiến lớn tiếng quát.
- Lý Kỳ, Diệp Đông Lai là ai?
Lý Dật nhíu mày, Diệp Đông Lai, Diệp gia, còn có Thần Dũng Quân, cái này có liên hệ gì sao?
- Thiếu chủ vừa tới Đế Đô không lâu, xem ra không biết…
Nhìn thấy Uy Vũ Quân đến, Lý Kỳ vốn trong lòng tâm trạng cũng không tệ, nhưng hiện tại lại xuất hiện Thần Dũng Quân, trong lòng Lý Kỳ cũng có chút lo lắng.
- Bên trong Đế quốc Thiên Phong, ngoại trừ quân đội bên ngoài, còn có tám chi quân đội đạc biệt, trong đó Thiên Võ Quân, Thần Vũ Quân trực tiếp nghe lệnh bởi Hoàng đế, Uy Vũ Quân nghe lệnh bởi Thái tử, Dũng Vũ quân thì là nghe lệnh bởi Huyết Thân Vương.
Lý Kỳ giải thích. Trước kia từng làm Đường chủ của Thiên Ưng Bang, Lý Kỳ đối với những chuyện này rất rõ ràng.
Mặt khác Thần Dũng Quân, Nghĩa Dũng Quân, Thiên Dũng Quân, Vũ Dũng Quân phân biệt thuộc về Diệp gia, Hồng gia, Tông gia, Lý gia.
Lý Kỳ tiếp tục nói.
Khó trách, Tứ Đại Gia Tộc có thể được xưng tụng tại Đế Đô, nguyên nhân là như vậy. Nghe xong Lý Kỳ giải thích, Lý Dật nhẹ gật đầu.
Có thể có được một chi quân đội tại bên trong Đế quốc Thiên Phong, mới trở thành một thế lực nhất lưu, xem ra sau này mình tổ hợp Tam bang Ngũ hội lại, muốn trở thành thế lực nhất lưu ngay, vẫn có chút không thực tế.
Kiếm Hoàng Vương Minh Dương có thể thống lĩnh dong binh trong khắp Đế quốc Thiên Phong, đồng thời còn có thể ảnh hưởng đến dong binh mấy quốc gia chung quanh. Thế lực như vậy tự nhiên cũng không sợ vài Đại gia tộc khác. Nếu như mình muốn trở thành thế lực nhất lưu tại Đế Đô, chỉ có thể điều tới toàn bộ thế lực Lý Minh ở Tây bộ Đế quốc mới được, hoặc là mình đem chiêu bài Đấu Thần Điện ra. Bằng không, muốn chống lại quân đội của Tứ Đại Gia Tộc, vẫn có chút khó khăn. Huống chi, sau lưng Tứ Đại Gia Tộc, còn có một Bắc Đẩu Tông!
- Lôi Chiến, chủ tử của ngươi cùng Lý Dật quan hệ không tệ, người sáng suốt xem xét sẽ biết các ngươi đến giúp đỡ Lý Dật. Hừ! Diệp tam gia ta gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ!
Diệp Đông Lai trong giọng nói như trước có một loại hương vị âm trầm.
- Bạt con mẹ nhà ngươi!
Lôi Chiến văng tục mắng lên.
- Ngươi cứ như vậy mà chen vào à?
Vừa vặn gặp gỡ vấn đề này, Lôi Chiến cũng có chút căm tức.
- Được rồi, Lôi Chiến, ta cũng nói thẳng, Lý Dật đắc tội Bắc Đẩu Tông, cái này ngươi cũng biết đến. Chúng ta hai bên đều không nhúng tay vào, để cho bọn họ tự giải quyết. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn nhúng tay vào, thì chính là khơi mào Tứ Đại Gia Tộc cùng Hoàng thất phân tranh.
Diệp Đông Lai nói đến đây, cũng không nói nữa.
- Không được, hai bên nhân số hơn kém quá lớn, không công bằng. Nếu không ta phái một ngàn người bổ xung cho Lý Minh!
Lôi Chiến nói ra.
- Ngươi nếu phái một ngàn người đi, ta liền phái hai ngàn người cùng ngươi đối chiến!
Diệp Đông Lai trợn mát lên, hung dữ nói.
- Lôi Tướng quân, đa tạ quan tâm, ba nghìn người, chưa hẳn có thể thắng được chúng ta. Cám ơn Lôi Tướng quân đã có hảo ý, Lôi Tướng quân yên tâm đi!
Lý Dật lớn tiếng kêu lên.
- Tốt lắm, Lý thiếu gia hãy cẩn thận rồi!
Nghe thấy Lý Dật nói, Lôi Chiến cũng yên lòng hơn.
- Tốt lắm, chúng ta đều tự thối lui năm trăm mét, để bọn họ tự do chém giết đi!
Diệp Đông Lai kêu lên.
- Cùng nhau thối lui!
Lôi Chiến lớn tiếng nói.
- Thần Dũng Quân nghe lệnh, lui về phía sau năm trăm mét!
Diệp Đông Lai lập tức hạ mệnh lệnh.
- Uy Vũ Quân nghe lệnh, lui về phía sau năm trăm mét!
Lôi Chiến cũng lớn tiếng truyền lệnh.
Rất nhanh, hai chi quân đội bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, chỉ chờ hai chi quân đội dừng bước, người của hai phe sẽ bắt đầu chém giết.
Những người vốn đang đợi xem cuộc chiến trực tiếp, thì thấy Uy Vũ Quân cùng Thần Dũng Quân đến, căn bản không thể nào thấy được hai bên đánh nhau, nhưng mà đối mặt với quân đội, những người này cũng không có ý kiến gì, cũng không dám nói ra.
Đối mặt với quân đội, những người này vốn ý định xem một hồi náo nhiệt cũng không có cách nào, rất nhiều người thậm chí bắt đầu bỏ đi về. Bang hội đấu tranh, hơn nữa quân đội hợp lại, vạn nhất thật sự hỗn chiến, chỉ sợ mình cũng bị tai ương a.
Rất nhanh, vốn đang có hơn ngàn người nhiệt tâm xem cuộc chiến, thoáng cái chỉ còn lại rải rác vài người.
- Ha ha, Lý Dật tiểu nhi, đừng tưởng rằng có Đại Điện hạ là có thể tại Đế Đô hoành hành không sợ, lão tử nói cho ngươi biết, Đế Đô thế lực lớn, hắc hắc!
Nhìn thấy hai bên quân đội toàn bộ lui xa, Hoàng Lập lớn tiếng kêu lên.
Tại trong mắt Hoàng Lập, không có quân đội trợ giúp, Lý Dật bên này nhất định không có kết quả tốt.
- Không phải là ỷ vào nhiều người sao?
- Lấy nhiều khi ít, có bản lãnh gì?
Lý Minh không ít người đều kêu lên.
- Không tệ, lão tử chính là ỷ vào nhiều người!
Hoàng Lập rống lớn một câu.
- Đồ vô liêm sỉ, cậy nhiều người là có thể khi dễ Lý Minh chúng ta sao?
Hoàng Lập vẫn chưa nói xong, từ phía sau Uy Vũ Quân chợt gầm lên một tiếng giận dữ.
Nghe được thanh âm này, Lý Dật lớn tiếng kêu lên:
- Phụ thân!
Vốn đang chuẩn bị ngăn cản Lý Hàn, nghe thấy Lý Dật hô một câu phụ thân, Lôi Chiến lập tức cho đám người Lý Hàn tiến đến.
Một đội ngũ chừng trăm người, rất nhanh hướng phía Lý Minh tới. Rất nhanh, Lý Hàn đi tới trước mặt Lý Dật.
- Phụ thân, người tới thật là đúng lúc a!
Nhìn thấy Lý Hàn, Lý Dật phá lên cười.
- Vốn còn chưa tới, nhưng mà nhận được tin tức của ngươi, chúng ta ngày đêm bôn ba, vội vàng cũng đã tới!