Nhìn thấy hành động điên cuồng này của Cung Đính Thiên, Hải Hâm, Tông gia chủ, Hồng gia chủ, Bắc Đấu Tam Hoàng và cường giả Đấu Hoàng cũng bỏ mặc các Đấu Vương đang khổ chiến chỗ trọng yếu, cấp tốc bay vút ra khỏi phạm vi công kích của mưa tên.
Khi cơn mưa tên gào thét điên cuồng chỉ còn cách mấy mét, bỗng nhiên chuyện vô cùng quỷ dị bất ngờ xảy ra.
Những mũi tên cần lực của hai người bắn nỏ mới có thể phát ra, bản thân ẩn chứa sức mạnh kinh người. Nhưng khi những mũi tên này sắp xuyên thấu thân thể mục tiêu bỗng nhiên đồng loạt dừng lại.
Mấy trăm mũi tên đồng thời dừng lại, không tiến lên, cũng không rơi xuống mặt đất, mà cứ lẳng lặng lơ lửng giữa không trung. Tình cảnh quỷ dị này chẳng những khiến người bắn nỏ quên mất chuyện tiếp tục bắn tên, ngay cả song phương đang ác đấu tại chỗ cũng đồng thời dừng tay.
- Hừ, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của trẫm, trò hay cũng sắp mở màn rồi!
Lời nói của Cung Đính Thiên mặc dù là ngữ khí đang nắm giữ thế chủ động, nhưng trong giọng nói vẫn hiện ra vẻ sợ hãi không cách nào che dấu.
Không chỉ có Cung Đính Thiên cảm nhận được sợ hãi, mà bầu không khí sợ hãi cũng nhanh chóng tràn ngập trong lòng mỗi người, cường giả cấp bậc càng mạnh, loại cảm giác sợ hãi này tới càng nhanh càng mãnh liệt.
Lý Dật cũng cảm thấy vô cùng rõ ràng. Loại cảm giác sợ hãi này chỉ có một khả năng, đó chính là áp lực vô hình do một cường giả tản mát ra. Mà người có thể đạt tới cảnh giới này chí ít là Đấu Tôn cường giả!
Một Đấu Tôn cường giả xuất hiện trong trường hợp này, phải nói cũng không có gì bất ngờ. Nhưng Đấu Tôn cường giả ngự không mà đến lại khiến tất cả mọi người đều thất kinh.
Người chưa đến mà đã thôi phát ra khí tức bức bách này dĩ nhiên là tông chủ Bắc Trác của Bắc Đấu tông!
Bắc Trác, Bắc lão quỷ, không phải vì tăng cấp thất bại mà mất đi hành động tự do sao? Bắc Trác trước mặt hoàn toàn là một người khỏe mạnh, hơn nữa chính xác còn khỏe mạnh hơn người khỏe mạnh bình thường rất nhiều! Hắn đứng chắp tay, trên người mặc trường bào màu lam nhạt, biểu lộ thâm trầm mà kiêu căng khiến người ta có cảm giác không chiến mà vẫn phục.
- Bệ hạ, đây chính là trò hay người nói sao?
Vẻ mặt Lý Dật đầy khổ sở, đôi mắt nhìn Cung Đính Thiên như tái đi. Một Đấu Tôn, hơn nữa còn là một Đấu Tôn thù địch, trò hay này không xem thì tốt hơn.
- Người nên đến cũng đã đến rồi. Bắc lão quỷ, nửa năm trước đã khôi phục hoàn toàn, nếu tin tức ta có được không sai, chẳng những khỏi hẳn, hơn nữa trong thời gian nửa năm này đã thăng lên một tinh, Bắc lão quỷ hiện tại đã là Đấu Tôn cường giả!
Nhìn biểu lộ mặc dù sợ hãi nhưng vẫn cố gắng trấn định của Cung Đính Thiên, Lý Dật thoáng yên tâm, nếu như tin tức chuẩn xác như vậy, có lẽ Cung Đính Thiên cũng đã có biện pháp đối phó.
- Chắc hẳn bệ hạ sớm đã chuẩn bị phương án đối phó rồi!
Lý Dật vẫn không nhịn được hỏi thăm dò.
Cung Đính Thiên lắc đầu, hơi cười khổ nói:
- Ở Thiên Phong đế quốc có ai dám nói có thể tiêu diệt một Đấu Tôn cường giả chứ!
Hay thật, thật sự có phong độ hoàng vương, mặc dù biết rõ không tiêu diệt được nhưng vẫn giữ dáng vẻ núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc!
- Chỉ có điều….!
Cung Đính Thiên lạnh lùng nói:
- Nếu muốn giương oai ở Thiên Phong cửu điện chúng ta, sợ rằng một Đấu Tôn cường giả vẫn chưa đủ!
Bắc Trác vừa hiện thân, ống tay áo rộng thùng thình bỗng vung khẽ, ngón tay vẽ một chỉ quyết, những mũi tên kích độc bị ngưng lại lúc này mới giống như được nới lỏng, lập tức nhao nhao rơi xuống đất.
Chiêu thức ấy, xác thực đủ kinh thế hãi tục! Chỉ có điều, nó chẳng là gì trong mắt Lý Dật. Mặc dù thực lực Đấu Tôn cường giả của Bắc Trác cường đại, tuy nhiên trình độ “ra vẻ” của hắn cũng không cao nhã bình thường. Kiêu ngạo gì chứ, cho dù là Đấu Thánh Đấu Thần, bản thiếu gia đều có quen biết!
- Cung Đính Thiên!
Bắc Trác ngược lại không khách khí chút nào gọi thẳng tên Cung Đính Thiên, chỉ có điều, đối với một Đấu Tôn cường giả mà nói, cho dù hắn gọi “Tiểu tử Cung Đính Thiên” đoán chừng cũng không ai có ý kiến.
- Cung Đính Thiên, ngươi giải thích cho ta!
Trong giọng nói Bắc Trác tự có một luồng uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống.
Cung Đính Thiên cũng là người từng trải, trấn định lại rất nhanh, cao giọng trả lời:
- Bắc tông chủ, trẫm còn dự định bắt đám nghịch thần tặc tử này đích thân đưa đến núi Bắc Đấu hỏi Bắc tông chủ, Cung thị hoàng tộc ta rốt cuộc là đã đắc tội gì với chư vị!
- Ngươi nói vậy là sao?
- Thiên Phong hoàng thất ta và Bắc Đấu tông từ trước đến nay luôn vui vẻ, hôm đó trong lễ tế thần ngàn năm, Bắc Đấu tông sử dụng lệnh bài tế thần đề ra ước định Đấu Thần, bởi vậy định ra giải thi đấu tuyển chọn phò mã. Thế nhưng trong trận thi đấu hôm nay, gần vạn người xem đều là tử sĩ của tứ đại gia tộc và Bắc Đấu tông. Trẫm xin hỏi Bắc tông chủ, hoàng thất ta từ trước đến nay luôn công bằng, tại sao lại đối đãi với Thiên Phong hoàng thất ta như vậy!
- Bản tôn mặc kệ những ân oán của ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, trước mắt ngươi định làm gì những người này?
Cung Đính Thiên suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu Bắc tông chủ tự mình đến xin tha, trẫm làm sao có thể không nể mặt. Như vậy đi, những người này hiện tại có thể rời khỏi Hoàng Thành, nhưng có một người ngoại lệ.
Hai hàng lông mày Bắc Trác khẽ cau lại, trầm giọng hỏi:
- Ai?
- Phong Hoàng Hải Hâm! Người này có bụng dạ khó lường đối với Thiên Phong hoàng thất ta, mai phục trọng binh, mưu đồ làm loạn. Mặc dù Đấu Hoàng cường giả được hưởng đặc ân ngoài vòng pháp luật, nhưng hôm nay nếu người này bình yên rời khỏi Hoàng Thành, sau này Thiên Phong hoàng thất cũng không còn mặt mũi nhìn người khác.
Ở Thiên Phong đế quốc ai cũng biết Hải Hâm là cánh tay phải của Bắc Trác, Cung Đính Thiên chỉ trích Hải Hâm mưu đồ làm loạn, cũng chắng khác gì trực tiếp tát vào mặt Bắc Trác. Hành động của Cung Đính Thiên rõ ràng là chiến đấu đến cùng với Bắc Đấu tông, không nể mặt cả một Đấu Tôn cường giả, lẽ nào Cung Đính Thiên còn có át chủ bài cường ngạnh nào đó hay sao.
Trong lòng Bắc Trác cũng đầy lo lắng, cho dù Đấu Tôn rất mạnh, nhưng cũng không đạt đến cảnh giới vô địch. Vị hoàng đế Thiên Phong không sợ hãi này, hoặc là có át chủ bài có thể chống đỡ với Đấu Tôn, hoặc là một kẻ vô cùng ngốc. Bắc Trác nhìn lướt qua đám người ở đây, âm thầm cảm thụ, ngoại trừ Đấu Hoàng, ở hiện trường tựa hồ cũng không có cường giả nào lợi hại hơn!
Nếu như không tồn tại cường giả có thể chống lại mình, khẩu khí của Bắc Trác liền lập tức cường ngạnh:
- Cung Đính Thiên, đừng không biết xấu hổ, Thiên Phong hoàng thất ngươi dám không nể mặt bản tôn! Trước tiên thả người của tứ đại gia tộc ra, nợ nần của Bắc Đấu tông chúng ta và hoàng thất sẽ tính sau.
Bắc Trác chỉ đề xuất đưa người của tứ đại gia tộc Bắc Đấu tông đi, thoạt nhìn là nể mặt Thiên Phong hoàng thất, kỳ thật chủ yếu nhất vẫn là sợ động thủ thật, mất hết toàn bộ lực lượng, các tinh anh cũng không khỏi bị hao tổn. Cung Đính Thiên hình như cũng nhìn thấu điểm này, lại càng không chịu thỏa hiệp.
Đối với Cung Đính Thiên mà nói, quan hệ của hoàng thất và tứ đại gia tộc đã bị phá vỡ hoàn toàn, từ hôm nay song phương đã ở vào cục diện chiến đấu đến cùng, bọn họ đã khó khăn chiếm được thời cơ trước, lẽ nào há chịu thả hổ về rừng!
- Nếu đã muốn tính sổ, cớ gì phải đợi ngày nào khác, Bắc tông chủ, những năm gần đây, Bắc Đấu tông ngươi cũng không xem Thiên Phong hoàng thất ta ra gì. Chi bằng nhân hôm nay chúng ta tính toán hết nợ nần?
Khiêu khích một Đấu Tôn, cho dù là loại người cuồng ngạo như Lý Dật, chỉ sợ không phải vạn bất đắc dĩ cũng không dám làm. Cung Đính Thiên thường ngày ít xuất hiện, hôm nay lại trở nên vô cùng cuồng ngạo.
- Được!
Chữ “Được” vừa thốt ra khỏi miệng, thân hình Bắc Trác đã ở trên đài, loại thân pháp di chuyển lợi dụng quy tắc không gian này dĩ nhiên đã vượt ra khỏi cực hạn của đấu kỹ thân pháp, căn bản không cách nào hình dung.
Ngoại trừ Lý Dật từng tiếp xúc với thực lực Đấu Tôn, nhìn qua trên đài cũng không có người nào kịp phản ứng.
- Mau lui lại!
Lý Dật hét lớn một tiếng, Đấu Khí tăng lên tới đỉnh phong, không chút nghĩ ngợi lao ra ngoài.
- Hảo tiểu tử, phản ứng nhanh lắm!
Bắc Trác khen một tiếng, trên tay dù sao cũng không lưu tình, búng nhẹ ngón tay, một tấm lụa tơ nhện Đấu Khí yếu ớt lao về hướng Lý Dật.
Lý Dật phát ra một đạo Đấu Khí, thân hình sớm đã lay động trên không trung, nhìn thấy Đấu Khí tơ nhện quấn về hướng mình, hơn nữa Đấu Khí trong cơ thể lại điên cuồng đánh ra. Chỉ nhìn thấy như vậy, đám người Cung Đính Thiên đã sớm bay khỏi đài quan sát! Tấm lụa Đấu Khí Lý Dật điên cuồng đánh ra tương giao với tơ nhện Đấu Khí tạo ra tiếng nổ lớn ầm ầm. Một tòa đại điện to lớn trong giây lát đã bị đánh nát hơn phân nửa.
Một đạo Đấu Khí tơ nhện tiện tay của Đấu Tôn cường giả khiến một cường giả thực lực Đấu Hoàng đỉnh phong ứng phó như thế, có thể thấy được giữa hai người mặc dù chỉ thua kém một cấp bậc, nhưng chênh lệch thực lực lại cực lớn!
- Ngươi chính là Lý Dật? Quả nhiên không tệ, đáng tiếc, một kẻ có thiên phú tốt như vậy, hôm nay lại phải bỏ mạng ở đây!
Ngữ khí của Bắc Trác ngược lại rất bình thản, trên người tràn ngập một luồng sát ý nghiêm nghị, hiển nhiên đã động sát cơ.
Bắc Trác tuyệt đối không còn lạ lẫm với cái tên Lý Dật này!
- Bản thiếu gia có chết cũng không phải chuyện gì lớn lao, chẳng qua chỉ sợ bản thiếu gia vừa chết, Bắc Đấu tông cũng không mở Bắc Đấu giới ra được!
Đối mặt với sát ý dày đặc của Đấu Tôn cường giả, có lẽ cũng chỉ có một mình Lý Dật mới có thể tỉnh táo tạo ra uy hiếp như vậy!
- Tiểu tử, ngươi lừa dối người khác còn được, chẳng lẽ ngay cả bản tôn ngươi cũng muốn lừa dối sao? Thất Tinh giới ở trên người ngươi, giết chết ngươi, Thất Tinh giới dĩ nhiên là của bản tôn!
Bắc Trác quả nhiên không phải người dễ lừa gạt. Thất Tinh giới đúng là trên người Lý Dật, vì lý do an toàn, Lý Dật không đeo Thất Tinh giới trên tay mà nhét vào trong dung giới của mình, không ngờ vẫn bị Bắc Trác cảm nhận được khí tức của Thất Tinh giới.
Lý Dật vỗ tay, Thất Tinh giới thình lình xuất hiện trên tay, tay trái Lý Dật nhặt lấy viên Thất Tinh giới có vẻ ngoài rất bình thường, tay phải chớp động một đoàn hỏa diễm nóng rực đến trắng bệch.
- Bắc lão quỷ, chúng ta đánh cuộc, xem ngươi có thể hủy diệt Thất Tinh giới trước khi giết chết ta được không!
Bắc Trác hiển nhiên cũng có thể cảm giác được năng lượng bên trong Nam Minh Lưu Hỏa.
- Tiểu tử, ngươi rất có khí phách, nói điều kiện của ngươi ra đi!
Bắc Trác có vẻ hứng thú nhìn Lý Dật, tiểu quỷ này thoạt nhìn có vẻ rất khó chơi, chẳng trách Hải Hâm thường xuyên chịu thiệt dưới tay tiểu tử này, xem ra cũng không thể trách Hải Hâm ngu xuẩn, mà vì Lý Dật quá khó chơi thôi.
Bỗng nhiên, Bắc Trác biến sắc, ánh mắt đang quan sát Thất Tinh giới trong tay Lý Dật chợt chuyển hướng về phía chính giữa Thiên Phong cửu điện!
Thiên Phong cửu điện, ba điện một tổ, ba tổ kiến trúc hiện lên một khối xếp đặt hình tam giác. Lúc này, trên quảng trường ở chính giữa ba tổ đại điện, một cột trụ thủy tinh đang chậm rãi dâng lên.
Khi cột trụ thủy tinh này dâng lên, thiên địa lập tức u ám!
Mây đen dày đặc đầy trời cũng không phải từ bốn phía tụ lại, mà được sinh ra từ sóng động không gian kịch liệt. Một luồng khí tức vô cùng âm hàn tràn ngập toàn bộ không gian. Thiên Phong cửu điện lập tức u ám, khắp nơi lấp lánh một tia huyết hồng sáng bóng quỷ dị.
Trong các tia huyết hồng sáng bóng này có một luồng năng lượng khiến người ta chấn động, luồng năng lượng cực đại đến mức ngay cả một Đấu Hoàng cường giả cũng không dám nhìn thẳng! Khi những tia huyết hồng sáng bóng còn đang không ngừng phản ứng nhiệt hạch, mơ hồ lại có xu thế càng ngày càng lớn mạnh.
Chính là loại tình cảnh này khiến Bắc Trác biến sắc: