Đấu Thần

Chương 681: Long Sứ Tiên Sinh



Thấy Chanh Dực Cự Long quay lại đi về phía Băng nữ, La Tuyết Phong lập tức thấy lo lắng. Dù sao, bây giờ Băng nữ là chỗ dựa duy nhất của hắn, đạo lý môi hở răng lạnh không thể không hiểu, hơn nữa, giờ cũng là lúc thể hiện dũng khí của một nam nhân.

“Ngươi muốn làm gì?” La Tuyết Phong dùng thân che Băng nữ. Lúc đó, có thể có được dũng khí như vậy, trong lòng Băng nữ La Tuyết Phong cũng được cộng thêm không ít điểm nữa.

Vấn đề là ở chỗ La Tuyết Phong khí khái như vậy, nhưng Chanh Dực Cự Long lại không để mắt tới hắn, nó vỗ cánh một cái, La Tuyết Phong liền bị thổi bay xa mấy mét, sau đó nó cúi thân xuống, cái đầu to lớn nhìn Băng nữ dọa dẫm: “Ta có thể nói với tộc trưởng ta chỉ bắt được sáu người thôi!”

“Sợ ngươi sao?” nói đến đây, Băng nữ bỗng nhiên đưa tay tát một cái. Cái đầu to của Chanh Dực Cự Long quá gần Băng nữ, hơn nữa đây lại là cái đầu rồng cao quý. Căn bản không nghĩ rằng một con người lại dám tát nó. Kết quả là cái tát này của Băng nữ liền vỗ vào mặt Chanh Dực Cự Long một cách mạnh mẽ.

Một người là Đấu Tôn cấp bậc cường giả, cho dù là chưa dùng tới Đấu khí thì lực của cái tát cũng rất mạnh rồi. cái đầu lớn của Chanh Dực Cự Long không khỏi lệch đi, trên gương mặt lập tức bị hằn hình năm ngón tay.

Cái tát của Băng nữ không khiến Chanh Dực Cự Long bị làm sao, nhưng lại khiến đám người Lý Dật, La Tuyết Phong chấn động tinh thần. Cũng không có cách suy nghĩ thêm gì nữa, bọn họ lập tức tản ra, đứng thành một vòng tròn vây lấy Chanh Dực Cự Long. Ngay lập tức Đấu khí tràn ngập, mỗi người đều đẩy thực lực lên đến cực hạn.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, hơn nữa còn là hai. Tạp Lý Lộ Tư nhanh chân nấp sau một phiến đá, người còn lại là Tửu quỷ râu dài, Tửu quỷ nói với Chanh Dực Cự Long với một thái độ cung kính: “Long tộc tôn quý, ta không giống với đám người đến từ Đấu Thần Đại lục đó. Ta đến từ Thần chi lĩnh vực. Ngài cũng biết, người ở Thần chi lĩnh vực coi Long đảo như thánh địa, coi Long tộc như Thần tộc, mặc dù Long đảo cách Thần chi lĩnh vực một khoảng đường biển lớn, nhưng cả ngàn năm nay vẫn binh an vô sự. Long tộc tôn quý, ta không cố ý mạo phạm ngươi…”

“Câm miệng!” Chanh Dực Cự Long thẹn quá hóa giận. Căn bản là không muốn nghe lời giải thích của Tửu quỷ, hung hãn nói: “Ta có thể nói với tộc trưởng rằng ta vốn không bắt được con người nào! Các ngươi, đi chết hết đi!”

Băng nữ, người gây ra họa, thì lại không bận tâm, vung tay lên lấy ra Thí Long tiên mà nàng có được chưa lâu, lớn lối nói: “Ngu ngốc, ngươi căn bản cũng không có cơ hội nói gì với tộc trưởng đâu. Đều nói Long tộc toàn thân đều là bảo vật, La Tuyết Phong đừng làm cho ta thất vọng nhé!”

La Tuyết Phong lúc này đang trong trạng thái thất thần, mắt nhìn chằm chằm vào Thí Long tiên sáng lóa như bạc trong tay Băng nữ, biểu lộ cực kì đặc sắc. Có lẽ ngày đó Băng đảo đảo chủ chế phục La Tuyết Phong, lúc cướp đi Thí Long tiên, Băng nữ không có mặt, cho nên không hề biết ai là chủ nhân cũ của Thí Long tiên. Nếu chỉ là một binh khí cửu phẩm thì cũng vậy mà thôi, nhưng đây là Siêu phẩm Thần binh xếp thứ mười trong Thần binh bảng, bị mất như vậy La Tuyết Phong có siêu thoát cũng không thể nào nhẹ nhõm được.

“Tuyết Phong, ngươi sợ đến choáng váng luôn rồi sao?” Băng nữ nhíu mày không vui

“Được, vậy chúng ta cùng đấu với Cự Long này, để xem Long tộc không ai bì nổi năng lực rốt cuộc như thế nào.” Bị Băng nữ hỏi vậy, La Tuyết Phong lập tức lấy tinh thần lại, trong lòng dạ hắn, với quan hệ cùng Băng nữ hiện nay, hiển nhiên sẽ không há miệng đòi lại Thí Long tiên liền. Hào ngôn đã nói ra, sức mạnh hung hãn của La Tuyết Phong lập tức bừng bừng, thanh trường kiếm vẫn thường dùng thình lình xuất hiện trên tay, Đấu khí phía dưới mang đầy hàn ý.

“Loài người không biết sống chết!” Chanh Dực Cự Long gầm lên một tiếng, tiếng rồng ngâm chói tai, đôi cánh chuyển động, hai bộ trảo hướng về phía La Tuyết Phong và Băng nữ.

Có thể tu luyện tới Đấu Tôn, bất luận là La Tuyết Phong hay Băng nữ, đều có thân pháp rất nhanh nhẹn. Nhưng dưới sự tấn công như kình phong cùng tiếng thét chói tai, thân pháp họ đều trở nên trì trệ, mắt thấy Long trảo sắc bén bay tới, Thí Long tiên và trường kiếm đang tích tụ Đấu khí run lên, cây roi cuốn kiếm, bay lên đỡ đòn.

Khanh khanh ——

Mấy tiếng kim loại cọ xát vang lên, không ngờ Chanh Dực Cự Long dùng cơ thể để đấu chọi với sự tấn công của hai binh khí, đạp tan Đấu khí trong binh khí, nhưng khí thế vẫn không giảm, vẫn theo hướng cũ tiếp tục tấn công La Tuyết Phong và Băng nữ.

Dưới sự kinh hãi, Đấu khí của La Tuyết Phong khống chế không gian, hắn bay lên không, trong gang tấc tránh được móng vuốt sắc bén của Chanh Dực Cự Long. Còn Thí Long tiên của Băng nữ bị Long trảo phản chấn, nhưng cũng nhân cơ hội đó cuốn lại, cây roi khuếch trương, quấn quanh cổ của Cự Long, bị Cự Long tấn công, thân hình liền theo thế đu đưa né tránh.

Ngự không nhi hành! Đôi mắt Lý Dật sáng lên, nói như vậy, Long đảo không có cấm chế bay! Đã lâu không bay, mọi người dường như quên mất chuyện này.

"Đội trưởng, làm sao bây giờ, có cần ra tay không?” Tác Mã Lý hỏi.

“Ra cọng lông ấy, mau dùng Đấu khí hóa dực, chạy!” Lý Dật khẽ quát, một đám Đấu khí tơ nhện phát ra, không gian vô hình trước mắt lập tức nứt ra thành những ba động không gian, được ba động của không gian khu động, thân hình Lý Dật bay lên không. Thấy rằng không có cấm chế, Ánh Vũ Tình, Tác Mã Lý mừng rỡ, cũng tự triển khai Đấu dực, bay sát theo Lý Dật.

Thấy đám người Lý Dật muốn chạy, Chanh Dực Cự Long ngửa đầu, Long ngữ liên tiếp vang lên khắp bầu trời, truyền đi mấy chục dặm. Rất nhanh, có hai tiếng Long ngữ được truyền lại từ phía bờ biển, hiển nhiên là hồi đáp của Thanh Long và Hắc Long. Lý Dật vốn đang bay về phía bờ biển, nghe được những hồi âm này, hắn nhướng mày, rồi lại hướng về phía sâu bên trong Long đảo.

Nhưng Lý Dật rất nhanh sau liền hiểu rằng quyết định của hắn là không anh minh, vì ở phía dưới, trong rừng cây rậm rạp của Long đảo, bỗng nhiên xuất hiện vô số Thanh Long, Bạch Long, Hoàng Long, Hắc Long, con lớn con nhỏ, con đực con cái đang bay tới, đánh thẳng tới phía đám người Lý Dật, trước mặt đám Cự Long này, đám người Lý Dật, Ánh Vũ Tình giống như một giọt nước trong biển cả bao la, lộ ra sự nhỏ bé không chút ý nghĩa nào.

“Quá đồ sộ, những con rồng này, *** quá đồ sộ rồi!” Tác Mã Lý há hốc miệng.

“Cũng là do tên ngốc ngươi đưa chúng ta đến đây.” Tạp Lý Lộ Tư mắng như thường lệ: “Tác Mã Lý, ngươi thật sự là một tên cướp biển chuẩn mực, hợp tác cùng ngươi thật quá tuyệt vời.”

“Bọn chúng sẽ không làm hại ta đâu, ta là người của Thần chi lĩnh vực, Long tộc là được Thần chi lĩnh vực tôn sùng là Thần linh, bọn họ sao có thể làm hại người phụng thờ bọn họ chứ.” Gã râu dài dường như đang tự an ủi bản thân.

Chỉ có Ánh Vũ Tình mặt trắng bệch không nói tiếng nào, to gan lớn mật này **, lúc này rốt cuộc cũng bộ lộ nét sợ hãi khiếp đảm vô cùng mà một thiếu nữ vốn nên có, vô ý thức núp sau lưng Lý Dật để tránh.

Liếc nhìn phía xa xa, Chanh Dực Cự Long dường như đã chế lục được Băng nữ và La Tuyết Phong, nhưng do nó đã phát tín hiệu cầu viện, nên giờ mất đi cơ hội nói dối tộc trưởng, vì thế không thể giết được hai người, mà phải quắp lấy như diều hâu quắp chuột đồng, bay tới không nhanh cũng không chậm.

“Chúng ta đầu hàng đi, Long tộc dường như không muốn giết chúng ta đâu!” Lý Dật trưng cầu ý kiến mọi người một chút, sau đó bay xuống mặt đất, thu liễm khí tức cường giả, bộ dạng thúc thủ chịu trói. Thúc thủ chịu trói đương nhiên không phải tính cách của Lý Dật, nhưng trong tình huống kiểu này, dường như cũng không có sự lựa chọn tốt hơn.

Những Cự Long đầy màu sắc kia cũng không phí lời, từng con lao xuống, trảo vuốt sắc nhọn giơ ra, tóm lấy đám người Lý Dật rồi bay lên không, sau đó bay tới một ngọn núi cao nhất ngay giữa đảo.

Trải qua phen này, mục đích của Băng nữ coi như đã đạt được —— bọn họ rốt cuộc không cần đi đường vất vả nữa.

Long tộc đem đám người Lý Dật đến chân núi, tùy ý thả bọn người họ trên mặt đất, như cái cách cũ. Dưới chân núi là một quảng trường rộng lớn, xem ra là nơi Long tộc tụ cư, các Long tộc lớn nhỏ xung quanh nhìn thấy đám người Lý Dật, không tránh khỏi đều xông tới, vừa hiếu kì vừa khinh thường nhìn bọn họ. Tòa chính điện sau lưng quảng trường, có một cánh cửa cao hơn mười mét, cái cửa vừa cao vừa tinh xảo, trên đó khắc lên rất nhiều hình rồng sống động.

Một thân hình nhỏ bé tương phản với cánh cổng to lớn kia bước ra, rõ ràng là một con người chứ không phải là một con rồng.

Người này cơ bắp nhưng rất khôn khéo, khoác trên thân một chiếc áo bào xám rộng thùng thình, tuổi tác cũng rất lớn rồi, tay cầm một quải trượng bằng xương, đi run rẩy trên đường đến mức tưởng như một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn đi. Thấy người này xuất hiện, đám rồng kia rẽ ra tạo một đường đi cho hắn.

"Khục khục, hoan nghênh đã đến Long đảo!” lão già run rẩy ho nhẹ, trong mắt tinh quang lóe lên, liếc nhìn đánh giá bọn người Lý Dật.

“Ngươi là con người hay Long tộc?” Lý Dật không an tâm, bèn hỏi một câu, Long tộc tu luyện đến một mức độ nhất định, cũng có thể biến hình.

“Ta à, khục khục, là con người không thể giả được. Các ngươi có thể gọi ta là Long sứ tiên sinh. Là sứ giả của loài người và Long tộc, ta đã sống ở Long đảo này… Vạn Thần làm chứng, ta cũng không nhớ mình đã ở đây bao nhiêu năm rồi, ta già quá rồi, sắp chết rồi, rất hi vọng trong số các ngươi sẽ có người có thể thay thế vị trí của ta!”

“Vậy thì Long sứ tiên sinh, đám Long tộc này sẽ xử lí chúng tôi như thế nào đây. Thật sự, chúng tôi không phải kẻ mạo hiểm, càng không cố ý làm phiền Long tộc cao quý, sự thật là, vì thuyền trưởng của chúng tôi…” Lý Dật chỉ Tác Mã Lý: “Hắn lạc đường, kết quả là thay vì đến Thần chi lĩnh vực thì lại chuẩn bị lên bờ của Long đảo, nếu Long tộc cho phép, chúng tôi sẽ lập tức đi ngay, vĩnh viễn không trở lại.”

Long sứ tiên sinh cười thâm trường: “Những người bị Long tộc bắt được đều nói như vậy, ách, đây không phải vấn đề mấu chốt, khục khục, ít nhất là đối với ta. Tiểu tử, ngươi là thủ lĩnh của bọn chúng hả, nhìn cũng ra, ngươi rất cường đại, có thể cho ta biết tên của ngươi được không?”

“Lý Dật! Long sứ tiên sinh, tại sao tôi chưa từng nghe qua trên Long đảo lại có con người sinh sống vậy? Ông tại sao lại phải ở lại đây?”

“Lý Dật, khục khục, tên không tệ, ta vẫn còn chưa hỏi các vấn đề của ngươi, thì đã bị ngươi hỏi một hơi rồi. Khục khục, các ngươi là đám người đầu tiên vào Long đảo mà ta nhìn thấy trong năm nay, lũ nhỏ không may, còn về sứ mệnh của ta trên đảo, các ngươi cũng không cần thiết phải biết, đây cũng không phải cái gì tốt đối với các ngươi, nếu thông tin lại truyền đến Đấu Thần Đại lục, thì lại càng không có gì tốt đẹp. Ta chỉ có thể nói với các ngươi, thực ra ta, khục khục khục, ta rất ghét Long tộc, nhất là phân của rồng. Nhưng là vì Đấu Thần Đại lục, ta nhất định phải ở lại, khục, ta già rồi, sống cũng nhiều rồi. Quay về vấn đề chính thôi, tiếp đây ta muốn hỏi các ngươi vài điều, hi vọng các ngươi trả lời thành thật, điều này có liên quan đến mạng sống của các ngươi, đã chuẩn bị tốt chưa?”

Nghe Long sứ tiên sinh nói thận trọng như vậy, đám người Lý Dật, La Tuyết Phong không khỏi liếc nhau, không biết Long sứ tiên sinh sẽ hỏi vấn đề trọng đại nào.

"Ngài hỏi đi, Long sứ tiên sinh, chúng tôi nhất định biết gì nói nấy. Điều khẩn cầu duy nhất, là hi vọng ngài có thể nói tốt về chúng tôi trước mặt Long tộc, để chúng tôi rời khỏi Long đải!” Lý Dật cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng để trả lời.

“Rất tốt!” trong mắt Long sứ tiên sinh xẹt qua một tia tinh quang, chăm chú nghiêm túc hỏi: “Trong các ngươi, có người từng tu luyện Thiên Ma Đấu khí sao?”