Đau Thương Xin Dừng Bước

Chương 23: Có Thai



Một đêm không ngủ Thanh An và Tô Lai cứ ngồi như vậy chờ Thiên Hạo về phòng.

4 giờ Thiên Hạo tỉnh được đưa về phòng, nhìn thấy mẹ cậu oà khóc, “Mẹ, mẹ ơi.”

“Tiểu Hạo ngoan mẹ đây.” Thanh An ôm lấy tiểu hạo nhẹ nhàng an ủi câu.

Tô Lai nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc, hối hận vô cùng, anh không phải là con người.

“Tiểu Hạo ba xin lỗi con tha thứ cho ba được không.”

Tiểu Hạo nhìn Tô Lai, ba cậu không giống mẹ, cậu là tất cả của mẹ, nhưng ba cậu thì khác.

“Con tha lỗi cho ba, mai ba phải mua kem cho con nhá.”

Tô Lai ôm lấy cậu vào lòng, anh hối hận rồi vì sao khi ấy anh lại đánh cậu, dù sao Thiên Hạo là con trai anh, nhẽ ra anh phải bảo vệ cậu, là do anh. “Tiểu Hạo ba xin lỗi mai ba sẽ mua kem cho con.”

“Mẹ mặt mẹ bị sao vậy.” Tiểu Hạo hai tay xoa mặt Thanh An đau lòng hỏi.

Thanh An nhìn cậu cười nói: “Mẹ không may bị ngã.”

Tô Lai chột dạ nhìn sang, Thanh An không nhìn anh chỉ ngồi cạnh Tiểu hạo.

Tiểu Hạo nhíu mày nước mắt lã chã: “Mẹ đau lắm phải không ạ.”

“Không có mẹ không đau.” Thanh An vẫn an ủi cậu.

“Tiểu Hạo con phải nghỉ ngơi mau ngủ đi.” Tô Lai lên tiếng.

Tiểu Hạo có chút mệt nên rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Tiểu Hạo ngủ Thanh An vẫn ngồi nhìn cậu, Tô Lai lại gần Thanh An nhẹ xoa lên vết thương trên mặt nhẹ giọng: “Em đi nghỉ chút đi anh trông con cho.”

Thanh An không trả lời quay mặt chánh động chạm của Tô Lai.

Trời vừa sáng Thanh An đắp lại chăn cho Thiên Hạo, rồi gọi cho Tiểu Bình mang đồ vào bệnh viện.

Thiên Hạo nằm viện cũng được hơn một tháng rồi Thanh An ngày ngày vẫn chăm con, nhà họ Tô cũng thường xuyên vào, chỉ là mọi người đối với Tô Lai như không khí, không ai thèm nói gì với anh.

Thanh An gần đây thấy người không khoẻ lắm nhân lúc có Thái An Viên ở đây cô với Hà Tuyết đi khám.

Cầm kết quả Thanh An vừa choáng váng vừa vui mừng, cô thế mà lại có thai

“Chị bây giờ chị tính thế nào.” Hà Tuyết bất ngờ lên tiếng.

Thanh An vẫn chưa hết vui mừng đáp lại Hà Tuyết: “Đương nhiên là sinh rồi, nhưng em phải giúp chị đừng cho ai biết.”

Hà Tuyết gật đầu lên tiếng: “Nhưng bụng chị sẽ to lên ba tháng rồi.”

Thanh An nhìn Hà Tuyết: “Chị sẽ chuyển nhà, chuyện ở công ty dao cho em, cứ nói chị có việc qua mỹ một thời gian.”

Hà Tuyết vui vẻ đồng ý.

Phòng bệnh của Thiên Hạo hôm nay có vẻ gượng gạo,

Tô Hải Lan dẫn Triệu Lan, Triệu Bảo vào thăm Thiên Hạo.

Tô Hải Lan nhìn Thanh An bà cũng không muốn gây sự với cô, lần trước gia tay đánh lại bà, lại còn bị Tô Thắng trách cứ.

Tô Hải Lan dắt tay Triệu Bảo đến gần giường bệnh Thiên Hạo: “Tiểu Hạo đây là Triệu Bảo từ giờ hai đứa là anh em nhé, Triệu Bảo lớn hơn con gọi Triệu Bảo là anh được không.”

“Con không có anh.” nói song Thiên Hạo dứt khoát quay mặt đi không nhìn Tô Hải Lan.

Triệu Hà nắm chặt tay, che dấu bực bội tiến lại: “Thiên Hạo triệu bảo có thể làm bạn với con không.”

Thiên Hạo không trả lời mắt cũng không thèm nhìn Triệu Hà, Tô Lai thấy Thiên Hạo cư xử như vậy cũng không được, lên tiếng: “Thiên Hạo con.”

Lời còn chưa nói hết ánh mắt giết người đã bắn về phía anh, cả tháng nay không ai thèm nhìn anh bây giờ thì như muốn giết người.

Tô Lai thức thời im miệng chân chó chạy đến gần Thanh An.

Tô Thắng chống gậy xuống lên: “Được rồi về cả đi Thiên Hạo mai xuất viện, về nhà rồi nói.”

Hôm sau Thiên Hạo được xuất viện đưa về nhà họ Tô.

Thanh An ôm Thiên Hạo ngồi ngoài vườn: “Tiểu Hạo mai mẹ phải đi mỹ một thời gian con ở với thím và bà nội được không.”

Thiên Hạo gật đầu: “Được ạ.”

Đến giờ ăn tối mọi người quây quần bên bàn ăn Thanh An lên tiếng: “Mẹ, ba con có việc phải qua mỹ một thời gian Ba mẹ giúp con chăm sóc Thiên Hạo được không ạ.”

Thái An Viên vội vàng nói: “Mẹ đi với con.”

Thanh an cười nói với bà: “Mẹ, Mẹ chuyển về nhà họ Tô giúp con chăm Thiên Haoh được không me.”

Tô Thắng nhìn Thanh An cảm kích thấy chưa con dâu ông càng nhìn càng thuận mắt.

Thái An Viên lưỡng lự, Hà Tuyết lại nói thêm: “Mẹ chị đã nói vậy thì mẹ về giúp chị đi mà.”

Thái An viên đành gật đầu đồng ý, dặn dò Thanh An mấy câu.

Ăn cơm tối xong đưa Thiên Hạo đi ngủ, Thanh An mới rời đi.

Tô Lai đợi Thanh An ngoài cổng thấy Thanh An đi ra Tô Lai kéo tay cô lại hỏi: “Bao giờ em vê.”

Thanh An không trả lời hất tay Tô Lai đi về phía trước.

“Anh đợi em về.” Tô Lai hét lớn Thanh An cũng không quay lại chỉ đi về phía xe.