Đau Thương Xin Dừng Bước

Chương 8: Tức giận



Ăn xong cô mở cửa phòng vào đi ngủ.

trong phòng ngủ không có đèn chỉ có anh đèn, nương theo ánh đèn đường hắt vào trong phòng, Thanh An là người cực ghét ánh sáng khi ngủ lên rèm phòng cô rất dày, ánh sáng bên ngoài có sáng thì trong phòng cũng khó mà nhìn rõ.

Đi theo cảm giác Thanh An bước đến gần giường ngồi vén góc chăn lên nằm xuống, vì mệt lên cô không để ý nhiều, cũng không phát hiện ra trên giường cô còn có người.

Nằm xuống Thanh An nhíu mày cho ngủ nhờ một hôm thôi sao mà phòng có lại có mùi hương của anh rõ vậy chứ.

Không hình như dường như hôm nay hơi khác, với tay muốn bật đèn thì có người ôm lấy cô từ đằng sau: “em bật đèn làm gì, đi ngủ không cần bật đèn.”

Thanh An muốn ngồi dậy như thể lực trai gái vốn có khác biệt, Tô Lai ôm cô làm cô không thể ngồi dậy.

Cô hậm hực lên tiếng: “Tô Lai anh bị điên à, bỏ tôi ra mau.”

Tô Lai cười nhẹ hôn một cái xuống má cô: “Là em tự nằm vào lòng tôi đấy chứ.”

Thanh An bực bội chỉ muốn cho Tô Lai vài cái tát, cái đồ vô ơn này là ai cho anh ta tá túc lúc say chứ: “Tô Lai đây là nhà tôi giường tôi, anh có bỏ ra không thì bảo.”

Tô Lai nhíu mày: “Em đừng có động đậy nữa nằm im, không thì đừng trách.”

Cô là thương nhân cũng biết tự cân nhắc mắt thấy chả thắng nổi Tô Lai cô nhẹ thương lượng với anh ta: “Anh bỏ tôi ra trước được không.”

Tô Lai vô lại nói: “Đương nhiên là không rồi, em đã thấy con sói nào không ăn thịt chưa.”

Nói song cũng không cho cô kịp suy nghĩ Tô Lai xoay người đặt Thanh An dưới thân, Thanh An thấy nguy hiểm đang gần ngay trước mắt cũng không thể làm gì được cô thương lượng với Tô Lai: “Anh, Anh muốn ngủ lại cũng được anh thả tôi ra tôi qua phòng bên cạnh ngủ.”

Tô Lai lười đáp lại anh đâu phải thằng ngu ôm giai nhân ngủ không muốn lại thả cô đi làm gì có chuyện đấy, cô nói nhiều quá tốt nhất lên để không kí yên tĩnh một chút, anh không cho cô cơ hội nói nữa cúi đầu hôn cô thật sau, từ khi gặp cô ở quán bar không phải nói từ lúc ăn mì anh đã muốn như vậy.

Thanh An an cố phản kháng, cô càng cố càng làm Tô Lai thêm khó chịu, tất cả là tại cô đấy thôi.

Cô cắn mạnh vào môi anh nếm Thanh An nến được cả mùi máu nhưng Tô Lai vẫn không dừng lại sau một hồi rằng cố váy ngủ của Thanh An không biết bị cởi từ lúc nào.

Sáng hôm sau

Tô Lai tỉnh lại thấy Than An đang gối đầu lên tay anh, tóc cô rất mềm cọ nhẹ vào ngực, làm anh có cảm thỏa mái vô cùng.

Thấy cô vẫn đang ngủ anh cũng không muốn dạy, ôm Thanh An chặt hơn nhắm mắt ngủ tiếp dù sao hôm qua hai người cũng mệt, gần sáng mới ngủ, nở nụ cười thỏa mãn lại chìm vào giấc ngủ.

Thanh An ngủ một giấc tỉnh dậy thấy người đau ê ẩm, nhìn sang bên cạnh thấy Tô Lai đang nằm cạnh ngủ ngon lành.

Nhìn thấy Tô Lai làm cô nhớ lại đêm qua thế mà anh ta dám ép buộc cô, lại còn làm phiền cô đến gần sáng, lấy hết sức cô đạp cho Tô Lai một cái thật mạnh.

Tô Lai đang ngủ không phòng bị gì bị cô đạp một cái làm anh rơi xuống giường, bò dạy Thanh An nhìn anh như muốn giết chết anh.

Bây giờ mà anh làm phật ý cô không biết bao giờ anh mới bò lên giường của cô được nữa, Tô Lai nở nụ cười nịnh bợ: “Nữ vương điện hạ, sáng sớm em miu sát anh làm gì.”

Nói song lại muốn lên giường ôm cô.

Thanh An nhìn Tô lại mặt dày khó chịu: “Anh dạy mặc quần áo ra khỏi nhà tôi ngay.”

Tô Lai vô lại lên tiếng: “Không được tối qua anh quá sực hôm nay lại bị em đạp anh không còn sức đi về nữa.”

Thanh An ném cái gối giữa mặt Tô Lai anh không phản ứng gì để mặc cô chà đạp miễn là vẫn được ôm thì cô muốn làm gì cũng được.

Đang giằng co với Tô Lai, Thanh An nghe thấy tiếng mở cửa lại có tiếng nói chuyện song rồi Thái An Viên về rồi, phải làm sao đây.

Với tay lấy váy ngủ Thanh An đẩy Tô Lai vào phòng tắm.

Anh đi vào mặc quần áo tử tế vào cho tôi đừng để mẹ tôi nhìn thấy.

Tô Lai kinh ngạc dừng động tác anh nhớ không nhầm thì lúc anh và Thanh An tổ chức hôn lễ mẹ vợ còn không tới dự rốt cuộc thì cô và mẹ vợ hòa hợp lúc nào mà anh không biết.

Lần trước gặp Thanh Hương cũng đâu thấy nhắc tới chuyện Thanh An hòa hợp đâu.

Mang theo nghi hoặc vào phòng tắm chỉnh trang lại.

Thanh An không biết làm sao thật hối hận cho anh ta vào nhà giờ cô biết nói thế nào với Thái An Viên đây.

Đang dối dắm Thái An Viên nhẹ mở cửa bảo Thanh An con thay quần áo song ra ngoài nhé, trang điểm kĩ một chút.

Thanh An chột dạ sợ bà vào phát hiện Tô Lai vội đồng ý bảo bà ra ngoài trước cô sẽ da sau.

Thái An Viên đóng cửa lại thì Tô Lai cũng từ phòng tắm đi ra nhìn cô cầm quần áo chuẩn bị thay.

Thấy anh ra Thanh An mang quần áo vào phòng tắm lúc đi qua cô nhẹ giọng cảnh cái anh, anh ngồi đây cho tôi đừng có bước ra ngoài.

Thay quần áo song Thanh An ngồi vào bàn trang điểm lấy phấn phủ che đi đôi mắt thâm quầng, làm song quay ra thấy Tô Lai cô không biết phải làm gì với anh ta.

Thanh An nhức đầu nói: “Tô Lai anh ngồi đây không được ra ngoài.”

Tô Lai nhíu mày: “Tại sao chứ anh ra chào mẹ, em một tiếng.”

Thanh An vội vàng: “Không được anh không được ra nếu không tôi sẽ bóp chết anh.”

Nói song cô bước ra ngoài để mặc Tô Lai trong phòng.

Thấy cô ra Thái An Viên hớn hở từ bếp chạy lại, chị Trần đây là con tôi.

Thanh An thấy vậy lễ phép: “Con chào dì trần.”

Trần Huệ nhìn Thanh An đúng như thái An viên nói cô đẹp người giọng nói lại hiền lành

Trần Huệ mỉm cười với cô: “Chào con cô nge mẹ con kể nhiều về con.”

Thái An Viên bắc nồi hấp sau đó bảo Trần Huệ ra ngồi uống nước, làm Thanh An chột dạ phòng khách chỉ cách phòng ngủ của cô có một cách cửa.

Có chuông của Thanh An định đứng lên mở cửa Thái An Viên lại bảo cô ngồi xuống để bà đi mở.

Con trai Trần Huệ theo Thái An Viên bước vào bà nhìn Than An cười cười: “Thanh An đây là Trần Tử Thao con trai cô Trần, đang làm ở cục thuế.”

Song lại quay sang Trần Tử Thao: “Tử Thao đây là Thanh An con cô, đang mở công ty nhỏ.”

Bây giờ Thanh An có ngu thì cũng nhận ra Thái An Viên đang muốn làm mối cho cô, không muốn làm bà nghĩ ngợi cô nhẹ lên tiếng: “Chào ạ mời anh ngồi.”

Trân Tử Thao thoạt nhìn cũng hiền lành, nho nhã

Ngồi trong phòng Tô Lai nghe không sót một chữ thì ra là xem mắt mẹ vợ anh lại giới thiệu bạn trai cho mẹ con trai anh.

Nhưng giọng nói này anh nhíu mày giọng mẹ vợ anh lại có phần giống Thái An Viên, mẹ anh, nửa năm trước sau khi ly hôn với ba anh dù anh và ba có lục tung Hà Thành cũng không thấy bà đâu cứ như bốc hơi.

Đang mải suy nghĩ Tô Lai lai nghe thấy mẹ vợ lên tiếng: “Thanh An tử Thao à mẹ quên mua sả rồi hai đứa đi mua giúp mẹ được không.”

Nghe vậy Tô Lai không thể ngồi yên nữa anh mà còn không ra thì vợ anh sẽ yêu người khác mất.

Đưng dạy mở cửa phòng bước ra Tô Lai kinh ngạc, Thai An Viên, mẹ anh kia mà gì đây mẹ chồng làm môi cho con dâu xem mắt, tốt tốt lắm.

Trong phòng khách mọi người cũng ngạc nhiên không kém nhất là Thái An Viên bà nhìn sang Thanh An.

Thanh An thấy cục diện như vậy cũng không dám nhìn Thái An Viên chỉ cúi đầu.

Tô Lai thấy Thanh An ngồi cạnh Tử Thảo đố kị trong lòng bùng lên: “Mẹ Thiên Hạo cứ nhắc bà nội suốt, mẹ đi chơi sao không đưa cháu nội đi cùng.”

Trần Huệ thấy Tô Lai nơi cháu nội mặt nhăn lại đứng dậy: “Bà Thái bà đang mang con tôi làm trò đùa đấy phải không, con dâu bà mà lại dám làm mai cho con trai tôi à.”

Nói xong không kịp nghe giải thích đứng dậy đi về.

Trần Tử Thao thấy vậy cũng đứng dạy nhẹ giọng nói với Thanh An: “Dì Thái, Thanh An hôm khác con mời hai người ăn cơm hôm nay con xin phép ạ.”

Thanh An vội đáp lời: “Không Không để hôm khác chúng tôi mời mới phải anh Trần thật ngại quá.”

Tử thao cười nhẹ: “Được vậy xin phép mọi người.”

Tiễn Trần Tử Thao đi quay lại Thanh An đã thấy Tô Lai mặt đen như đít nồi.