“Cả đội tập hợp.” Dư Tử Giang nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, rồi nói với những viên cảnh sát trong nhà.
“Rõ!” Ngày làm việc đầu tiên đầy năng nổ của Dư Tử Giang tại thành phố X đã kết thúc như thế.
“Phiền anh chở tôi về đồn cảnh sát với nhé. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến thành phố X nên chưa quen đường xá.” Dư Tử Giang vừa xuống cầu thang với nhóm cảnh sát vừa nói với viên cảnh sát đi bên cạnh.
“Được chứ!” Viên cảnh sát nọ đáp: “Tôi sẽ lái xe ra khỏi bãi đậu, anh Dư đợi tôi ở cổng là được.”
Dư Tử Giang đứng chờ ở cổng tiểu khu Hoằng Bác như anh cảnh sát kia nói và đợi xe cảnh sát đi ra. Cách cổng tiểu khu vài bước chân có một biển báo dừng xe buýt. Dù gì cũng không có gì làm nên Dư Tử Giang nhìn biển báo để giết thời gian.
“Ố?!” Dư Tử Giang bỗng bật cười khúc khích vì nhìn thấy gì đó.
“Khu bán sách Thiên Duyệt à…” Dư Tử Giang duỗi ngón tay rồi gõ vào biển báo dừng xe buýt: “Thì ra nó cùng tuyến xe với tiểu khu Hoằng Bắc!”
Nụ cười trêи mặt Dư Tử Giang đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cau có và đầy kinh ngạc.
“Vậy địa điểm tấn công tiếp theo của kẻ sát nhân cũng nằm trêи tuyến xe buýt này sao?” Dư Tử Giang nhìn chằm chằm vào biển báo dừng xe buýt rồi ngây người.
“Tít tít tít...” Âm thanh vang lên sau lưng khiến Dư Tử Giang giật mình.
“Anh Dư! Lên xe thôi!” Người cảnh sát trong xe kéo cửa kính xuống, rồi gọi Dư Tử Giang.
Dư Tử Giang bình tĩnh lại, lon ton lên xe rồi ngồi xuống ghế sau.
“Anh Dư vừa nhìn gì mà ngây người ra thế?” Viên cảnh sát quay đầu lại và tò mò hỏi.
“À… không có gì đâu.” Dư Tử Giang ngẩng đầu, đáp: “Về đồn rồi bàn tiếp.”
Không phải Dư Tử Giang cố ý giữ kín điều đó, “tuyến xe tử thần” là một phát hiện quan trọng, anh cần phải cử người giám sát các trạm còn lại ngay lập tức. Anh định sau khi về đồn sẽ truyền đạt mệnh lệnh của mình.
Không lâu sau, tại đồn cảnh sát.
Vừa tan tầm, Dư Tử Giang bước vào văn phòng của Đội Hình sự.
Trong phòng lúc này không còn ai, các cảnh sát đều có việc phải xử lý. Trong mười ngày kể từ khi vụ giết người hàng loạt xảy ra, những người ở đây đều rất bận.
Thấy Dư Tử Giang tới, người trợ lý lập tức chạy đến: “Chào sếp, sếp đến rồi.”
Dư Tử Giang hiểu ý rồi gật đầu.
Trợ lý hắng giọng để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Thưa quý vị, bộ não của chúng ta cuối cùng cũng đến!” Anh ta tuyên bố với tông giọng cao và lớn hết cỡ.
Tiếng vỗ tay vang như sấm. Dư Tử Giang tuy còn trẻ nhưng đã được nhiều người biết đến và coi như một vị cứu tinh.
Dư Tử Giang vươn tay ra trước, ra hiệu cho mọi người ngưng vỗ tay với ý mọi người đừng làm ầm lên thế. Sau đó anh đi thẳng đến bàn làm việc của mình.
Bảng tên đặt trêи mỗi bàn giúp Dư Tử Giang biết chính xác tên của từng viên cảnh sát trong phòng, vì vậy Dư Tử Giang không nói gì thêm mà bắt tay vào làm việc.
“Mọi tài liệu đều ở đây?” Dư Tử Giang nhìn mấy tập tài liệu trêи bàn rồi cau mày hỏi người trợ lý bên cạnh.
Tài liệu, thông tin ít hơn nhiều so với anh nghĩ.
“Kết quả điều tra của vụ hiện tại cũng đã có.” Trợ lý gật đầu.
“Tôi cũng đã sao chép những đoạn video giám sát có liên quan vào máy tính của anh.” Người trợ lý nói thêm.
Vừa nghe trợ lý nói, Dư Tử Giang vừa mở tư liệu các cặp kẹp tài liệu ra xem. Trước khi được điều đến thành phố X, Dư Tử Giang đã hiểu rõ về các vụ án giết người hàng loạt đầy man rợ này nên chẳng mấy chốc anh đã đọc xong đống tài liệu đó.
“Tài liệu này chưa cho tôi biết rằng hai vụ án này nằm trêи cùng một tuyến xe buýt.” Dư Tử Giang đặt tập tài liệu trêи tay xuống và nói.
“Hả?” Nhìn phản ứng của trợ lý, có vẻ họ vẫn chưa tìm ra thông tin này.
“Xe buýt tuyến số bốn một sáu.” Dư Tử Giang nhớ lại thông tin trêи biển báo dừng xe và nhướng mày: “Tuy nhiên…đến hiện tại, những điều mà ta biết vẫn chưa đủ để chứng minh đây là quy luật gây án của hung thủ.”
“Nhưng chúng ta không thể xem nhẹ nó!” Trợ lý đồng ý.
“Mỗi trạm của tuyến xe buýt này đều phải cử cảnh sát đến tuần tra!” Dư Tử Giang đề nghị.
“Rõ.” Trợ lý gật đầu.
Dư Tử Giang không nói gì nữa, sau đó anh ngồi trêи chiếc ghế mềm mới tinh và chăm chú đọc tài liệu trong tay đến nỗi quên mất thời gian tan làm.
Vì là ngày đầu tiên làm nhiệm vụ nên anh rất hăng hái.
Dưới ánh đèn lờ mờ của phòng làm việc, Dư Tử Giang tua đi tua lại các đoạn video giám sát và xem chúng rất nhiều lần. Trong căn phòng trống trải, tiếng nhấp chuột giòn giã của anh vang lên liên hồi.
Cuối cùng, khi trời tờ mờ sáng, Dư Tử Giang thấm mệt rồi ngủ thϊế͙p͙ đi trêи ghế sô pha trong góc phòng.
Máy tính của anh vẫn đang bật, vài tấm ảnh chụp màn hình đang mở hiện rõ gương mặt của một anh chàng đẹp trai.