Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 39



Liệu có phải khi một người phụ nữ phải lòng một người đàn ông, cô ta sẽ rơi vào trong những ảo tưởng không hồi kết? Ít ra Thượng Chi Đào là như vậy. Trong ảo tưởng của cô, Loan Niệm cũng thích cô một chút. Dù cái “thích” này không có dấu hiệu nào, nhưng cô vẫn tình nguyện nghĩ như vậy.

Công việc vào ngày thứ Sáu của cô kết thúc sớm hơn mọi khi, nhưng cô vẫn ngồi lì tại chỗ không về. Có lẽ lần này sẽ giống những lần trước, cô rời khỏi công ty rất muộn, Loan Niệm đi ngang qua sẽ nổi lòng thương đưa cô về. Cô nhiều lần tưởng tượng ra tình huống khi cô lên xe anh cô nên nói gì hoặc dứt khoát không nói gì, giữa hai người có đủ sự ăn ý, Loan Niệm sẽ đưa cô về nhà.

Nhưng Loan Niệm đã về mất rồi. Anh ra khỏi phòng làm việc, đi ra ngoài mà không thèm liếc sang chỗ cô. Trong lòng Thượng Chi Đào như có một con mèo đang cào cô, cảm giác vừa đau vừa ngứa râm ran kia cô có thể chịu được, nhưng cảm giác đó chung quy vẫn không dễ chịu chút nào.

Cô ngồi tại chỗ thêm một lúc rồi mới khoác túi ra ngoài cửa, vừa kịp ngồi lên chuyến xe bus cuối cùng. Giữa chừng xe bus của cô đi ngang qua một ngã tư đường, dừng lại bên chiếc xe của Loan Niệm, cô nhìn thấy Loan Niệm đang tươi cười nói chuyện điện thoại, không biết là nói chuyện với ai. Thượng Chi Đào đeo tai nghe, ngoảnh đầu sang hướng khác, cô nghĩ yêu phải một người đàn ông mà cô không thể nắm bắt thật sự khiến cô đau khổ quá. Lúc bấy giờ cô vẫn chưa biết nhìn xa trông rộng, cô chỉ nhìn thấy cái trước mắt, cô của lúc này chỉ vì thái độ lúc gần lúc xa của một người mà đau khổ muôn phần.

Buổi tối gian nan này đã tước đi khả năng suy nghĩ độc lập của cô, chuyến xe đêm muộn len lỏi trong thành phố, cảm giác trỗng rỗng trong thâm tâm đã đánh bại Thượng Chi Đào hai mươi hai tuổi, khơi dậy sự phản nghịch trong cô.

Cô định mời bạn cùng nhà ăn cơm vào cuối tuần, về đến nhà thì thấy mọi người đều có ở nhà, thế là cô lấy sổ tay lên thực đơn: “Mọi người muốn ăn gì nào?”

“Thịt bò thịt bò!” Tôn Vũ nói.

“Thịt ba chỉ!” Trương Lôi nói.

“Cánh gà!” Trương Lôi nói thêm.

“Tôm tươi!” Tôn Vũ bổ sung một câu ngay sau đó.

Mọi người yêu cầu món, quanh đi quẩn lại đều là thịt thà rau rợ, Tôn Viễn Chứ ngồi bên cạnh “đau ví” thay Thượng Chi Đào. Anh ấy chỉ chọn mấy củ cà rốt hành tây và rau rợ mang tính tượng trưng, sau đó đề nghị: “Ngày mai anh đi cùng em nhé.”

“Dạ?”

“Sợ em không xách hết đồ.”

Tôn Vũ nhìn hai người, cười he he: “Đi cùng cho vui.”

Từ nhỏ Thượng Chi Đào đã không hay nặng lòng, bất kể chuyện gì xảy ra với cô đều nhanh chóng trôi qua. Tối hôm trước cô còn buồn bã vì chuyện lo được lo mất với Loan Niệm, sáng hôm sau ngủ dậy đã bình thường như không. Bốn người nói nói cười cười đi chợ nông sản, mấy lần Tôn Viễn Chứ định trả tiền đều bị Thượng Chi Đào gạt ngang: “Không cho! Em giận đấy.”

“Vậy để lần sau anh mời em.” Tôn Viễn Chứ nói một cách chân thành, anh cảm thấy một cô gái như Thượng Chi Đào sống không dễ dàng, một thân một mình đến thành phố này, cầm được ít lá bài tẩy như vậy, lúc nào cũng dè dặt thận trọng như đi trên băng mỏng.

“Được ạ.” Thượng Chi Đào nhoẻn miệng cười với anh ấy, “Khi khác mời anh và Long Chấn Thiên ăn vịt nướng nhé? Lần nào học xong Long Chấn Thiên cũng mời em đi ăn, học phí của em còn không đủ tiền cơm của cậu ấy.”

“Cậu ấy chỉ thích kết bạn thôi, em không phải cảm thấy thiệt cho cậu ấy. Cậu ấy mà chặt chém người khác thì ác lắm.”

“Thế thì cậu ấy đúng là thích kết bạn thật.” Thượng Chi Đào cười khúc khích.

“Em học đến đâu rồi?” Tôn Viễn Chứ đi bên cạnh cô, giành lấy đồ đạc trong tay cô, chỉ để lại một cái túi nhỏ cho cô cầm cho có. Thượng Chi Đào nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, “Long Chấn Thiên bảo là em có tiến bộ rất lớn, cứ theo tốc độ này, sang năm em có thể ‘tốt nghiệp’ rồi.”

“Em giỏi lắm.” Tôn Viễn Chứ khen ngợi cô, như thể anh ấy chưa gặp cô gái ưu tú bao giờ. Bên cạnh anh ấy không thiếu người ham học hỏi, xung quanh anh toàn là những người tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu trong và ngoài nước, những con người ấy ở cùng nhau toàn nghĩ đến những điều lớn lao xa vời.

Thượng Chi Đào hơi xấu hổ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tôn Viễn Chứ đi bên ngoài, để Thượng Chi Đào đi ở phía bên trong. Khi đi qua ngã tư đường, anh cầm cổ tay cô kéo cô ra đằng sau, giúp cô tránh bị xe đụng.

Trương Lôi đi đằng sau nhìn thấy cảnh này, bèn hỏi Tôn Vũ: “Thượng Chi Đào có bạn trai không nhỉ?”

Tôn Vũ định nói có, sau đó nghĩ lại, tên sếp kia chắc hẳn là một gã đểu cáng, kéo quần lên là thành người dưng. Tôn Viễn Chứ tốt bụng hơn loại đàn ông đó nhiều, thế là cô ấy lại lắc đầu: “Chưa có.”

“Thế thì tốt quá, vừa hay thành một đôi, hai người họ đẹp đôi thế mà.”

“Đúng là rất đẹp đôi.” Tôn Vũ gật gù.

Thanh niên trẻ tuổi ở bên nhau rất dễ vui vẻ, mấy người cùng nhau rửa rau, trò chuyện vô cùng sôi nổi. Trương Lôi và Tôn Vũ lại là người có tính cách như vậy, chẳng ai được rảnh rỗi lúc nào, vì lẽ đó mà điện thoại của Thượng Chi Đào đã đổ chuông hồi lâu mà cô vẫn không nghe thấy. Lúc Tôn Viễn Chứ đi lấy đồ uống, nhìn thấy điện thoại nhấp nháy mới gọi Thượng Chi Đào: “Điện thoại của em kêu này.”

“Anh nghe máy giúp em được không?” Thượng Chi Đào đang rửa rau, cô không rảnh tay để nhận điện thoại.

“Được.”

Tôn Viễn Chứ nhận điện thoại, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng. Anh là kiểu người dù chỉ nói một tiếng “Alo” cũng vô cùng dịu dàng.

Loan Niệm thoáng sửng sốt, để điện thoại ra xa rồi nhìn kỹ lại, anh không gọi nhầm số mà, “Tôi tìm Thượng Chi Đào.”

“Được, xin đợi một chút.” Tôn Viễn Chứ nhẹ nhàng nói. Lúc này Trương Lôi đang kể chuyện cười, ai cũng cười ồ lên. Tôn Viễn Chứ đến bên Thượng Chi Đào, “Chắc là tìm em có việc, muốn nghe không?”

“Anh cầm giúp em được không?” Thượng Chi Đào nghiêng mặt qua, “Tay em đang ướt.”

“Được.” Tôn Viễn Chứ đặt điện thoại bên tai Thượng Chi Đào, giọng cô còn lẫn tiếng cười: “Ai thế ạ?”

“Là tôi.” Loan Niệm nói đoạn, không cho cô thời gian để suy nghĩ, “Hôm nay đơn vị tổ chức phản ánh lại tất cả tiến độ dự án, cô xem lại bản brief mà cô gửi đi.”

“Vâng.”

Loan Niệm cúp máy trước, Thượng Chi Đào lau tay cầm lấy điện thoại, đọc tin nhắn của Loan Niệm: [Nếu ngay cả bản brief cơ bản cô cũng không biết làm thì công ty còn cần cô làm gì nữa?]

Thượng Chi Đào hốt hoảng chạy về phòng ngủ, bật máy tính lên, xem lại email mà cô đã gửi đi. Cô đã gửi nhầm rồi, ngay cả kênh dữ liệu và mô hình dữ liệu cũng sai nốt. Đơn vị tổ chức đã bắt đầu thu hồi dữ liệu.

Cô chưa bao giờ phạm phải lỗi sai lớn như này, bỗng dưng cô không biết phải làm thế nào.

Loan Niệm lại gửi cho cô một tin nhắn trong lúc anh đang nổi cơn tam bành: [Đây được coi là sự cố cấp một, tôi đã nói chuyện với Tracy và Alex rồi, trong vòng một năm cô không được thăng chức và tăng lương, tiền thưởng quý này giảm một nửa. Bây giờ cô nghĩ ngay phương án giải quyết đi.]

Thượng Chi Đào ngồi trước máy tính, đột nhiên bật khóc.

Cô vô cùng buồn bã, ngày hôm đó cô mất tập trung vì Loan Niệm, dẫn đến chuyện cô phạm một sai lầm trí mạng. Cô cảm thấy ấm ức quá đỗi, thậm chí cô bắt đầu hối hận không nên có một khởi đầu như vậy với Loan Niệm. Nếu giữa hai người không xảy ra bất cứ chuyện gì, cô vẫn là một Thượng Chi Đào nghiêm túc nỗ lực, thì sẽ không vì chuyện này mà hủy hoại công việc của mình.

Tôn Vũ gõ cửa đi vào phòng, thấy cô đang khóc thì hỏi cô ngay: “Em sao thế?”

“Không sao ạ.” Thượng Chi Đào lau nước mắt, “Em gọi điện thoại đã.” Chuyện này ắt phải giải quyết, cô không thể chậm trễ nữa. Cô gọi điện cho Alex trước tiên, nói mình đã phạm lỗi, Alex bày tỏ sự thông cảm rồi an ủi cô: “Con người đâu có phải thánh nhân, có ai chưa từng phạm sai lầm? Những lời mà Luke nói với cô, cô đừng để bụng, anh ấy chỉ nói vậy thôi, sẽ không không cho tăng lương thật đâu.”

“Không phải chuyện tăng lương ạ.” Thượng Chi Đào buồn lòng vì thái độ nghiêm khắc của Loan Niệm, giọng điệu gay gắt của anh không hề dịu bớt chỉ vì họ đã từng trải qua một hai đêm vô cùng thân mật, thậm chí còn tồi tệ hơn.

“Vậy là không còn gì vướng mắc nữa đúng không? Không sao đâu, tôi vừa trao đổi với đơn vị tổ chức rồi, lần này không thanh toán riêng, những dự án sau này không giao cho bọn họ nữa. Cô gửi bản brief chính xác cho họ là được.”

“Cảm ơn Alex.”

“Đừng khách sáo, lần sau đừng phạm phải lỗi như này nữa.” Alex cũng không hẳn là người có thể chấp nhận cấp dưới phạm sai lầm, có điều Thượng Chi Đào phạm lỗi lần đầu và cũng không quá nghiêm trọng, do Luke làm quá lên mà thôi. Alex không hiểu tại sao Loan Niệm lại tức giận như vậy, có lẽ đúng như mọi người trong công ty đã nói, Loan Niệm không chấp nhận Thượng Chi Đào.

Thượng Chi Đào nhanh chóng điều chỉnh lại brief cho chính xác rồi gửi cho đơn vị tổ chức.

Sau đó, cô cầm điện thoại một lúc lâu, nghĩ xem có nên gửi tin nhắn cho Loan Niệm hay không. Nhưng cuối cùng cô lại bỏ điện thoại xuống, không trả lời tin nhắn của anh.

Thượng Chi Đào không muốn trả lời tin nhắn.

Không thăng chức thì không thăng chức nữa. Không được tăng lương thì không được tăng lương thôi. Muốn cắt giảm tiền thưởng của mình thì cứ việc. Dù sao mình cũng chẳng còn gì để mất trong công việc nữa.

Vốn dĩ mình đã chẳng sở hữu cái gì.

Cô không thể phân biệt được mình đang so găng với cấp trên hay là đang so găng với bạn tình, chỉ là cô cảm thấy cô không muốn nói thêm câu nào với Loan niệm nữa. Thế là cô để điện thoại ở trong phòng ngủ, ra ngoài ăn cơm. Cô không muốn làm hỏng cả kỳ nghỉ cuối tuần của mình.

Đồ ăn ngon và bạn bè cũng đủ để cứu vãn bất cứ cảm xúc tiêu cực nào.

Thượng Chi Đào ăn cơm cùng mọi người, Tôn Vũ kể về dự án xem mắt mà cô ấy đang làm, kể về câu chuyện xem mắt online của các cặp nam nữ, kể rằng một nam cư dân mạng đã dùng ảnh đầu trọc làm ảnh đại diện, câu đầu tiên anh gửi đến mọi cô gái là: “Hi, tôi có căn hộ ở Mẫu Đơn Viên, có thể ăn cơm cùng nhau không?” Giọng kể chuyện của Tôn Vũ cực kỳ tếu táo, sau đó hỏi Thượng Chi Đào: “Nếu anh ta nói chuyện với em thì em có trả lời lại không?”

“Em... mẹ em bảo em phải tìm một người cao, không bị hói cơ.” Thượng Chi Đào nghiêm túc trả lời khiến mọi cười phải bật cười.

“Hay là anh đăng ký một tài khoản nữ rồi nói chuyện tí nhỉ?” Trương Lôi cười nói: “Anh rất tò mò căn hộ của anh ta ra làm sao...”

Ai nấy cũng ôm bụng cười. Sau đó Tôn Vũ than thở: “Trang web của bọn em ít người dùng quá, mọi người có thể lập tài khoản để nâng cao chất lượng người dùng của bọn em không?”

“Được đấy, được đấy.” Thượng Chi Đào đồng ý, ngay sau đó chạy đi lấy máy tính, mấy người chụm đầu lại đăng ký thông tin trên trang web. Mục thông tin người dùng cần phải đăng ảnh lên, thế này thì hơi làm khó người ta rồi, Thượng Chi Đào hỏi Tôn Vũ: “Phải đăng ảnh người thật sao?”

“Ừ.”

“Hệ thống của bọn em không tạo ra người dùng ảo à?” Trương Lôi bỗng hỏi Tôn Vũ, anh ấy làm trong ngành thương mại hóa, nằm lòng tất cả các mánh lới kinh doanh.

“Bọn em đã tạo ra một ít... nhưng...”

“Để lúc khác đưa anh và Viễn Chứ xem sao!”

“Được ạ.” Tôn Vũ mừng rơn, “Sự nghiệp của em đành phải dựa vào ba người rồi, tất nhiên là chuyện hôn nhân đại sự của mọi người cũng có thể giao cho em.”

“Để anh xem hội viên nữ của bọn em đã.” Trương Lôi đã nổi máu kinh doanh, lúc này đã bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu mô hình kinh doanh dự án này của Tôn Vũ, còn hỏi Tôn Vũ là: “Em có muốn làm offline không?”

“Tất nhiên là có. Nhưng năm nay thì không kịp, chắc chỉ tổ chức một buổi offline vào Giáng sinh thôi, sang năm mới bắt đầu mở rộng phạm vi.”

“Thế thì tốt, lúc nào tổ chức buổi gặp offline thì bảo anh đi, để anh làm quen bạn khác giới chút đỉnh.”

“Em cũng đi. Em muốn đi góp vui cho chị, chị thấy em có được không?” Thượng Chi Đào giơ tay.

“Em được quá đi ấy chứ. Em chính là cô gái hơn hai mươi tuổi, công việc ổn định, nhan sắc ổn áp mà mẫu đàn ông thành đạt ưa thích đấy!” Tôn Vũ trêu cô: “Chị sẽ giới thiệu cho em mấy người!”

“Đây chẳng phải là “mồi câu hôn nhân” sao?” Tôn Viễn Chứ bất chợt lên tiếng.

*Từ gốc (婚托) là một mánh lới kinh doanh của một số công ty mai mối hôn nhân, họ sẽ thuê người đóng giả đối tượng xem mắt để thu các khoản phí gặp mặt, lừa tiền những người có nhu cầu tìm người kết hôn.

“Cũng không hẳn... dù sao mọi người đều độc thân mà...”

Bữa cơm rộn rã này kéo dài rất lâu, Thượng Chi Đào quăng Loan Niệm và những lời phê bình của anh ra sau đầu.
— QUẢNG CÁO —