Khâu Phi cực kỳ thức thời, lập tức đem tất cả u thảo và thú nguyên tinh vừa cướp được dâng lên, Lâm Khiếu Đường vung tay thu toàn bộ vào trong trữ vật giới chỉ.
- Sư huynh, tiểu nhân ở đây còn một thứ rất tốt, nếu như sư huynh lại để tiểu nhân rời đi, tiểu nhân nguyện ý dâng cho sư huynh!
Vẻ mặt Khâu Phi thần bí nói.
- Vật gì vậy? Đưa ra ta xem!
Lâm Khiếu Đường hiếu kỳ nói.
Đôi mắt lé của Khâu Phi nhìn Liễu Vân nằm một bên, nhỏ giọng nói:
- Sư huynh có thể đến gần một chút rồi nói.
Con mắt của Lâm Khiếu Đường đảo một cái, híp lại thành đường, tiến lên một bước cúi đầu.
- Nói đi!
Hàn quang trong mắt Khâu Phi loé ra, hung ác không gì sánh được, trong tay không biết từ lúc nào đã nắm một thanh tiểu chuỷ thủ màu xanh, bỗng nhiên đâm vào ngực Lâm Khiếu Đường.
Chuỷ thủ chuẩn xác cắm sâu vào ngực Lâm Khiếu Đường!
- Ha ha ha... muốn đấu cùng lão tử, lòng tham không biết đủ, rắn muốn nuốt voi, chết đi, chuỷ thuỷ này có bôi độc của nhất chỉ ngô công, chính là một trong thập đại độc vật, chỉ cần dính một chút cũng có thể làm cho nguyên lực toàn thân mất hết, trong thời gian một phần tư nén hương nhất định sẽ chết, ha ha ha...
Khâu Phi cất tiếng cười to.
Thấy một màn như vậy Liễu Vân không thể tin được, tình thế đang tốt đẹp cứ như vậy mà biết mất, lẽ nào nói ông trời muốn ta chết, hôm nay thực sự để cầm thú kia vũ nhục mà chết...
- Nguyên lai là đồ có độc! Sớm biết như thế thì không phải tránh né, gia gia ta rất con mẹ nói thích độc mà.
Lâm Khiếu Đường đứng phía sau Khâu Phi tiếc nuối nói.
Tay của Khâu Phi run lên, quay đầu lai thì thấy thiếu niên kia đang bình yên vô sự đứng phía sau, lại quay đầu lại, thân thể bị mình đâm trúng vẫn còn đang đứng đây, có chuyện gì thế này?
Ngay cả Liễu Vân cũng có chút không rõ. Sao lại có thể gặp hai người giống nhau như đúc? Chẳng lẽ lại là phân thân thuật? Thế nhưng đó là đạo pháp mà chỉ có đạo tông mới có. Võ tông vốn không có khả năng thi triển.
Trong khi hai người đang nghi hoặc phân vân, thân thể phía trước Khâu Phi từ từ tan biến, chỉ chốc lát liền biến thành hư ảnh, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy.
- Tàn Tượng!
Khâu Phi nhỏ giọng nói.
- Có kiến thức!
Lâm Khiếu Đường ung dung nói, nhấc chân đã một cước. Khâu Phi còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ra xa hơn năm thước.
Khâu Phi bất chấp liêm sỉ và đau đớn trên người, đứng dậy bỏ chạy, ba chùm tia sáng truy kích mà đến , nhất nhất xuyên thủng ngực Khâu Phi, Khâu Phi không cam lòng ngã xuống, trước khi ngã xuống đất thì có một con tiểu trùng bay ra.
Gỡ trữ vật giới chỉ trong tay Khâu Phi ra, Lâm Khiếu Đường lần đầu tiên nghĩ giết người cũng là một chuyện tốt, móc ra toan dịch, đem thi thể đầy tội ác này hoà tan.
Lâm Khiếu Đường nhất nhất gỡ trữ vật giới chỉ trên tay bốn cỗ thi thể ra, đáng tiếc không phát hiên ra thứ gì tốt, liền hướng Liễu Vân một bên đi tới.
Nhìn thân thể co lại thành một đoàn, Lâm Khiếu Đường quét đi quét lại nhiều lần, tuy rằng bộ vị then chốt bị che lấp, nhưng vẫn có một loại di chuyển vẻ đẹp và mê hoặc đặc biệt như cũ.
Đặc biệt hai phiến kiều đồn tròn tròn vểnh vểnh, thực sự làm cho tâm thần của Lâm Khiếu đường cực độ rung động, muốn đưa tay véo một cái, bất quá nơi này không nên ở quá lâu, trước khi chết tiểu tử kia phóng ra vật gì đó, sợ là đi cầu viện, những tên đệ tử cũ càn quấy trong môn phái dường như cố tình tụ tập một chỗ, không nên chọc vào thì hơn, càng không nên trở thành cái đinh trong mắt bọn chúng.
Nghĩ đến đây, dục hoả bùng lên trong người Lâm Khiếu Đường lập tức bị dập tắt, lắc đầu, xoay người định ly khai.
- Chờ một chút!
Liễu Vân vốn đóng chặt hai mắt đột nhiên kêu lên.
Lâm Khiếu Đường còn tưởng nàng ngất đi, nguyên lai là giả trang, xoay người kỳ quái nhìn Liễu Vân e thẹn một mảnh, sắc mặt đỏ bừng.
Liễu Vân mâm mê hé miệng, như đang đấu tranh một cái gì đó vô cùng gian khổ, một hồi lâu mới nói:
- Không nên bỏ lại ta!
Lâm Khiếu Đường nhìn vào nhãn thần kiên quyết của Liễu Vân, tựa hồ như giờ phút này, tiểu ny tử Liễu Vân đã hoàn toàn vứt bỏ sự e lệ giữa nam và nữ, mặc dù toàn thân xích loã, cũng không hề sợ hãi đối diện với Lâm Khêíu Đường.
Không hề suy nghĩ nhiều, Lâm Khiếu Đường ôm lấy thân thể mềm mại, Vô Tung quyết vận khởi phóng đi.
- Có thể mai táng ca ca của ta hay không?
Liễu Vân vô lực dựa vào ngực Lâm Khiếu Đường.
Nữ nhân quả nhiên rất phiền phức, điều này Lâm Khiếu Đường đã trải nghiệm một cách rõ ràng hơn một đời, bất quá hành động cuối cùng của Liễu Tanh cũng làm hắn vô cùng kính phục, bằng không, cho dù Liễu Vân có hơn thế mười tám lần đi nữa, Lâm Khiếu Đường cũng sẽ làm bộ không thấy.
Lâm Khiếu Đường cũng không nói nhiều, một quyền hạ xuống tạo ra một hố to, đem bốn cỗ thi thể cho vào trong hố, chưởng khí đẩy ra, bùn đất bốn phía lấp đầy trong hố vùi lấp bốn cỗ thi thể, lại cho thêm một tầng cỏ dại, nếu không chú ý sẽ không nhìn ra có gì dị trạng.
- Cảm tạ!
Liễu Vân biết rõ thời gian không nhiều, cũng chỉ có thể nói như vậy, tu luyện giả tại phưong diện tình cảm con người so với thường nhân lãnh đạm hơn không ít, tuy rằng trong lòng có khó chịu, nhưng tuyệt đối sẽ không như nữ tử bình thường khóc sướt mướt, thậm chí có thể khóc một hồi chết đi sống lại, người đã chết thì không thể sống lại.
Ôm một khối nhu nhuyễn động lòng người nhưng tốc độ của Lâm Khiếu Đường không hề giảm, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi khu vực đánh nhau vừa rồi, một đường vội vã không chút nào dừng lại, hồi lâu sau đến đã đến một mảnh ao đầm sát biên giới.
Sương mù bốn phía so với những nơi khác dày đặc hơn rất nhiều, vị đạo càng khó có thể ngửi lâu, bất quá đối với Lâm Khiếu đường có thói quen sống trong phế dược phòng thì không có nhiều cảm giác, nhưng lại hại khổ Liễu Vân không ít.
Nơi này u tĩnh bí mật, lại không có lí do hấp dẫn người khác đến, hẳn là tương đối an toàn, Lâm Khiếu đường dò xét bốn phía thấy không có điều dị thường, quyết định thạm thời lưu lại, ngày mai lại đi vào sâu trong cốc.
Buông thân thể yếu đuối mềm mại xuống, lại nhìn thấy khối nhuyễn thịt no đủ trước ngực, Lâm Khiếu Đuờng không có lí do dung động, vô thức đưa tay ra, nắm lấy một khối nhu nguyễn bán cầu, nhẹ nhàng nắn bóp, cái loại xúc cảm mềm mại không gì sánh được này cực độ thu hút người khác, điều này hoàn toàn xuất phát từ bản năng, một loại yêu thích đối với vật khả ái, trong lòng Lâm Khiếu đường lúc này tuyệt đối không có chút ý tứ tham lam dơ bẩn nào.
- Ngươi...
Trên mặt Liễu Vân chấn động, muốn nói cái gì đấy, nhưng chung quy vẫn buông tha, không giãy dụa cũng không phản kháng, thậm chí ngay cả nỗ lực một chút cũng không làm, chỉ có biểu tình đạm mạc, đợi đến khi bàn tay to dời đi, mới mang theo một ít xấu hổ, buồn bã nói:
- Ngươi có thể tìm giúp ta một bộ y phục hay không?
Chiến tiện nghi của người ta, Lâm Khiếu Đường cho dù da mặt dày đến thế nào đi nữa thì trong lòng cũng có chút băn khoăn, cởi áo khoác của mình che lại thân thể của Liễu Vân, chín mình chỉ mặc nội y lại tiến vào trong rừng rậm. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Không bao lâu, Lâm Khiếu Đường lại quay trở lại, trong tay mang theo môt con nai màu vàng, đây là một loại yêu thú khá lớn sống xung quanh ao đầm, tính cách khá ngoan ngoãn, bất quá cấp rất thấp, chỉ có cấp một mà thôi, loại yêu thú này rất ít con có thể tu luyện đại thành.
- Sư tỷ, buổi tối hôm nay có món ngon để ăn rồi!
Vừa mới đi một lúc Lâm Khiếu Đường đã sớm đem chuyện sờ miu miu người ta quên sạch sẽ.
Liễu Vân lẳng lặng nhìn thoáng qua, cũng không nói gì, rồi nhắm mắt phượng lại nghỉ ngơi.
Nấu nướng không phải điểm mạnh của Lâm Khiếu Đường, có thể ăn là tốt rồi, thế nhưng lột da chặt thịt lại là điểm siêu mạnh của hắn, giải phẫu người khác chính là nghề nghiệp chính một đời trước của hắn, huống chi chỉ là một động vật.
Thủ chỉ đao chỉ cần đưa vài lần đã làm sạch được con hoàng đà lộc, lột da sạch sẽ để quam ột bên. Sắc trời dần dần tối sầm lại, nhiệt độ cũng dần dần giảm xuống, coi như là ban ngày thì nhiệt độ trong Mê Vụ cốc cũng thấp hơn bên ngoài không ít.
Đốt lửa nướng thịt, Lâm Khiếu Đường bận rộn hồi lâu. Liễu Vân bên cạnh vì giá lạnh mà run lên, nếu như nàng không bị thụ thương thì một chút giá lạnh này cũng không thèm để vào mắt, thế nhưng hiện tại thụ thương khá nặng, căn bản không thể khu động nguyên lựu trong cơ thể, nội tâm lại bị một cỗ nguyên lực của Khâu Phi đưa vào khống chế. Cho nên hiện tại một chút nguyên lực Liễu Vân cũng không thể vận khởi được, so với người thường không hơn bao nhiêu.
- Cầm lấy!
Cuối cùng cũng nướng thịt chín, Lâm Khiếu Đường lập tức cầm một khối lớn đưa cho Liễu Vân. Nàng vốn lạnh muốn chết, vừa nhìn thấy khối thịt nóng hổi, cũng không để ý gì nhiều, tiếp nhận từng miếng từng miếng nuốt vào, ngay cả chiếc áo khoác đơn bạc trên người rơi xuống cũng không quan tâm.
Một ngày đêm vừa rồi chỉ ăn một chút lương khô, Lâm Khiếu Đường sớm chịu không được, chỉ chốc lát đã đem miếng thịt tiêu diệt sạch sẽ.
Ăn vào ít thịt nóng, thân thể của Liễu Vân ấm lên không ít, thân thể lại lui lại, nắm chặt lấy chiếc áo khoác, liếc mắt nhìn thiếu niên đang đả toạ, mang theo vẻ mặt đề phòng và u buồn mông lung đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm Liễu Vân mơ hồ cảm thấy có người động vào mình, nhưng nàng thực sự quá mệt nhọc, vô luận là thân thể hay tinh thần đều cực kỳ uể oải, mắt không mở ra được, lại nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm, ánh mặt tời ôn hoà xuyên thấy qua sương mù dày đặc chiếu xuống khu ao đầm, trên mặt nước còn thoát ra ít bọt khí, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một màn bọt khí nổ tung, toả vụ khí ra xung quanh.
Chiếc mũi nhỏ xinh nhíu lại, Liễu Vân bị vị đạo khó ngửi kích thích làm tỉnh giấc, mở mắt phượng nhìn bốn phía, bỗng nhiên ngồi dậy, thiếu niên kia đã đi đâu không thấy.
Liễu Vân bỗng nhiên có cảm giác bị thất lạc, lại cảm thấy thân thể còn rất ấm áp dần chuyển lạnh, cúi đầu nhìn, một bộ da thú dày giản đơn đang phủ trên người chính mình, bản thân vốn xích loã không biết từ bao giờ đã mặc lên một bộ nội y cực kỳ quái dị, nội khố hình tam giác, trước bộ ngực sữa có hai cái lồng bao bọc.
Hai kiện y phục này tuy có hình dáng rất kỳ quái, nhưng mặc lên người lại không có cảm giác gì tệ hại, thậm chí còn rất thoải mái, lại nghĩ đến người đó thừa lúc mình ngủ say mặc bộ nội y này vào, Liễu Vân cảm thấy cả người nóng ran, vô ý thức đem áo da lộc mặc lên người, cư nhiên rất vừa vặn, lần đầu mặc một bộ quần áo da thú bó chặt như vậy, vạt áo bên dưới không đến đầu gối, còn có một cái đai lưng, một kiện quần áo phụ trợ khuynh hướng lộ ra thân thể tinh tế thon thả cực kỳ cảm xúc.
- Sắc lang!
Liễu Vân thầm kêu một tiếng, xấu hổ và giận dữ bốc lên.
Tìm kiếm bốn phía, người đó không ở đây, chỉ lại một đống lửa và một khối thịt lớn đã nướng chín, Liễu Vân vận khởi nguyên lực trong cơ thể, dĩ nhiên đã không còn bị trói buộc, ngoại lực vốn vây khốn nội tâm đã được trừ đi, ứ huyết do nội tạng thụ thương cũng đã được khơi thông, bình phục không ít, nhẹ nhàng hé miệng, Liễu Vân chợt cảm thấy trong miệng có vị gì đó là lạ, giống như mùi vị của dược thảo nào đó, thế nhưng bản thân phục dụng dược thảo bao giờ? Liễu Vân có chút...
Lúc này, Lâm Khiếu Đường đã cách đó hơn mười dặm, ngồi xổm trên một chạc ba đại thụ dùng nguyên thức dò xét bốn phía, trên môi mân mê nghĩ về nụ hôn lúc trước, mùi tư nhuận thơm ngát, vị thật tốt, đối với cảm giác hương vị hôn môi, Lâm Khiếu Đường đã quên mất từ mười tám năm trước, đó là chuyện tình của kiếp trước.
- Ai cứu một mạng người bằng xây thất cấp phù đồ!
Lâm Khiếu Đường thì thảo như tự an ủi chính mình, trên mặt có chút uể oải, đột nhiên ngửa mặt lên trời bi thiết hét:
- Trời cao a, đất rộng a, nụ hôn đầu tiên của ta ...
Chuyện ngày hôm qua, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau, người thắng lợi lớn nhất tự nhiên chính là kẻ chọn dùng chiến thuật hèn mọn Lâm Khiếu Đường, thu hoạch coi như là phong phú, nhưng điều này cũng làm Lâm Khiếu Đường minh bạch một thực tế của tử vong rèn luyện, nếu như các đệ tử cũ đều đến đây, chỉ sợ với những thứ có được hiện nay, muốn thu được vị trí trước hai mươi thì khá khó khăn, để an toàn...Lâm Khiếu Đường quyết định mạo hiểm một chút, xem xem có thể thu hoạch cái gì đó hay không.
Dựa theo bản đồ ghi chú các địa điểm quan trọng, phụ cận nơi này hắn là phải có u thảo mới đúng...
Các nơi đã qua tìm kiếm không có kết quả gì, Lâm Khiếu Đường lại đẩy mạnh tìm kiếm phía trong, bỗng nhiên, một cỗ mùi vị máu tươi nồng nặc xông vào mũi, hơn mười thi thể dữ tợn treo trên một gốc cây xa xa...