Đấu Y

Chương 157: Sơn cốc tu luyện, thời gian cực nhanh




Lâm Khiếu Đường đơn giản thuật lại một số chuyện chính về Lâm gia trong mấy năm qua. Lâm Uyển Nhi biết Lâm gia hiện tại rất phong quang liền an tâm không ít, những lời đồn về lão tổ tông này nàng cũng biết khá nhiều.

Hai người tâm sự trên trời dưới đất rất lâu rất lâu, mãi cho đến đêm khuya, Uyển Nhi mới chịu đả tọa đi vào giấc ngủ, bốn năm bị giam lỏng quả thực quá mệt mỏi.

Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Lâm Khiếu Đường không từ biệt một tiếng đã bỏ đi, hắn thực sự không muốn nhìn thấy tình cảnh lưu luyến ly biệt này.

- Khiếu Đường ca ca, nhớ kỹ bốn năm sau nhất định phải đến tìm Uyển Nhi!

Hồi tưởng lại câu nói thường xuyên phát ra trên cái miệng nhỏ xinh của Uyển nhi, tâm trạng của Lâm Khiếu Đường có chút nặng nề. Kỳ thực chính hắn cũng không rõ bốn năm sau hắn còn có thể gặp lại nàng không nữa.

Một đường bay thật nhanh, Lâm Khiếu Đường có chút hối hận, trước khi đi đã do dự nửa ngày, kết quả cuối cùng là không chào từ biệt. Nhìn Uyển nhi ngủ rất say sưa, đôi môi nho nhỏ đỏ mọng hơi mở ra, gợi cảm mê người, khí tức bình ổn từ lỗ mũi đều đặn phun ra, mùi thơm ngát không gì sánh được, Lâm Khiếu Đường cứ như vậy nhìn ngắm một nén hương thời gian, chung quy không tiến đến hôn nàng một cái.

Lâm Khiếu Đường thực sự sợ rằng khi hắn hôn nàng thì tất cả những chuyện khác sẽ vứt ra khỏi đầu. Hiện tại ngay cả năng lực tư bảo vệ mà hắn còn không có, làm sao có thể bảo vệ cho người khác, Lâm Khiếu Đường cũng không muốn mạo hiểm.

Nhưng mà ngay khi Lâm Khiếu Đường quay đầu bay đi, đôi con mắt mỹ lệ thanh nhã của Uyển nhi mở ra, tiếc nuối nhìn thân ảnh xa xa, lẩm bẩm nói:

- Người nhát gan.

Lâm Khiếu Đường bay thật nhanh, ba ngày sau đã tới Cự Kiếm sơn trang, thay đổi y phục môn phái, đeo cự kiếm lên, treo lệnh bài thắt lưng, liền tiến vào núi, một đường thẳng tiến, đến chỗ báo danh đăng ký.

Sau đó, Lâm Khiếu Đường trực tiếp đi gặp chưởng môn, bất quá một năm thời gian trôi qua, Tôn Nghĩa đã không còn nhớ rõ thanh niên trước mắt này là ai.

Bất quá khi Lâm Khiếu Đường đề cập đến Yến Phi Thiên lập tức Tôn Nghĩ kinh ngạc vô cùng, nhìn thật kỹ Lâm Khiếu Đường, có vẻ như không thể tưởng tượng nổi.

Trong cơ thể chỉ có hai loại nguyên môi, cư nhiên trong thời gian ngắn như vậy mà đã tiến nhập sư giai, thực sự có chút kỳ quặc. Bất quá Tôn Nghĩ cho là hắn phục dụng đan dược mà có tu vi này, nghĩ đến Yến Phi Thiên cũng có chút gốc gác sau lưng, sợ là không muốn mất đi đồ đệ này nên đã nuông chiều cho hư, tu vi hiện nay chỉ sợ đã đến đỉnh. Sau này muốn tiến thêm một bước thì khó hơn lên trời.

Bất quá dựa vào quy định của môn phái, chỉ cần tiến được vào sư giai thì có thể có chỗ tu luyện của riêng mình trong Cự Kiếm Sơn Mạch này, tất cả đều phải có hang động nguyên nhãn, hồ sâu hoặc có thể là một đỉnh núi nào đó.

- Sư đệ, ngươi muốn quản lý vụ sự vào của môn phái đây? Hay là muốn tập trung tâm tư vào tu luyện?

Xuất phát từ trình tự cần thiết, Tôn Nghĩ vẫn ân cần hỏi.

Lâm Khiếu Đường không cần suy nghĩ nói:

- Tiếp tục tu luyện.

Tôn Nghĩa có vẻ như có chút tiếc nuối, người như thế này cực kỳ thích hợp cho việc quản lý sự vụ trong môn phái, trực tiếp buông ha tu luyện mới đúng, bởi vì tu luyện đối với hắn mà nói căn bản là lãng phí thời gian.

Thế nhưng tổ sư của môn phái đã có quy định, bất luận là đệ tử nào trong môn phái tiến vào sư giai đều có thể tiềm tu trong vòng năm mươi năm, nếu như trong thời gian này không có thành tựu gì thì môn phái sẽ thu lại nơi tu luyện đã cung cấp, sau đó phân phối một sự vụ nào đó vì môn phái mà ra sức.

Tôn Nghĩa đưa ra một tấm bản đồ, chỉ lên trên mặt bản đồ nói:

- Sư đệ, ngươi có thể tuỳ tiện tìm một chỗ tu luyện trên tấm bản đồ này, những chỗ có điểm chấm hồng không thể chọn, những nơi đó đều đã có chủ nhân.

Nhìn các vùng đất trên tấm bản đồ, Lâm Khiếu Đường thực sự không biết nên chọn chỗ nào, trước đó đã chọn mấy chỗ, kết quả là Tôn Nghĩa đưa ra đủ các lý do để cự tuyệt.

Trước tiên Lâm Khiếu Đường có chút buồn bực, sau đó mới hiểu rõ, sợ là vị trưởng môn này cảm thấy mình không có tiền đồ, không muốn đem địa phương tốt cho mình lãng phí, suy nghĩ một chút rồi đơn giản nói:

- Chưởng môn sư huynh, tốt nhất là ngươi chỉ cho sư đệ một chỗ, chỉ cần nới đó an tĩnh một chút là được.

Tôn Nghĩa chính là muốn như vậy, trong lòng sớm đã định rõ địa phương, ngón tay chấm vào một chỗ phía bắc, nơi không có khu mỏ đang khai thác.

- Ở đây có rất ít người quấy rầy, chỗ biên giới, người ở thưa thớt, lại không có công sự, còn có một số nguyên nhãn rất không tồi, nơi này cực kỳ hợp ý sư đệ.

Lâm Khiếu Đường quản không được nhiều như vậy, lúc này đang nghĩ sớm một chút tiến vào bế quan tu luyện, nghĩ đến lão quái vật như Địch Long, toàn thân đều cảm thấy khó chịu.

- Đi, cứ theo như lơi chưởng môn sư huynh nói, sư đệ đi trước sắp xếp một chút.

- Đi thôi! A, được rồi sư đệ, nơi này ngươi chỉ có thể chiếm giữ trong thời gian năm mươi năm mà thôi, nếu như năm mươi năm sau mà vẫn chưa tiến giai thì phải rời khỏi nơi đó dành cho các đệ tử khác đến tu luyện.

Tôn Nghĩ cố ý nhắc nhở nói.

Năm mươi năm? Lão tử dùng nhiều lắm bốn năm mà thôi, Lâm Khiếu Đường đang muốn đi nói:

- Tạ ơn chưởng môn sư huynh nhắc nhở, sư đệ xin cáo từ trước.

Nhìn Lâm Khiếu Đường đang ly khai, trên mặt Tôn Nghĩa hiện lên nét bất bình, một năm trước gã thanh niên tu chất cực thấp này được Yến Phi Thiên năn nỉ cho gia nhập môn phái, ngày hôm nay cư nhiên đã có thể gọi mình là sư huynh, trong tâm của Tôn Nghĩa hiển nhiên có chút bất bình.

Bất quá vừa rồi Tôn Nghĩa đã dò xét lại Lâm Khiếu Đường một lần nữa, thậm chí lấy la ma thạch ra để chắc chắn, nhưng kết quả vẫn như cũ người này không hề có thiên phú tu luyện, trên người lại nồng đậm mùi vị đan dược các loại.

Tôn Nghĩa tự giễu cười, chính mình từ khi nào trở nên nhỏ nhen như vậy, rõ ràng chính là tên đồ đệ do Yến Phi Thiên nuôi trong bình nước thuốc mà ra, đừng nói là người có hai loại nguyên môi, coi như là không có nguyên môi, dùng đến tăng nguyên đan tốt nhất đổ vào cũng có thể thành công tiếp nhập sư giai, không có gì kỳ quái, chỉ tốn một cái giá không nhỏ mà thôi.

Lâm Khiếu Đường hiển nhiên không biết Tôn Nghĩa đang suy nghĩ nhiều đến như vậy, bay nguyên một ngày, cuối cùng cũng đã đến địa phương được cung cấp của hắn.

Nơi này không chỉ là biên giới của Cự Kiếm Sơn Mạch mà còn là biên giới của Hiên Viên quốc. Thời tiết quanh năm lạnh lẽo, tài nguyên cằn cỗi, thực tế nơi này rất rộng lớn, Lâm Khiếu Đường cầm tấm bản đồ sao chép, đơn giản tính toán một chút, Tôn Nghĩa sắp xếp cho hắn địa phương có diện tích lớn như vậy so với toàn bộ môn phái có thể đứng vào vị trí trước mười, chỉ có trưởng lão và nguyên lão mới có tư cách sở hữu vùng đất rộng lớn đến như vậy.

Bất quá chỗ tu luyện tốt không phải ở chỗ lớn hay không mà là quý ở chất lượng, thiên cái địa linh, tụ tập tinh khí thiên địa.

Động thực vật sum xuê, địa quáng phong phú, thỉnh thoảng có núi lửa phun khí nóng rực lên trời.

Thế nhưng địa phương vô dụng này cái gì cũng không có, hơn mười ngọn núi, hơn phân nửa đều là núi tuyến trắng toát, trong sơn cốc chỉ có những loại cây lá kim cao lớn, suối nước, thác nước có rất ít.

Bất quá thiếu thì có thiếu nhưng vẫn có một chỗ có ích, một chỗ duy nhất có nguyên nhãn chính là điểm đến của Lâm Khiếu Đường, lại vừa vặn ở trong một sơn cốc khó có thể thấy được, hai bên đều là vách núi vách đá hầu như đem sơn cốc nho nhỏ này che lại.

Trong sơn cốc cũng có chút sinh cơ, nguyên nhãn ngay trung ương sơn cốc, kỳ thực chính là một khối địa nhũ thiên thiên, bên trong dư thừa nguyên khí, bốn phía cây cối hoa cỏ tốt tươi, chu vi xung quanh đều có nguyên khí hướng vào trung tâm.

Lâm Khiếu Đường nhìn nguyên nhãn nho nhỏ đường kính không đến hai thước, lắc đầu cười cười, vị sư huynh Tôn Nghĩa này đúng là dụng tâm khổ cực a, cư nhiên ngay cả một cái nguyên nhãn nhỏ đến như vậy mà hắn cũng biết được, hoặc cũng có thể hắn không biết, chỉ là tin tưởng vô điều kiện người vẽ ra tấm bản đồ ấy.

Quan sát địa hình bốn phía một chút, Lâm Khiếu Đường lập tức sắp xếp mọi thứ trong sơn cốc, bởi vì toà sơn cốc này hầu như bị vách núi bao quanh vay kín, Lâm Khiếu Đường chỉ dùng một chút thủ đoạn là đã có thể khép kín toàn bộ cửa sơn cốc dưới vách đá.

Vận chuyển nham thạch và các thứ khác thì dùng đến trảo long thủ, quả thực là dễ như trở bàn tay, nội anh và nội tinh cùng lúc phối hợp, Lâm Khiếu Đường đối với khống chế trảo long thủ tiến triển rất nhanh, đã thuận lợi tiến vào tầng thứ tư, bất quá con đường phía trước cần phải đi còn rất dài.

Khi đem cửa sơn cốc khép kín lại, Lâm Khiếu Đường cũng cảm thấy rất yên tâm, bên ngoài lại cho thêm một tầng cỏ dại rêu xanh, nhìn từ xa khó có thể phát hiện ra có một sơn cốc tồn tại.

Nơi này chính là phạm vi tổng đàn của Cự Kiếm sơn trang, không có nhiều người đến làm phiền, còn lên phía trên phương bắc là một vùng đất rất lạnh, không hề có cường quốc nào, Lâm Khiếu Đường yên tâm không sợ người quấy rầy, không ai muốn đến những địa phương chim không thèm ỉa này.

Lần đầu tiên dùng nguyên nhãn phụ trợ tu luyện, Lâm Khiếu Đường có chút hưng phấn, khi cảm thụ được nguyên khí hồn hậu trong nguyên nhãn thì Lâm Khiếu Đường cảm thấy toàn thân thư sướng khác thường.

Cứ như vậy, Lâm Khiếu Đường tiến nhập vào trong thế giới hoàn toàn phông bế tu luyện, những chuyện bên ngoài đều không quan hệ với hắn, chuyên tâm tu luyện, làm tốt công tác chuẩn bị cho bốn năm sau này.

Trảo long thủ đã đi vào quỹ đạo, không cần nghiên cứu quá nhiều, cứ tiến hành theo chất lượng là được, hồn liệt chỉ mặc dù đã luyện đến tầng cao nhất, những vẫn rất cần mỗi ngày củng cố tăng mạnh.

Tu luyện đấu luyện yêu cầu cần hơn hai loại kỹ năng phối hợp, thế nhưng tốc độ tu luyện trảo long thủ này thực sự khó có thể đề cao, không biến đến ngày tháng nào mới có thể tu luyện đến tầng cao nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lâm Khiếu Đường tuy rất nóng lòng nhưng không hề có biện pháp nào khác tốt hơn, dưới tình huống đấu luyện vô pháp tiến triển, liền lấy ra cơ bản công pháp trong giới chỉ, vận dụng đấu luỵên bốn tầng đầu để sáng tạo ra một loại vũ kỹ mới, đề phòng sau này cần phải đi ra ngoài kiếm một ít tiền.

Về phần vô tung quyết, Lâm Khiếu Đường cảm thấy tiến vào tầng thứ sáu, tiếp tục tu luyện các tầng cao hơn khó khăn dị thường, yêu cầu cực cao.

Nếu như tầng thứ bảy luyện thành thì có thể thu liễm hoàn toàn khí tức, ngay cả những cao thủ cấp quái vật cũng khó có thể dò xét ra tu vi chân thực.

Vô tung quyết là một môn liễm khí tức cực kỳ cao thâm, các tầng cao hơn không chỉ có thu liễm khí tức đơn giản như vậy mà còn có thể tăng tốc độ lên rất cao, thậm chí có thể phát huy ra trăm phần trăm thực lực.

Mọi người đều biết rằng liễm khí tức là một phương pháp lấy thực lực không thể phát huy ra hết làm đại giới (giá phải trả), cũng chính là một khi ngươi thu liễm khí tức lại thì thực lực cũng không thể phá huy hết một cách tương ứng.

Người có tu vi sư giai thu liễm khí tức đến vệ giai, trừ phi ngươi hoàn toàn phóng toàn bộ khí tức ra bằng không ngươi chỉ có thể phát huy thực lực của tu vi vệ giai.

Mà vô tung quyết lại không giống, ba tầng cuối chính là để hạ thấp khí tức đến cực hạn nhưng lại có thể phát huy ra thực lực cường đại, nói cách khác người có tu vi sư giai có thể thu liễm đến trúc cơ kỳ, cho dù động thủ vẫn có thể giữ khí tức ở trúc cơ kỳ nhưng sức công phá lại là cấp sư giai tiêu chuẩn, đem khí tức toàn bộ nội liễm.

Lại một lần nữa cẩn thận nghiên cứu vô tung quyết, Lâm Khiếu Đường đã đưa ra một kết luận!

Đây là một môn vũ kỹ tuyệt thế đứng đầu dành riêng cho sát thủ tu luyện!

Toàn bộ vũ kỳ từ đầu đến cuối không hề có chiêu thức cao thâm nào, chỉ là phương pháp không ngừng thu liễm khí tức, cho đến khi người khác hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, nhưng ngươi lại có thể vững vàng đem toàn bộ công kích cường đại nhất của ngươi đi công kích hắn, đây chính là tôn chỉ, là mục tiêu cuối cùng của môn vũ kỹ này…

Mặt khác Lâm Khiếu Đường còn lấy được trên người gã quái vật cát vàng một cuốn ngự vật đạo pháp, lúc này muốn nghiên cứu một phen, trước kia không muốn tu luyện loại đạo pháp này, thế nhưng hiện tại nguyên anh trong cơ thể Lâm Khiếu Đương đã được kích thích, Lâm Khiếu Đường cảm thấy nên thử một chút, nếu như có thể luyện thành, vậy thì tác dụng của nguyên sa có thể tăng một mức lớn.

Những lần chiến đấu trước, Lâm Khiếu Đường chỉ dùng nguyên sa làm tầng phòng ngự, rất ít khi dùng làm thủ đoạn công kích hay tác dụng khác, bởi vì căn bản không khống chế được, hiệu suất thức sự không cao, cũng không dám sử dụng, nếu như có thể khống chế tuỳ tâm như những quang đạn , vậy thì khi giao đấu với các cao thủ Đạo tông sẽ là một vương bài sát thủ trong tay, còn đối với võ tông thì hiển nhiên không cần nói đến.

Cứ như vậy Lâm Khiếu Đường trong hoàn cảnh phong bế khô khan một chút một chút tích luỹ, cứ bảy ngày nuốt vào một viên trung giai phế đan, cẩn thận từng chút một tiêu hoá.

Cứ như vậy một ngày một đêm lặp lại liên tục trôi qua, đối với Lâm Khiếu Đường mà nói cũng rất phong phú, bởi vì hắn cảm giác được thực lực của bản thân không ngừng tăng lên…

Thời gian như bay…

Một năm cứ như vậy trôi qua…

Lại một năm nữa trôi qua…