Một gã thanh niên khuôn mặt lười nhác lưng đeo cự kiếm đứng trong hàng ngũ hơn một nghìn cao cấp đệ tử Cự Kiếm Sơn Trang, yên lặng nghe chưởng môn dâng trào tình cảm một cách mãnh liệt diễn thuyết, đơn giản là một ít lời nói làm cho mọi người nóng đầu lên và một chút vật phẩm hứa hẹn sẽ ban thưởng.
Bất quá Cự Kiếm sơn trang dĩ nhiên có nhiều đệ tử bước vào sư giai như vậy, đã vượt quá tưởng tượng lúc đầu của gã thanh niên, nền mỏng của đại môn phía quả là vững chắc không gì phá nổi a.
Mà những đệ tử xếp sau lại cực kỳ kinh ngạc nhìn vị thanh niên này, ngươi này có tu vi sư giai đỉnh cấp nhưng tuổi lại còn trẻ như vậy, rốt cuộc là ai, trước đây sao lại chưa từng gặp qua?
Lâm Khiếu Đường không hề thu liễm khí tức mà là phóng thích toàn bộ, từ khi hắn nhận được thông tri ở sơn cốc, không hề ẩn dấu chút gì, mà các đệ tử gặp được dọc đường đi đều hành lễ với hắn, một ít đệ tử cấp thấp nhìn thấy hắn còn lộ rõ vẻ sợ hãi.
Trải qua bốn năm khắc khổ tu luyện, Lâm Khiếu Đường lại có bước nhảy vọt, một thân tu vi đã đạt tới 8 tinh võ sư, tuy rằng chưa phá tan giai vị tiến vào đại sư giai nhưng thành tựu như vậy đã cao đến phi thường, đột phá bình cảnh đại sư giai nói dễ như vậy sao?
Bốn năm đề thăng 6 cấp, từ 2 tinh võ sư tiến vào 8 tinh võ sư, 1655 độ nguyên lực đã tăng lên 2565 độ, loại tốc độ này có thể nói là phi thường kinh khủng.
Chỉ có loại quái vật biến thái như Lâm Khiếu Đường phục dụng độc đan như ăn cơm mới có thể làm được, vì thế Lâm Khiếu Đường đã nỗ lực giải quyết hết đám phế dược trung giai độc đan lấy được trong phế dược phòng Lâm gia.
Hiện tại trên người Lâm Khiếu Đường chỉ còn lại 6 hộp độc đan thần bí cuối cùng bị niêm phong, những đan được khác đều đã thôn phệ toàn bộ.
Dược lực tinh thuần bị nội tinh hút lấy, còn độc nguyên lực lại nhét hết vào miệng nội anh một chút cũng không lưu lại, nội anh lúc đầu chỉ có chiều cao một tấc hiện tại cũng đã tăng lên ba thốn chiều cao, so với các nội anh của đạo sư không kém bao nhiêu.
Không chỉ có như vậy, trong bốn năm qua Lâm Khiếu Đường đã hoàn toàn luyện xong đại kiếm quyết, cuối cùng cũng đã thoát khỏi tình cảnh không thể sử dụng binh khí.
Bởi vì nguyên nhân có đấu luỵên làm cơ sở, Lâm Khiếu Đường tu luyện ngũ cấp đê giai vũ kỹ này có vẻ như phi thường dễ dàng, toàn bộ năm tầng kiếm quyết đã hoàn toàn nắm giữ, càng có khả năng phóng ra cùng loại kiếm khí công kích. Có một điều khác bình thường chính là hiện tại bất cứ công kích nào Lâm Khiếu Đường phát ra đều có ít hoặc nhiều độc lực ẩn trong đó.
Thực lực tăng lên không chỉ làm cho Lâm Khiếu Đường vui vẻ mà còn có một loại tự tin ẩn sâu trong xương cốt, rất có phong cách đường hoàng thách thức.
Hai mươi ba tuổi, niên kỳ này cũng không tính là lớn, thế nhưng Lâm Khiếu Đường đã trải qua rất nhiều nhân sinh chìm nổi, từ khi hắn mười lăm tuổi đã sinh ra một loại biến hoá long trời lở đất, từ một phế vật lột xác trở thành một tu luyện giả, dùng thời gian tám năm rốt cuộc đã miễn cưỡng tiến vào hàng ngũ cao thủ trong tu luyện giới.
Thế nhưng một năm tiếp theo mới là chân chính khảo nghiệm đối với hắn, chỉ còn hai tháng nữa thần khí sẽ hiện thế.
Trong Hiên Viên quốc sẽ có hai đại thần binh hiện thế đó là "cửu thiên nguyên lô" và "khai thiên kiếm". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai đại thần khí này một thuộc về đạo tông một thuộc về võ tông.
Mục tiêu chủ yếu của đạo tông chính là "cửu thiên nguyên lô", vì một ngày có thể luyện chế ra cao giai ngũ phẩm siêu cấp tăng nguyên đan, chỉ cần có đầy đủ tài liệu, liền có thể luyện chế ra, phục dụng siêu cấp tăng nguyên đan này, có thể làm cho người không có nguyên môi trực tiếp tiến vào sư giai, tuổi thọ tăng lên trăm năm, đồng dạng tu luyện giả phục dụng vào lập tức đột phá bình cảnh tu luyện.
Coi như người có tu vi đại sư giai phục dụng vào cũng có thể tăng thực lực lên một mức lớn.
Muc tiêu của võ tông hiển nhiên chính là "khai thiên kiếm", người có được thanh kiếm này thì sẽ ngộ ra được bộ thánh cấp vũ kỳ tàng vu kiếm ảnh, một thân tu vi bạo tăng, bản thân "khai thiên kiếm" cũng là vua của binh khí, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, võ giả thiên hạ đều ước ao, cho dù là người không cần binh khí, cũng đứng ngoài mà thèm dỏ dãi, tất nhiên phải đoạt lấy.
Lần này Cự Kiếm sơn trang tụ tập tất cả các đệ tử cao cấp đến đây cũng là vì làm công tác tư tưởng cho cuộc tranh đoạt thần khí hai tháng sau.
Lâm Khiếu Đường chỉ tới để nghe tin tức một chút, bất quá không có tin tức gì có giá trị, Tôn trưởng môn cuối cùng cũng kết thúc buổi diễn thuyết, năm vị trưởng lão cùng bước lên sân khấu, làm công tác động viên tinh thần cho các đệ tử.
Bốn vị trưởng lão khác Lâm Khiếu Đường chưa hề gặp qua, chỉ từng gặp Trương Mạo thiên.
- …Ai có thể phát hiện thần khí trước tiên và giao đến tay các trưởng lão có thể trực tiếp được thưởng ba mai nhập sư đan và một mai đại sư đan, hơn nữa còn được hai vị nguyên lão tự mình đến chỉ điểm…
Trương Mạo Thiên đứng trên đài thao thao bất tuyệt.
Lâm Khiếu Đường không nhìn thấy Liễu Vân, xem ra nàng bế quan vẫn chưa ra.
Đợi đến tận hai tháng sau, đối với Lâm Khiếu Đường mà nói thì thực sự có chút lâu, khẳng định là chờ không được, huống hồ hắn cũng không có dự định cùng đồng môn môn phái hành động.
Cũng không cần quá mức thắt chặt thời gian hai tháng tới, bốn năm qua không ngừng tu luyện, thân thể cảm thấy rất mệt mỏi, cần xen lẫn nghỉ ngơi thích hợp, trong hai tháng này chỉ cần củng cố tiêu hoá thành quả tu luyện là được, tiếp tục tu luyện chỉ thêm sức ép cho cơ thể, thực sự không cần thiết…, nghỉ ngơi một cách thích hợp cũng là một loại tu luyện.
Hội họp kết thúc, Lâm Khiếu Đường liền ly khai Cự Kiếm sơn mạch, ngay cả Yến Phi Thiên cũng không đến gặp.
Trong hai tháng thời gian này Lâm Khiếu Đường cần có một chút tin tức, cho đến bây giờ, đối với thần khí hắn hoàn toàn không biết chút gì.
Người không phải chấp sự, tu vi sư giai có địa phương tu luyện riêng ra vào môn phái rất tự do, không cần hướng đến môn phái xin cái gì chỉ thị hay đăng ký.
Đã lâu không thi triển phi hành thuật, lúc này bay lượn trong đám mây trên không trung, Lâm Khiếu Đường cảm thấy đặc biệt hưng phấn, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình vừa mới bắt đầu tu luyện bước tiến công kích của hoả độn thuật.
Lúc chạy trốn có thể sử dụng, vậy đạo lý so với phi hành chẳng phải là giống nhau? Lâm Khiếu Đường suy nghĩ, huýt lên một tiếng sáo dài, vận chuyển hoả độn thuật.
Trong nháy mắt một đoàn liệt hoả hừng hực bùng cháy, Lâm Khiếu Đường hóa thành một mũi tên lướt đi như lưu tinh, tốc độ tăng hơn so với trước gấp ba lần.
Chỉ dùng thời gian một ngày một đêm đã tiến vào Đại Châu thành, trước đây chí ít cũng phải phi hành ba ngày, đây là chỗ dừng chân thứ nhất của Lâm Khiếu Đường.
Thế nhưng khi Lâm Khiếu Đường đến trước của Nam Cung phủ trước đây thì trợn tròn mắt, nơi này đã sớm biến thành một đống phế tích rách nát, cảnh tượng sinh cơ bừng bừng ngày xưa không còn sót lại chút gì, lưu lại chỉ còn là những đám phế tích đầy tro bụi, mạng nhện có thể tuỳ ý nhìn thấy.
Trạch viện đồ sộ ngày xưa, dĩ nhiên đã hoang phế toàn bộ, thậm chí còn có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi máu tươi.
Lâm Khiếu Đường nhận thức không nhiều người, ngoại trừ Lâm gia tại Tân La thành cũng chỉ có hai ba người quen ở Nam Cung gia, muốn hỏi thăm tin tức, tìm người quen dĩ nhiên là cách ổn thoả nhất. Nam Cung thế gia là một đại gia tộc, hẳn là đối với các chuyện tình trong tu luyện giới biết không ít.
Lâm Khiếu Đường kỳ thực là muốn đến Nam Cung gia hỏi Nam Cung Phỉ Phỉ các tin tức liên quan đến thần khí, vậy mà trước mặt hắn chỉ còn đống phế tích.
Quá trà nước tại con đường đối diện vẫn mở rộng chào đón khách như trước, các khách quen đến uống trà đối với đống phế tích đối diện như không thấy, cứ một câu lại một câu tán gẫu.
- Đại thúc, xin hỏi Nam Cung gia rốt cuộc là làm sao vậy? Tộc nhân của bọn họ đi đâu rồi?
Lâm Khiếu Đường ngồi xuống uống một ngụm trà sau đó đánh tiếng hỏi.
Chủ quán nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường nói:
- Vi tiểu ca này nhất định là vừa mới từ bên ngoài đến đúng không?
Lâm Khiếu Đường gật đầu, chủ quán tiếc nuối lắc đầu nói:
Chủ quán nhìn thanh niên đang kích động, không hiểu vì sao hắn lại khiếp sợ như vậy, lại nói tiếp:
- Là a, hơn nữa lại là chết hết trong một đêm, phi thường thê thảm, lúc đó thành chủ của Đại Châu thành đến thanh lý thi thể đã phải xuất động toàn bộ vệ đội trong thành, ngay cả những tiểu dân như chúng ta cũng phải đến góp sức đào một cái hố thật sâu chôn cất hơn một vạn người chết. Chỉ riêng đào hố chôn cất thi thể cũng đã mất hết hai tháng, có một ít thi thể đều bị hư thối, sau đó mới đem các thi thể vùi lấp một chỗ, còn mất rất nhiều dấm chua và vôi bột vệ sinh, một năm trước vị đạo nơi này mới hết đi, hai năm trước đó ta không thể bày hàng bán được.
Lâm Khiếu Đường không thể tin tưởng hoài nghi hỏi:
- Toàn bộ đều đã chết không còn ai sống sót?
Chủ quan lo nghĩ nói:
- Cái này ta cũng không biết rõ ràng, nói chung lúc đó chết rất nhiều người, cho dù không phải là chết toàn bộ thì cũng không kém bao nhiêu.
Lâm Khiếu Đường kích động không phải vì sinh tử tồn vong của Nam Cung gia mà đối với việc một gia tộc khổng lồ như Nam Cung bị diệt tộc trong vòng một đêm, cảm thấy không thể ký giải và khiếp sợ, điều này rõ ràng trái với lẽ thường, thế lực hạ thủ cường đại đến mức nào đây?
- Biết là người phương nào gây nên hay không?
Lâm Khiếu Đường liếc nhìn đống phế tích lại hỏi.
Chủ quán lắc đầu nói:
- Những…chuyện này đâu phải là chúng ta…những tiểu dân chúng có thể hỏi đến, ngay cả thành chủ đại nhân cũng không dám hỏi! Phỏng chừng là Nam Cung gia đắc tội vị thần tiên nào đó nên mới phải chịu trừng phạt.
Lâm Khiếu Đường biết tiếp tục hỏi cũng không có được tin tức gì có giá trị, để lại một khối tử kim tệ rồi hướng đống phế tích đi tới, muốn vào trong quan sát xem có phát hiện gì đó hay không.
Chủ quán thấy vậy vội vàng kêu lên khuyên nhủ:
- Vị tiểu ca này, ngươi tốt nhất không nên đi vào, nghe nói bên trong có rất nhiều ma quái, tới buổi tối thường truyền ra tiếng nữ quỷ than khóc, còn có mấy gia đình gần đó nhìn thấy một nữ tử mặc áo trắng bay tới bay lui phía trên từ đường Nam Cung gia, không ít hộ gia đình đều bàn bạc chuyển đi, ta cũng đang dự định chuyên địa điểm quán trà nước này.
Lâm Khiếu Đường đáp cho có lệ, ngừng cước bộ lại, không trực tiếp đi vào, nhìn thoáng quá bốn phía, rồi hướng một phía bước đi.
Lúc này chủ quán mới phát hiện trên bàn có một khối tử kim tệ để lại, đang muốn gọi thì đã người đó đã biến mất không thấy.
Lâm Khiếu Đường đương nhiên không sợ nữ quỷ gì đó dọa dẫm, chỉ là không muốn quá mức lộ liễu, vòng quang phía ngoài đống phế tích Nam Cung gia rất lâu, thấy bốn phía không có người mới lắc mình tiến vào trong.
Sự huy hoàng bốn năm trước sớm không còn tồn tại, lưu lại chỉ là những đống phế tích đổ nát, xung quanh đều có những bức tường xiêu vẹo, thỉnh thoảng nhìn thấy vài gian phòng ốc nhưng cũng không tránh khỉ rách nát tan hoang.
Bất quá Lâm Khiếu Đường phát hiện ra những phòng ốc này cũng phải là bị một lực lượng cường đại vào đó phá nát mà dường như là chịu những lực lượng nhỏ trường kỳ gây nên.
Giống như bị người khác cướp sạch, nghĩ đến những toà nhà lớn như vậy đột nhiên mất đi chủ nhân, một ít người gan lớn nhất định sẽ lợi dụng vơ vét, xông vào tìm kiếm một ít tiền tài, phát tài một chút từ những người chết không phải là không có khả năng.
Càng đi vào trong hậu viện càng thấy nhiều phòng ốc hoàn chỉnh, nhưng lại càng âm u, thỉnh thoảng có trận gió lạnh thổi tới.
Có lẽ là những người khác sợ quỷ nữ trong này, nên mới không tiến sâu vào trong vơ vét, Lâm Khiếu Đường đột nhiên phát hiện ra sự vô lực của kẻ yếu, ngay cả Nam Cung gia cũng không thể chống đỡ được huống chi những tiểu dân chúng.
Thế nhưng dù sao Nam Cung gia cũng là một đại gia tộc dựa vào Ngũ Đạo Tông, Lâm Khiếu Đường không rõ người nào có thể hạ thủ bọn họ, lại làm sạch sẽ đến như vậy, coi như là Toàn Vũ Môn cũng khó mà làm được.
Quả nhiên, đúng như lời kể của vị chủ quán kia, gần từ đường của Nam Cung gia có một chỗ đất trống khá lớn, chí ít cũng phải hơn mười trượng, trong trí nhớ của Lâm Khiếu Đường thì đây phải là một toà đình viện không nhỏ, bị người khác phá đi thành chỗ đất trống, nghĩ đến hơn một vạn người hẳn là được chôn chỗ này.
Lâm Khiếu Đường ngửi ngửi trong không khí, cảm giác có một vị đạo nào đó dường như đã từng quen biết, rất giống độc nguyên lực trên người của mình, lẽ nào những người này bị độc mà chết? Tựa hồ đã có một chút đầu mối.
Bỗng nhiên trong đống phế tích loáng thoáng truyền đến tiếng khóc…