Đấu Y

Chương 189: Phong mang lộ! Sát đại vu




Những tiếng bạo tạc không ngừng làm cho cả chiến trường trong nháy mắt đình trệ, lực chú ý của tất cả mọi người trong lúc nhất thời tập trung vào khu vực bạo tạc.

Mấy tháng liên tục chiến đấu, tu luyện giả Hiên Viên quốc vẫn tiến hành loại thiêu đốt sinh mệnh chiến đấu, mỗi một lần giao chiến có thể quân đội dã man nhân không thể đánh hạ được thành trì, thế nhưng bọn họ tuyệt đối thắng thảm, thậm chí có thể nói là thắng mà bại.

Mà những Vu sư khống chế dã man nhân quân đội cũng không lập tức hạ sát thủ, chỉ giống như một lão miêu bình thường, không vội giết chết con chuột lớn bị nhốt trong lồng.

Mà là thường thường dùng đến móng vuốt mèo chơi đùa một chút, sau đó đứng ở một bên hiếu kỳ nhìn con chuột của mình chạy loạn, liên tục nhiều lần tha chết cho nó, chỉ là vì để con chuột lớn này triệt để an tĩnh lại, cũng đợi nó mệt mỏi mà chết.

Nhưng mà, tu luyện giới Hiên Viên quốc lần đầu tiên hưởng thụ khoái cảm khi chém giết đối thủ, một loại cảm giác phấn chấn không gì sánh được, đang ở trong lòng những người tham chiến trào dâng liên miên không dứt.

Hơn một nghìn đạo phù cùng một lúc bạo tạo có uy lực khổng lồ như thế nào?

Một nghìn dã ma nhân kỵ sĩ cảm xúc dâng cao, đang chuẩn bị tiến vào chiến trường đại khai sát giới, nhất cử đánh tan thế lực ngoan cố chống lại cuối cùng của Tan La thành, lại đột nhiên trúng phải một đòn cảnh cáo mạnh mẽ, đánh đến nỗi thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng, chỉ một lần đồng thời phóng đạo phù lần này đã khiến cho hơn phân nửa kỵ binh mất đi sức chiến đấu.

- Phóng!

Lâm Khiếu Đường không bởi vì địch nhân mới bị một đòn đau mà trở lên đắc ý, cách chiến thắng vẫn còn rất xa, lại một tiếng rống vang lên.

Đã thưởng thức một lần ăn ngọt, lúc này đây những tu luyện giả đạo tông càng thêm ra sức, những người thuộc đạo tông trên tường thành còn không quá minh bạch ý tứ cũng đều hiểu ý, thương thế tương đối nhẹ trực tiếp nhảy xuống tường thành gia nhập vào đội ngũ, thương thế nghiêm trọng thì ở trên tường thành chuẩn bị đầy đủ, nếu như chỉ cần phóng ra đạo phù thì nhẹ nhàng mà thôi.

Toa toa toa toa…

So với lần đầu tiên thì số đạo phù phóng ra lần này còn muốn nhiều hơn gấp đôi, trên bầu trời phóng đi tạo ra một đường vòng cung huyễn lệ, tất cả đều là hình thức biến ảo công kích, lại một lần nữa phóng vào khu hậu phương của đội quân dã man nhân kỵ sĩ bạo tạc, phảng phất như một con dao nhọn đem khu phòng thủ hậu phương của quân đội dã man nhân chọc thủng.

- Chúng ta tất thắng!

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên cao giọng quát.

Một tiếng tê giống này giống như một liều thuốc kích thích hạng nặng, làm cho cảm giác phấn chấn từ trong lòng mọi người hoàn toàn phóng xuất ra ngoài…

- Tất thắng. Tất thắng. Tất thắng…

Trên tường thành. Dưới tường thành, tất cả mọi người đều cùng nhau hò hét!

Luồng khí thế này nhất quyết không thể dùng ngôn ngữ để hình dung ra được, mấy nghìn người đồng thanh mãnh liệt, đối với quân tâm là một loại cổ vũ, đối với địch nhân cũng là một loại uy hiếp.

Trong sự khó hiểu, nộ khí trú gia trì trên thân thể dã man nhân dĩ nhiên từ từ nhỏ đi, hoàn cảnh này làm cho sự kích thích của bọn họ hoàn toàn giảm thiểu, mà những tu luyện giả Hiên Viên quốc vốn uể oải không có tinh thần lại từ từ dũng mãnh hơn, đặc biệt là những người thuộc võ tông, từ khi cỗ khí thế đó hiện ra, chiến lực bản thân đột nhiên tăng vọt, đạo tông càng đánh càng thông minh, bắt đầu sử dụng một chút thủ đoạn phụ trợ gia trì lên thân thể đồng bạn võ tông.

Gia trì phòng ngự, gia tốc, thậm chí là phi hành chú, đạo tông đột nhiên trở lên vô cùng bận rộn, thường thường phóng công kích đến những dã man nhân xa xa một chút, có thể đánh không chết đối phương, thậm chí ngay cả hữu hiệu gây thương tổn cũng làm không được, thế nhưng có thể làm cho bọn chúng phân tâm, công kích hữu hiệu tốt nhất giao cho những người võ tông bạo lực và mạnh mẽ.

Lúc này trong đám Vu sư xuất hiện một trận rối loạn, Vu đại sư nhìn phía bên dưới tường thành, đôi mắt màu nâu hiện lên một đạo tinh quang, bắn thẳng về phía vị thanh niên đang đứng chỉ huy chiến đấu kia.

Hơn một nghìn dã man kỵ sĩ cư như vậy báo hỏng rồi, trong lòng Vu đại sư đang chảy máu, vốn nghĩ chỉ cần dựa vào một lần này là có thể đem nhứng đám gậy gộc tán loạn này giết chết hết, không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, cư nhiên đem cuộc chiến biến đổi đến như thế này.

Trọng yếu hơn nữa chính là khí thế của đối phương lúc này so với lúc trước hoàn toàn không giống, trên chiến trường thì khí thế cực kỳ quan trọng, có đôi khi nó có thế xoay chuyển càn khôn.

- Chuẩn bị thi pháp, thiên vu độc!

Vu đại sư rốt cuộc không nhẫn nhịn được trầm giọng nói.

Sáu gã đại vu huyền phù trên không trung đứng vào những vị trí khác nhau, cùng lúc niệm chú, một đoàn vụ khí màu xanh có thể khống chế từ từ hình thành, cấp tốc bay về hướng Tân La thành.

- Vu sư phóng độc, mọi người nhanh nhanh dùng nước che miệng lại.

Có người cao giọng hô lên.

Những tu luyện giả này luôn luôn có kỷ luật rất kém, bất quá tiếng hô này cũng có chút chỗ tốt, chỉ là người hưởng ứng nhìn qua không nhiều lắm mà thôi.

Là độc sao? Bên mép của Lâm Khiếu Đường hơi hơi nhếch lên lộ ra một nét cười khẽ khó có thể quên, có người vội vã giành cho hắn một bữa tiệc lớn như vậy, đang lo hắn không có khí lực đây.

Vụ khí màu xanh nồng đậm dưới sự niệm chú khống chế của sáu gã đại vu sư vượt qua không trung trên chiến trường hướng về phía Tân La thành, chỉ cần một đoàn vụ khí này có thể đem toàn bộ con người, súc vật trong Tân La thành độc đến chết, hơn nữa bản thân nó lại có tính ăn mòn phi thường kinh khủng, tường thành, cửa thành tất cả đều bị ăn mòn biến mất.

Bỗng nhiên, một thân ảnh bay thẳng vào trong đoàn vụ khí màu xanh, đón đỡ, vụ khí màu xanh bắt đầu áp súc, tốc độ càng lúc càng nhanh…

Sáu vị đại vu sư kinh hãi, Vu đại sư thất thanh kêu lên:

- Chuyện gì xảy ra?

Đoàn vụ khí màu xnah trải rộng trong chu vi chí ít mấy trăm trượng cấp tốc áp súc lại, hô một tiếng vang lên tất cả đều biến mất không thấy, phảng phất giống như một vật gì đó thoáng cái đã hút hết.

- Mau nhìn, kia là cái gì?

Có người chỉ tay nói.

Mọi người định thần nhìn lại, chỉ thấy một vị thanh niên thỏa mãn vuốt vuốt bụng của mình, tựa hồ như vừa mới trải qua một bữa ăn thật no thật ngon.

Tinh thần của Lâm Khiếu Đường nhất thời chấn hưng, so với nuốt vào một khỏa kim dương đan cũng không khác nhau nhiều lắm, nội anh phát ra từng đợt tiếng kêu minh minh, thật lâu đã không no như vậy rồi.

- Thị độc dương hồn!

Trong đám vu sư có người kinh hãi nói, trên mặt tràn đầy nét sợ hãi.

Hai tay của Vu đại sư run lên nhè nhẹ.

- Này…này… Không có khả năng!

- Vu đại sư, chúng ta có nên chờ đợi tiếp viện hay không?

- Đại nhân và Yêu vu đại nhân rất nhanh sẽ tới đây, nếu như đối phương thực sự là thi độc dương hồn mà nói thì chúng ta sợ là đánh không lại, đó chính là khắc tinh của vu sư bộ tộc chúng ta a!

Một gã vu sư già lão lo lắng nói.



- Quận chúa, công tử ở bên kia!

Nam Cung Phỉ Phỉ vẫn một mực tập trung tìm kiếm Lâm Khiếu Đường đột nhiên chỉ lên bầu trời nói.

Lâm Uyển Nhi ngẩng cao đầu nhìn lại, trên mặt cười cười.

- Vô luận là ở nơi nào thì Khiếu Đường ca ca vẫn cứ tinh quái như vậy, lúc này cư nhiên còn có tâm tình sờ sờ bụng của mình!

- Lão đại, chúng ta yêu ngươi!

Một tiếng kêu thanh thúy xông lên trời cao, Tiểu Lan giống như phát hiện ra một đại lục mới nhảy về phía trước hô lớn.

Lâm Khiếu Đường trên không trung lộ ra chiêu bài cười tủm tỉm, nhìn xuống chiến trường hướng về phía tiểu Lan giơ ngón tay cái lên, Tiểu Lan cũng đồng dạng giơ lên ngón tay cái nhỏ bé, một loại tình cảm mãnh liệt lặng im trào dâng lên giữa hai người.

Nhìn xa xa, Lâm Khiếu Đường hít sâu một hơi, hiển nhiên đám quân đội dã man nhân này không hề đáng sợ, đáng sợ chính là những vu sư đứng sau lưng bọn họ, nếu như không có những vu sư này hiệp trợ mà nói, căn bản cho dù số lượng dã man nhân có nhiều hơn gấp mười lần cũng không đủ gây nên sợ hãi.

Trên mặt đất thỉnh thoảng có vài mũi tên bắn về phía Lâm Khiếu Đường đang độc lập huyền phù trên không trung, bất quá những mũi tên này đối với hắn không có quá nhiều tác dụng, ba khỏa tiểu quang cầu xung quanh thân thể cấp tốc xoay tròn, dễ dàng chống đỡ tất cả các công kích vào cơ thể ở phía ngoài một thước.

Vu đại sư tựa hồ phát hiện ra ánh mắt xa xa, trong mắt lạnh lùng. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com

- Trước hết nhất định phải giết chết người kia chuẩn bị đoạt hồn, nhất định phải hút được nội anh trong cơ thể của hắn ra, nếu như để thánh vu đại nhân có dược "thị huyết dương hồn", tam đại địa vương giai trong Hiên Viên quốc bất quá chỉ là trò vui đùa mà thôi.

Sáu gã đại vu sư lần thứ hai đem nguyên lực toàn thân phóng xuất ra ngoài, trong miệng đồng thời niệm chú ngữ.

Lâm Khiếu Đường tại lần xuất hiện vụ khí màu xanh lần trước phát hiện ra miệng của đám vu sư này cử động, hiện tại lại thấy giống như vậy, cảm giác hẳn là đối phương định phóng ra một chiêu tương tự.

Đây là một cơ hội tốt, trong lòng Lâm Khiếu Đường vang lên một thanh âm, quang hoa trong mắt chợt lóe lên, không có bất luận sự dư dự nào, huýt lên một tiếng sáo dài, hóa thành một mũi tên lửa bắn thẳng về phía đám Vu sư tại không trung sau đội quân dã man nhân.

- Đại vu, hắn đang bay tới.

- Không nên phân tâm, tập trung thi triển độc vụ, nhất định phải bắt giữ được người này, dùng phong cương tráo (vòng chắn gió) chống lại là được rồi, pháp khí của đạo tông không thể xuyên thấu vào được.

- Dạ, đại vu!

- Đại vu, hắn không dùng pháp bảo!

Trong quá trình phóng tới của Lâm Khiếu Đường bị một luồng gió kỳ lạ cản trở một chút, bất quá cũng không tạo thành trở ngại một cách hữu hiệu.

Xông qua cản trở của cơn gió lạ, cách đám đại vu sư đã rất gần, trong tay Lâm Khiếu Đường ngưng tụ một thanh trường thương, mạnh mẽ phóng ra ngoài.

- Không có khả năng…

Vu đại sư vừa mới nói ra ba chưa thì đã bị một thanh trường thương tỏa ra kim quang nhàn nhạt huyễn hóa từ nguyên lực đâm thủng ngực, hung kính che ngực hắn mặc trên người và "trí trùng" trước đó phóng ra để phòng ngự cũng không thể ngăn cản được thanh trường thương…

- Hắn… Hắn là… Võ tông…, điều đó không có khả năng…

Vu đại sư trừng lớn đôi mắt từ không trung rơi xuống dưới đất.

Mắt thấy đã bắn trúng mục tiêu, Lâm Khiếu Đường quay đầu bỏ chạy, hắn còn chưa có tự tin giết được toàn bộ đám vu sư này, nói không chừng người ta còn có cái gì đó chuẩn bị phía sau, tốc độ bay trở về so với tốc độ xông lên vừa rồi còn muốn nhanh hơn vài phần.

Trên thực tế cũng không có Vu sư nào nguyện ý cùng một võ tông có thể công kích cự ly xa một mình tranh đấu, bởi vậy Lâm Khiếu Đường chạy trốn thuận lợi phi thường.

- Các ngươi mau nhìn, có một gã vu sư từ trên trời ngã xuống kìa.

Có người cả kinh kêu lên.

Trên chiến trường lại một lần nữa ồn ào sôi nổi!

Cầm trộm tiên cầm vương, đây là một đạo lý cơ bản nhất, nhìn thấy đầu lĩnh của đối phương bị đánh ngã, khí thế của tu luyện giả Hiên Viên quốc lần thứ hai tăng vọt, càng đánh càng hăng.

Khi Lâm Khiếu Đường hạ xuống dưới tường thành, tất cả mọi người đều kích động nhìn hắn, rất nhiều người bắt đầu suy đoán hắn rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ lại là một vị nguyên lão nào đó trong bảy đại môn phái, thế nhưng chưa từng nghe thấy một vị nguyên lão nào còn trẻ như vậy nha.

- Hắn chính là người của Lâm gia, trước đây ta đã gặp qua hắn, khi đó hắn còn là một tiểu hài tử.

Có người nói.

- Ta cũng đã từng gặp qua hắn, hắn gọi là Lâm Khiếu Đường.

Có người hưởng ứng.

Tố Tố đứng một bên có chút suy nghĩ miên man, trong mắt lóe lên những tia sáng sung bái không gì sánh được…

Phía sau đoàn Vu sư lần thứ hai xuất hiện khói đen cuồn cuộn, trên bầu trời một mảnh đông nghịt, còn có hơn mười đạo quang mang khác nhau hướng về phía bên này phóng tới, trong đoàn quang mang có luồng khí tức nguyên lực cường đại phi thường.

Cái chết của Vu đại sư làm cho đám vu sư này có chút hỗn loạn, bất quá khi bọn hắn nhìn thấy viện quân đã chạy tới, cục diện hỗn loạn lập tức được trấn an lại.

Còn về phía Tân La thành đột nhiên như có một trận mưa to, thoáng cái từ hưng phấn mãnh liệt trở lại yên tĩnh, tâm trạng vẫn còn đang rơi xuống thấp, rơi vào vực sâu không đáy, bọn họ rất rõ ràng chuyện này có ý nghĩa gì, đối phương không chỉ có lực lượng đè phe mình xuống, hơn nữa còn có cao thủ đến trợ trận, trận đánh này đã không cần phải đánh nữa, thực lực cánh nhau quá xa.

- Tố Tố, chúng ta có phải sắp chết không?

Hoàng y thiếu nữ đứng một bên kéo ống tay áo lục y thiếu nữ, âm thanh run nhè nhẹ hỏi.

Tố Tố không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn về phái đại quân man di đang không ngừng tới gần, lúc này Tân La thành lại trở nên nhỏ bé như vậy.

- Tân đại phu, chúng ta vẫn chưa kịp đào tẩu a!

Bạch lão tiếc hận nói.

- Liên đại phu, xem ra đây là kiếp số của chúng ta, chạy cũng trốn không thoát đâu a!

Tân đại phu lên tiếng.

Lâm Khiếu Đường nhìn đại quân trên trời dưới đất không ngừng vọt tới, trong lòng không biết suy nghĩ gì, cái này … tình thế cũng quá xấu a .

Trên chiến trường, toàn bộ da man nhân đột nhiên lui lại, tu luyện giới Hiên Viên quốc nhìn về phía xa xa, cũng không có lòng truy kích, toàn bộ chiến trường rơi vào một sự yên tĩnh đến đáng sợ, đây là một loại yên tĩnh tuyệt vọng…

- Các ngươi mau nhìn, kia là cái gì?

Trên tường thành bỗng nhiên có người hét lớn.