Đấu Y

Chương 215: Địa vương giai đối địa vương giai




Nếu như không phải là ta thả trên người Bì Da La một con thúc ma thú, ngươi cho rằng mình có thể giết chết hắn hay sao?

Thanh âm khàn khàn của Lý Nhĩ chậm rãi vang lên.

Lâm Khiếu Đường nhìn thi thể trên mặt đất, nghĩ tới biểu tình kinh hoàng trước khi chết của Bì Da La, tựa hồ như không phải là do bản thân gây ra.

- Mục sư cấp linh hồn giai, toàn bộ Lai Đặc giáo cũng chỉ có năm người mà thôi, Bì Da La không chỉ là một trong năm người đó mà còn là một vị giáo chủ đại nhân, hiện tại ngươi lại giết chết hắn, nếu như việc này truyền ra ngoài, Lai Đặc giáo hội nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Trên khuôn mặt già nua của Lý Nhĩ hiện rõ nét cười khẽ, tựa hồ như kết quả này chính là điều mà hắn mong muốn.

Lâm Khiếu Đường đột nhiên bừng tỉnh, lão gia hỏa này rõ ràng là muốn mượn tay chính mình đề giết chết Bì Da La, nếu không với thực lực của bản thân muốn giết chết người có tu vi linh hồn giai xác thực là khó hơn lên trời.

Lâm Khiếu Đường nghiêm mặt:

- Nói như vậy, ngươi đã sớm ẩn trốn ở chỗ này từ lâu?

Lý Nhĩ cười cười quái dị

- Vốn là ta chỉ định đến quốc sư phủ để thỉnh giáo một số vấn đề mà thôi, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra linh hồn mục sư Bì Da La ra tay làm những chuyện này, lão nhân ta từ trước đến nay đã nhìn mục sư không quá thuận mắt, nếu như có cơ hội giết chết bọn chúng thì tuyệt đối không bỏ qua cơ hội đó. Bất quá ta cũng không có nhiều hy vọng xa vời có thể giết chết được mục sư linh hồn giai, chỉ cần đánh hắn trọng thương là đủ rồi, không nghĩ tới gã giáo chủ đại nhân này lại kém cỏi đến vậy, dĩ nhiên thực sự chết trong tay của ngươi.

Lâm Khiếu Đường âm thầm bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, hơn nửa canh giờ nữa hắn sẽ phải hôn mê, mà vì tử linh ma pháp sư trước mắt này hiển nhiên cũng không phải tử tế gì, nếu như không thể trước thời gian trấn thiên giới mất đi hiệu lực giải quyết được mọi chuyện, hậu quả sợ là không chịu nổi.

- Ta bất quá chỉ là một kiếm sĩ nho nhỏ mà thôi, không biết là tiền bối muốn hỏi cái gì, hai chữ thỉnh giáo thực sự ta không dám nhận.

Trong khi nói chuyện, Lâm Khiếu Đường lại âm thầm suy tính đắn đo, rốt cuộc là có nên động thủ hay không, thế nhưng lực công kích tổng hợp của vong linh ma pháp sư hiển nhiên so với mục sư mạnh hơn rất nhiều, có thể nói là toàn bộ các chức nghiệp tồn tại hiện nay, vong linh ma pháp sư chính là loại chức nghiệp cực mạnh.

Hiện tại cho dù là hắn đã gia tăng thực lực lên gấp ba lần, Lâm Khiếu Đường cũng không hề nắm chắc chút nào, khí tức tử vong nồng đậm trên người đối phương thực sự làm cho người khác không tự chủ sinh ra một loại cảm giác sợ hãi sâu trong linh hồn.

Lý Nhĩ một mặt nghe Lâm Khiếu Đường nói chuyện, một mặt đi đến trước thi thể của Bì Da La, tay đưa lên, một cây ma pháp trượng khảm một cái đầu khô lâu nho nhỏ mầu hồng trên đỉnh đột nhiên hiện ra.

Lý Nhĩ lại lấy thêm một cái bình nhỏ trong suốt. Bộ xương khô lâu nhắm ngay trước mặt Bì Da La hơi hơi lung lay một chút, thi thể mạnh mẽ rung lên, hai mắt cư nhiên mở to trừng trừng.

Lâm Khiếu Đường lại càng hoảng sợ, cho rằng Bì Da La vẫn chưa chết, trảo long thủ lập tức chuẩn bị, bất quá rất nhanh hắn liền phát hiện ra rằng thần kinh bản thân quá nhạy cảm rồi.

Bì Da La tuy rằng mở ra hai mắt, thế nhưng xác thực hắn đã chết, ít nhất thì hiện tại chắc chắn chết, từ phía trước mặt của hắn nhẹ nhàng bay lên một cỗ khí thể màu trắng, mà cỗ khí thể màu trắng này tựa hồ như còn đang giãy dụa, thế nhưng chung quy không thể chống lại được lực hút của bộ khô lâu trên đỉnh ma pháp trượng, rất nhanh liền bị hấp thu.

Lý Nhĩ cẩn thận đưa để chiếc bình nhỏ trong tay lên trên mặt đất, mở nắp che. Bộ xương khô lâu trên đỉnh pháp trượng sau khi hút linh hồn của Bì Da La trở nên sinh động khác thường, trong chỗ trống hai hốc mắt càng bắn ra tinh quang màu đỏ sậm.

Cỗ khí thể màu trắng kia bên trong bộ xương khô lâu phát ra những tiếng gào thét giãy giụa kịch liệt, Lâm Khiếu Đường phảng phất cảm thấy giống như là có một người đang vật lộn trong biển lửa khôn cùng. Kỳ thực không hề có thanh âm nào, chỉ là sâu trong ý thức cảm giác được loại tuyệt vọng đặc thù này.

Bạch khí dần dần an tĩnh lại. Tiếp tục theo yết hầu của bộ xương khô lâu tiến sâu vào bên trong pháp trượng, mãi cho đến khi đi đến điểm cuối cùng pháp trượng mới theo đầu nhọn bên dưới pháp trượng bay vào trong chiếc bình nhỏ. Lý Nhĩ nhanh chóng tiến lên phía trước đóng nắp đậy lại, sau đó giống như là vừa mới kiếm được vật chí bảo, cầm lấy bình nhỏ xem xét kỹ lưỡng mới bỏ vào trong người.

Lâm Khiếu Đường đã mơ hồ đoán được Lý Nhĩ vừa làm cái gì, một vị vong linh ma pháp sư hiển nhiên là đối với linh hồn và người chết là thấy hứng thú nhất, mà linh hồn của cao thủ linh hồn giai lại càng là tài liệu cực phẩm, đối với vong linh ma pháp sư mà nói nó còn là tăng nguyên đan tốt nhất.

Đối với ba cỗ thi thể mục sư khác, ngay cả nhìn Lý Nhĩ cũng không buồn đưa mắt, hiên nhiên đối với cấp bậc linh hồn thấp như thế này không có nhiều tác dụng, giải quyết tốt chiếc bình nhỏ, lúc này mới chuyển hướng sự chú ý lên người Lâm Khiếu Đường.

- Ta đã xem xét rất kỹ, từ lúc ngươi và Khố Ban đi ra khỏi đại điện, trên người của hắn có rất nhiều vết thương, ta cảm thấy rất hiếu kỳ, quốc sư rốt cuộc là dùng phương pháp gì để tiến hành trị liệu? Liệu có phải là dùng dao kéo hay không?

- Không thể hay sao?

Lâm Khiếu Đường cũng không dự định dấu diếm cái gì, huống hồ là trước mặt lão yêu quái như thế này sợ là không dễ lừa dối.

Lý Nhĩ cười cười

- Đương nhiên là có thể, mặt khác ta còn chú ý tới, trong mấy người vẫn đi theo ngươi, có một người là nhân ngư tộc, hai chân của nàng tựa hồ như đã qua xử lí nào đó, bằng không tuyệt đối không có khả năng sinh sống lâu dài trên đất liền với chân của con người như vậy, nhân ngư tộc tuy rằng có năng lực biến ảo hai chân, thế nhưng không thể kéo dài trong thời gian quá lâu, vô luận là tu vi cao hay thấp đều như vậy, đây là an bài của Sáng Thế Thần, ai cũng không thể cải biến. Thế nhưng vị bằng hữu ngư nhân tộc kia của quốc sư, tựa hồ như đã đánh vỡ thiết luật không thể sinh sống lâu dài trên đất liền này, ta nghĩ chuyện này hẳn là không tránh khỏi quan hệ với quốc sư ngài đây!

Điều này cũng có thể nhìn ra hay sao? Lâm Khiếu Đường âm thầm cả kinh, ngoài miệng nói:

- Ta chỉ là giúp nàng thay đổi bộ xương đùi mà thôi.

Đối với sự thành thực của quốc sư, Lý Nhĩ rất thỏa mãn:

- Nguyên lai đầu khớp xương cũng có thể thay đổi, năng lực của quốc sư có thể giải đáp được mê đề, không biết có khả năng tạo ra một thân thể hoàn toàn mới hay không đây?

Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một chút rồi nói:

- Điều này sợ là không được!

- Rốt cuộc là không được? Hay là quốc sư không muốn làm? Ngay cả đầu khớp xương cũng có thể thay đổi được, còn có gì không được đây chứ? Nếu như quốc sư không hy vọng mấy vị bằng hữu này của người trở thành những bộ cương thi thì tốt nhất là cho ta một đáp án vừa lòng.

Lý Nhĩ không nóng không lạnh nói.

Mặt đất đột nhiên chấn động, một con cốt long thật lớn đột nhiên từ trong bóng tối hiện lên, những chiếc xương và răng nanh trên miệng tạo thành hai cái lòng liên tiếp, bốn người A Mạn Đạt đều bị bắt nhốt bên trong, trong miệng bốn người đều đang kịch liệt lẩm nhẩm cái gì đó, nhưng không hề nghe được thanh âm.

- Quốc sư ngài đang dùng trấn thiên giới, một đoạn thời gian nữa, ngươi sẽ lâm vào tình trạng ngủ say, tốt nhất trước khi ngủ say ngài nên cho ta câu trả lời thuyết phục, còn nếu như ngài kéo dài quá thời gian này, lão nhân cũng không rảnh để chờ ngài tỉnh lại, đến lúc đó trực tiếp đem âm thi thả lên trên người bọn họ, đến khi người tỉnh lại mà nhìn thấy mấy con cương thi đến lúc đó đừng trách lão nhân ta không kiên nhẫn.

Ngữ khí của Lý Nhĩ hơi nặng thêm một chút nói.

- Tiền bối, rốt cuộc là muốn?

Lâm Khiếu Đường lên tiếng mà mắt bắt đầu díp lại, gian nan hỏi.

Tuy không biết rằng lão gia hỏa này rốt cuộc là muốn làm cái gì, thế nhưng có một điều Lâm Khiếu Đường rất rõ ràng đó là nếu như bản thân cho hắn đáp án vừa ý sợ là lão gia hỏa này lập tức bắt mình lại, sau đó trở thành nô lệ của hắn, thế nhưng nếu như không đáp ứng mà nói vậy thì mấy người A Mạn Đạt nhất định gặp phải nguy hiểm rồi, vô luận là chọn cách nào đi nữa thì cũng đều là cuộc mua bán lỗ vốn.

Trên khuôn mặt khô quắt nhăn nheo của Lý Nhĩ hiện lên màn ánh sáng nhàn nhạt:

- Đám người này với ngươi không quan hệ, nói nhanh, rốt cuộc là không thể được?

Trong khi nói, quanh thân Lý Nhĩ bắt đầu phóng ra một cỗ sương mù, sương mù bao vây quanh quẩn tại chiếc lồng xương, chuẩn bị tùy thời hạ thủ.

- Có thể!

Lâm Khiếu Đường bị ép đành phải nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

- Tốt, ngươi đã cứu các bằng hữu của ngươi!

Lý Nhĩ thỏa mãn nói, cỗ sương mù trên không trung nhất thời biến mất không thấy.

Miệng của cốt long há ra, chiếc lồng xương rơi trên mặt đất, mấy người A Mạn Đạt rốt cuộc có thể phát ra thanh âm, chỉ là bọn họ ngoài trừ kinh hoàng ra cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là sảy ra những chuyện gì, những chuyện từ trong miệng bọn họ rất mơ hồ không rõ.

Lực chú ý của Lâm Khiếu Đường tập trung lên người Lý Nhĩ muốn tìm kẽ hở của hắn, chỉ là cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy chút sơ hở nào, quanh thân thể của Lý Nhĩ phảng phất như là có rất nhiều con mắt khắp mọi nơi, căn bản hoàn toàn kín kẽ.

- Người thanh niên, làm quốc sư vài ngày như vậy nên cảm thấy đủ, cùng lão nhân ta về nhà đi thôi!

Lý Nhĩ nói xong đưa tay lên, thân thể của Lâm Khiếu Đường không tự chủ được, trực tiếp bay thẳng lên trên lưng của cốt long.

Lý Nhĩ chậm rãi bay cao, vững vàng hạ xuống cái đầu cực lớn của cốt long, pháp trượng trong tay vung lên, ma pháp trận phong bế vẫn bao phủ xung quanh quốc sư phủ lập tức tiêu biến.

- Cách Lý, tốc độ cao nhất bay tới, mục tiêu, âm Thi…

Pháp trượng trên tay Lý Nhĩ chỉ thẳng phương hướng tây bắc, quát to, chỉ là còn chưa nói xong, đột nhiên dưới chân không vững từ trên đầu cốt long ngã xuống dưới.

Toa, một chùm quang ảnh thật lớn xẹt qua, cốt long cực lớn đã bị chém thành hai nửa.

Phương hướng quang ảnh phát ra có một đạo thân ảnh màu xanh phá không mà đến, bay vụt tới, vừa mới đến không trung trên đỉnh quốc sư phủ thì ngừng lại, chính là quốc vương La Sát quốc, đệ nhất cường giả Khố Ban.

Khuôn mặt của Khố Ban lúc này vô cùng u ám, phiêu phù trên không trung, mặc một thân nhuyễn giáp màu vàng, phía sau lại cắm hai lá cờ sí, phảng phất như gã mặt đen diễn hí khúc.

- Lão đầu tử, bắt cóc quốc sư bổn quốc, lá gan của ngươi thực sự là không nhỏ.

Khố Ban lạnh lùng nói.

Lâm Khiếu Đường cũng từ trên cốt long rơi xuống đất, kỳ quái nhìn trang phục của Khố Ban, trời ạ, ngoại trừ bộ nhuyễn giáp màu vàng trên người ra, người này thực sự là cực giống một con ma thú tranh cơ thể bên trong kiếm thánh thú nhân.

Trên khuôn mặt luôn luôn lộ ra nét cười cợt như không của Lý Nhĩ lúc này lại lạnh lùng ngưng trọng lại, hiển nhiên là không hề ngờ tới kiếm thánh lại đột nhiên xuất hiện nơi này.

- Lão nhân ta chỉ là muốn mượn dùng một đoạn thời gian mà thôi, sau này nhất định hoàn trả lạinguyên vẹn!

Lý Nhĩ hơi tỏ ra chút yếu kém nói, vị kiếm thánh này quả thực không dễ dàng trêu chọc.

- Hừ, khó có thể để cho bổn vương thỏa thuận gì đó với ngươi, mặt khác, ngươi đã giết một linh hồn mục sư mà còn muốn chạy hay sao? Để cho Lai Đặc giáo tính món nợ này đổ lên đầu La Sát quốc chúng ta? Lão già này, tính toán của ngươi cũng quá thuận lợi đi, ngươi coi La Sát quốc chúng ta thành cái gì?

Khẩu khí nói chuyện của Khố Ban càng dần càng nặng, hiển nhiên là đã thực sự nổi giận, đặc biệt khi nhìn thấy bốn thi thể đang nằm dưới đất của đám Bì Da La thì khó có thể khống chế được nữa.

Lý Nhĩ liếc mắt nhìn da mặt của Bì Da La lúc này đang dần dần chuyển thành màu đen, đây chính là di chứng của việc hút mất linh hồn lưu lại, vốn định giá họa cho người khác, nhưng hiện tại có trăm miệng cũng không biện minh được.

Cách giải quyết hòa bình cuối cùng trong tâm lý của Lý Nhĩ rốt cuộc biến mất không còn, pháp trượng trong tay mạnh mẽ rung lên, không gian nhất thời vặn vẹo, sau đó từ hư không bay ra năm đầu thạch tượng quỷ.

Con mắt của Khố Ban hơi hơi híp lại, hừ lạnh một tiếng, cánh tay giơ lên không trung, một đạo kiếm ảnh thật lớn trùng thẳng trời cao, cánh tay kia mạnh mẽ áp lại, kiếm ảnh cực lớn giống như di sơn đảo hải bổ thẳng vào năm thạch tượng quỷ đang phóng tới, trong nháy mắt bị chém thành hai nửa.

Lý Nhĩ hơi kinh hãi, kiếm thánh quả nhiên danh bất hư truyền, tùy tiện phóng một chiêu đã có thể giết chết được bất tử tộc cao cấp, chiêu số bình thường hiển nhiên là không có tác dụng gì, không thích hợp tiếp tục dùng lại.

Quanh thân Lý Nhĩ phát ra hắc khí cuồn cuộn, vài món pháp khí trên người cũng lòe lòe phát quang, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, bộ xương khô lâu trên đỉnh pháp trượng đột nhiên phát sáng, hư không vặn vẹo sau đó mở ra một cách cửa không gian, từ bên trong có một con chiến mã màu đen mắt đỏ đậm và một gã kỵ sĩ, tay cầm trường thương cưỡi trên lưng ngựa, chính là tử vong kỹ sĩ, cấp quý tộc của bất tử tộc.

Một tử vong kỵ sĩ phóng ra nhưng vẫn chưa kết thúc, trong cánh cửa không gian đen ngòm còn có một gã thân hình cực kỳ to lớn, ước chừng cao hơn một trượng, toàn thân mặt bộ chiến giáp cổ xưa, trong tay cầm thanh cự kiếm, hắc võ sĩ, cấp lĩnh chủ bất tử tộc.

Khố Ban còn chưa giải quyết hoàn toàn được thạch tượng quỷ hơi hơi kinh hãi, Lý Nhĩ có thể đồng thời triệu hoán được một quý tộc bất tử tộc và lĩnh chủ bất tử tộc, hiển nhiên đối phương ít nhất cũng có tu vi linh hồn giai hậu kỳ hoặc cao hơn nữa, thấp nhất đối phương cũng là 8 tinh linh hồn giai vong linh ma pháp sư.

Lâm Khiếu Đường đối với bất tử tộc của Minh Tây đại lục cũng có chút lý giải, một gã tử vong kỵ sĩ có thực lực đại sư giai sơ kỳ, còn hắc võ sĩ lại càng lợi hại hơn, đã đạt tới linh hồn giai sơ kỳ, trọng yếu hơn nữa chính là bọn chúng vốn đã là vật chết, đối với thống khổ hay tử vong không có chút khái niệm nào, so với tử sĩ còn giống tử sĩ hơn.

Điểm đáng sợ nhất của vong linh ma pháp sư chính là có thể khống chế được được bất tử tộc tu vi thâm hậu, một khi tiến nhập vào địa vương giai thì vong linh ma pháp sư cũng sẽ trở thành sinh vật bất tử hệ - - - Vu yêu!

Nhìn hai sinh vật bất tử tộc đang phóng về phía bản thân, khuôn mặt của Khố Ban đột nhiên lạnh lùng cười, thân ảnh kịch kiệt động đậy, sinh ra mấy đạo hư ảnh màu xanh.

Những hư ảnh này dần dần thành hình!

Phân thân thuật!

Một trong những tuyệt học thành danh của kiếm thánh!

Tổng cộng phân ra làm ba phân thân, hình dạng so với Khố Ban hoàn toàn giống nhau, chỉ là da màu xanh tối ảm đạm mà không phải là màu xanh sáng.

Tam đại phân thân phân biệt phóng đón nhận thạch tượng quỷ, tử vong kị sĩ và hắc võ sĩ, còn chân thân của Khố Ban không biết từ khi nào đã có thêm một thanh trảm nhận trên tay, hình như chính là thanh đao đốn củi phóng đại vài lần, hóa thành đạo quang mang màu xanh bắn thảng về phía vong linh ma pháp sư.

Vẻ đắc ý trong mắt Lý Nhĩ nháy mắt đọng lại, đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với kiếm thánh, nguyên bản tưởng rằng có thể ngăn cản được đối phương trong chốc lát, không nghĩ tới đối phương lại có chiêu số lợi hại đến như vậy.

Lý Nhĩ vẫn luôn luôn chú ý đến Lâm Khiếu Đường, thế nhưng lúc này không thể tiếp tục phân thân, phải dốc toàn lực ứng chiến, tốc độ của lục quang thực sự quá nhanh, hét lớn một tiếng:

- Huyết thuẫn!

Đương, kiếm của Khố Ban bổ thẳng vào mặt huyết thuẫn, một tiếng vang chói tay xông thẳng trời cao.

Răng rắc, trên mặt huyết thuẫn xuất hiện vết rạn nứt cực kỳ rõ ràng, đôi mắt già nua của Lý Nhĩ trợn tròn, không được phét suy nghĩ nhiều, toàn thân bị cỗ hắc khí bao phủ, trầm thấp hô lên:

- Ác ma phụ thể!

Thân hình khô gầy của Lý Nhĩ trong nháy mắt phát sinh những biến hóa kinh người, thân thể giống như phồng lên dần dần bành trướng, da dẻ không hề khô quắt như lúc đầu, trong miệng răng nanh mọc dài ra, trên trán càng mọc thêm ba chiếc sừng dài, đôi tay già lão khô gầy dần dần chuyển biến thành lợi trảo.

Đương, Khố Ban lại chém thêm một kiếm, huyết thuẫn rốt cuộc không chống đỡ được nữa, bạo tạc, chỉ là phía sau huyết thuẫn đã không còn là lão giả khô gầy nữa mà chính là một vị ác ma đại hán dữ tợn, bộ ma pháp bào trên thân lóe ra ánh sáng lòe lòe quỷ dị của những ký hiệu kỳ quái.

- Vu yêu!

Khố Ban cả kinh thốt, Lỹ Nhĩ cư nhiên là một vị địa vương giai vong linh ma pháp sư.

Lý Nhĩ dữ tợn cười cười:

- Kiếm thánh, ngươi đã nhất quyết gây sự, vậy thì hai chúng ta phân cao thấp tại đây đi!

Hai đại cao thủ đồng thời khởi động, một kiếm một trượng, ma chạm vào nhau kịch liệt, chỉ nghe thấy thanh âm mà không hề nhìn thấy thân ảnh, tốc độ quá nhanh, khí lưu tạo ra sau khi va chạm sớm đã làm cho phòng ốc trong phạm vi hơn mười trượng xung quanh thổi bay, mặt đất cũng bị hãm sâu xuống phía dưới, hai người rõ ràng không tận lực thu liễm, toàn bộ đại đô thành đều đang run rẩy.

Đây là thực lực địa vương giai hay sao? Lâm Khiếu Đường kinh hãi không ngớt, bất quá chỉ là cảm thán trong thời gian rất ngắn, rất nhanh đã hồi phục tinh thần lại!

Cơ hội đã tới rồi, lúc này còn không trốn đi thì đợi đến khi nào, vô luận là phương nào thắng lợi, đối với Lâm Khiếu Đường mà nói thì không có nhiều khác nhau cho lắm, hắn đều có kết quả bị bắt thành tù binh.

Hiệu lực của trấn thiên giới nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ thêm một phần tư canh giờ mà thôi, Lâm Khiếu Đường không dám có bất luận do dự nào, vô tung quyết vận chuyển đến cực hạn, lặng yên không một tiếng động phóng thẳng đi, ôm lấy chiếc lồng xương, lại nhìn thoáng qua vị ám dạ tinh linh nữ nô đang nằm trên mặt đất, cặp mắt khát cầu kia trong nháy mắt hiện lên trong đầu Lâm Khiếu Đường.

Nhanh chóng xẹt qua ôm lấy ám dạ tinh linh, tay kia kéo theo chiếc lồng xương, Lâm Khiếu Đường đem tất cả các loại độn thuật bản thân tập hợp hết vào một chỗ, độn thẳng lên trời cao, có trấn thiên giới trợ giúp, tốc độ so với trước kia càng nhanh hơn gấp ba lần, coi như là cao thủ linh hồn giai cũng đừng mơ tưởng có thể đuổi kịp trong thời gian nhắn.

Lâm Khiếu Đường cái gì cũng không quản nữa, độn ra mấy trượng rồi phóng lên trời cao, hóa thành một mũi tên màu vàng nhạt hướng về môt phía bất kỳ tận lực độn đi…