Đấu Y

Chương 218: Xây tổ




Mục sư linh hồn giai Bì Da La đã chết, đã đem mâu thuẫn mấy nghìn năm giữa Lai Đặc giáo và Đạt Khắc giáo hoàn toàn kích phát, cho dù là tại thời gian tranh đoạt thần khí thì hai đại giáo phái này cũng không hề có động tác lớn đến như vậy.

Cơ cấu quyền lực của hai đại giáo hội, thánh đường sở thẩm phán và ám đường tài quyết hội sở đều quyết định lần này đánh đến không gỡ ra được, La Sát quốc trở thành chiến trường chủ yếu.

Các quốc gia quân chủ phía sau lại vỗ tay ủng hộ, hận không thể làm cho hai đại giáo hội này đánh nhau tới mức chỉ còn lại người cuối cùng mới tốt, như vậy bọn họ có thể thoát được sự áp bách tôn giáo, bản thân có thể tự mình quyết định. Các quốc gia mang tiếng ra phái ra binh lực tương ứng đề chinh phạt lẫn nhau, thế nhưng tất cả đều là tiếng sấm to mưa nhỏ, quân đội tinh nhuệ chưa hề điều động đi.

Thế nhưng, hai đại giáo hội ngoài trừ việc phái ra khá nhiều binh lực, nhưng cơ bản chưa cử cao thủ đi, nhiều nhất chỉ là phái cán bộ trung tầng đi đánh nhau một trận mà thôi.

Hai trận doanh biểu hiện ra đối mặt lẫn nhau, hai đại giáo hội và quân chủ các quốc gia ngầm tồn tại sự đối lập, một loại áp chế không có tính bền chắc, có thể độ mạnh yếu của chiến tranh được bảo trì trong phạm vi còn lý trí.

Ôn Tạp Nhĩ công quốc là một quốc gia trung tầm thuộc khu vực thống trị của Đạt Khắc giáo, nhưng địa vị thực tế của Ôn Tạp Nhĩ công quốc so với hai siêu cấp đế quốc trong khu thống trị của Đạt Khắc giáo là Long Thạch đế quốc và La Sát quốc còn cao hơn nhiều, bởi vì ám đường tài quyết hội sở và tổng bộ Đạt Khắc được đặt tại quốc gia này.

Không chỉ có như vậy, Uy Tư Tháp Na thành của Ôn Tạp Nhĩ công quốc lại chính là tín ngưỡng chi thành Đạt Khắc giáo, là thánh thành trong lòng toàn bộ tín đồ Đạt Khắc giáo. Hàng năm số tín đồ đến đây triều bái vượt quá trăm vạn người, trong đó hơn một nửa tín đồ chỉ vì muốn liếc mắt nhìn Đạt La Tư giáo đường chí cao của Đạt Khắc giáo một lần.

Thế giới hỗn loạn, thế cục biến động, cùng với chiến hỏa tràn ngập, thế nhưng ở nơi này lại không có một chút biểu hiện loạn lạc nào. Ôn Tạp Nhĩ công quốc có vẻ như vô cùng yên bình và lặng lẽ, phảng phất như một thế ngoại đào viên sừng sững tồn tại tại một nơi nào đó phía bắc Minh Tây đại lục.

Đạt La Tư giáo đường to lớn hùng vĩ được thiết lập tại một ngọn núi phía ngoài thành Uy Tư Đạp Na thành ba mươi dặm, một ngọn núi cô linh phảng phất như vì thế mà tồn tại sừng sững tọa lạc trên một bình nguyên mênh mông rộng lớn. Đạt La Tư giáo đường hơn phân nửa khảm sâu vào trong lòng ngọn núi, chỉ lộ phần nhỏ ra bên ngoài, giống như là cùng với ngọn núi hòa thành một thể, chỉ cần tập trung quan sát đều làm cho người ta sinh ra cảm giác kính sợ trong lòng.

Sâu trong Đạt La Tư giáo đường, tại một gian thư phòng hoa lệ lấy màu sắc chính là hồng và tối, một lão giả khô gầy như đang có chút mông lung suy nghĩ nhìn chằm chằm vào hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực trong lò sưởi bên tường, trong đôi con ngươi khàn khàn già lão hiện rõ tia thất vọng vô cùng.

- Lý Nhĩ, lúc này đây hành động của ngươi liệu có phải là hơi quá tay một chút?

Một gã thanh niên nam tử mặc giáo bào đỏ sậm với mái tóc dài đỏ như máu, tay trái đang nâng ly rượu chí ít đã có hơn trăm năm tuổi, rượu màu hồng nhạt, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm sau đó lộ vẻ mất hứng hỏi.

- Lão đầu tử ta thực sự không ngờ tới gia hỏa Bì Da La lại vô dụng đến như vậy, ngay cả công kích của một tên kiếm sĩ sư giai cũng không thể chống đỡ được, nguyên bản ta chỉ muốn hắn bị thương nặng, không hề nghĩ rằng hắn cứ như vậy mà bị đánh chết.

Lý Nhĩ khàn khàn lên tiếng, có vẻ rất vô tội.

Nam tử tóc đỏ hơi đung đưa chén rượu làm cho dịch thể màu hồng bên trong lay động chao đảo, sau đó dừng tay lại nói:

- Một mục sư linh hồn giai đã chết, hơn nữa lại chết tại đô thành của La Sát quốc. Đám chết tiệt Lai Đặc giáo ngu ngốc nhất định không bỏ qua ý đồ của chúng. Trận đánh này nếu như không đánh đến vài chục năm thì cao tầng Lai Đặc giáo khó có thể ăn nói với các tín đồ hướng về mình. Lý Nhĩ, ngươi thực sự gây phiền toái rất lớn cho ta a.

Lý Nhĩ lại trầm giọng nói:

- Trong thế giới tín thần này, có lẽ đám tín đồ lại muốn chúng ta làm chuyện gì đó, bằng không tín đồ của cả hai đại giáo hội rất dễ sinh ra cảm giác chán ghét, điều này đối với sự thống trị của chúng tra mà nói lại cực kỳ bất lợi.

- Hừ, vậy ngươi không thể cản được sự tức giận của đám ngu ngốc kia hay sao chứ, lẽ nào ngươi không biết rằng ba tháng trước thánh nữ của chúng ta trọng thương trở về, hiện tại đang tiến hành trị liệu khẩn cấp hay sao?

Nam tử tóc đỏ hơi hơi giận dữ nói.

Khuôn mặt già nua của Lý Nhĩ vẫn luôn luôn bình tĩnh, lúc này lại có chút động dung.

- Thực sự nghiêm trọng đến vậy? Với tu vi của thánh nữ điện hạ, hẳn là không đến nỗi tổn thương đến tính mạng!

Trong đôi con ngươi màu đỏ sậm của nam tử tóc đỏ bắn ra tinh quang yêu dị, đôi môi hơi mỏng giật giật, hiển nhiên đối với thương thế của thánh nữ cũng không thể lí giải được.

- Mông Tạp hội trưởng tiêu hao hơn phân nửa nguyên khí phóng xuất ra tỏa hồn băng khí mới có thể bảo trụ được ma anh của Áo La Lạp!

- Cái gì?

Lý Nhĩ cả kinh nói, với tu vi tiếp cận địa vương giai của Áo La Lạp còn bị người khác đánh cho suýt nữa hồn diệt, Lý Nhĩ không thể tưởng tượng được, ngay sao đó lại hỏi:

- Người nào lại có năng lực lớn đến như vậy? Thánh nữ không phải là đi Kỳ Đông đại lục để tìm muội muội hay sao chứ? Chẳng lẽ lại do cường giả của phiến đại lục đó gây nên.

Ba, chén rượu trong tay nam tử tóc đỏ theo tiếng trả lời mà vỡ nát, có chút không khống chế được tâm tình

- Còn nhớ rõ mười năm trước có một người tự xưng là chiến thần đến nơi này hướng về chúng ta khiêu chiến hay không?

Lý Nhĩ gật đầu, trong đầu lập tức xuất hiện gã nam tử kỳ quái cuồng vọng tự đại, người này hoàn toàn có thể hình mặt mũi của người phương đông, thế nhưng lại có cái tên rõ ràng là của Minh Tây đại lục

- Nhớ kỹ, hắn tự xưng chính mình là "Phí Ngươi La So Với Kỳ Áo", muốn cùng bệ hạ quyết đấu, kết quả là thiếu chút nữa bị bệ hạ giết chết.

- Không sai, chính là hắn, căn cứ vào miêu tả của Áo La Lạp, thì nàng bị người đó đánh lén!

Nam tử tóc đỏ âm lãnh nói, trong mắt hiện rõ một tia hối hận, hối hận lúc ban đầu chính mình không giết chết gã nam tử đó.

- Hắn cũng đã chạy tới Kỳ Đông đại lục?

Lý Nhĩ cảm giác rất kỳ quái, lập tức hỏi

- Thế nhưng cho dù hắn có đánh lén đi nữa, cũng không có khả năng làm thánh nữ điện hạ tổn thương, nếu như lão đầu tử ta nhớ không nhầm thì gã gia hỏa này nhiều lắm cung chỉ mới bước vào đại sư giai mà thôi.

Nam tử tóc đỏ hơi lâm vào trầm tư, sau đó cũng không thể giải thích được nói:

- Theo như Áo La Lạp nói, tu vi của người đó hiện tại đã tương xứng với nàng, thậm chí còn vượt lên trên một chút. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lý Nhĩ không thể tin tưởng nói:

- Điều này tuyệt đối không có khả năng, không một ai có thể dùng thời gian ngắn như vậy để từ đại sư giai sơ kỳ tiến nhập đến địa vương giai. Coi như là thần linh cũng không thể làm được, liệu có thể là thánh nữ điện hạ vì bị thương dẫn đến đầu óc có hơi hỗn loạn?

Nam tử tóc đỏ lắc đầu

- Áo La Lạp trước khi bị thương nặng đã tự đưa hình ảnh ký ức vào trong ma pháp thủy tinh, lúc đó nàng rất thanh tỉnh, hẳn là không sai, mặc kệ là thật hay giả, ngươi cũng phải tận lực sắp xếp đạo đặc cao cấp mật thiết chú ý hướng đi của người này, mặt khác phải cố gắng tìm cho được cao nhân trị liệu hệ để trị liệu thương tích cho Áo La Lạp, tỏa hồn băng khí của Mông Tạp chỉ có thể phong ấn thân thể và ma anh Áo La Lạp chứ không thể trị được thương thế.

- Về phương diện chiến sự thì làm sao bây giờ?

- Do Mông Tạp phụ trách đi, Lai Đặc giáo hẳn là sẽ không đặc biệt xuất động cao thủ cấp cao, chắc sẽ để cho các tín đồ đến đánh giết.

- Lão đầu tử ta về âm Thi đảo một chuyến trước!

Khuôn mặt nam tử tóc đỏ chậm lại, thân thiết hỏi:

- Muội muội có khỏe hay không?

Lý Nhĩ thở dài nói:

- Vẫn là bộ dáng già lão, nếu như qua vài chục năm nữa vẫn không thể làm cho nàng sống lại mà nói, vậy thì sinh mệnh linh hồn sẽ giảm đến mức thấp nhất, hoàn toàn mất đi ký ức dĩ vãng, trở về linh hồn bổn nguyên.

- Lẽ nào ở trong linh hồn bảo thạch cũng không có tác dụng gì hay sao?

- Linh hồn bảo thạch chỉ có thể làm chậm đi xói mòn lực lượng linh hồn mà thôi, không thể hoàn toàn phong bế được, đã qua ba trăm năm rồi, cho dù tốc độ xói mòn có chậm hơn nữa thì lực lượng tiêu hao cũng thật lớn.

Nam tử tóc đỏ hèn mọn nhìn thoáng qua con mắt của Lý Nhĩ

- Đường đường là một vị địa vương giai ma pháp sư, dĩ nhiên không có cách nào đem thê tử của mình cứu sống, ngươi có phải là quá vô năng hay không, hơn ba trăm năm trôi qua mà ngươi vẫn không có biện pháp nào hay sao chứ?

Lý Nhĩ cũng không tức giận, đôi mắt già lão hơi hơi lóe sáng, lẩm bẩm nói:

- Chỉ cần bắt được người kia, ta nhất định có thể dùng hồi hồn thuật làm cho An Na có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

- Người kia là ai?

Nam tử tóc hồng kỳ quái hỏi.



Thụy Ma Nhĩ quốc, trong một dải đất cạnh núi nửa tại biên cảnh, một nơi rất bí mật nào đó, mấy người Lâm Khiếu Đường đã bận bịu sắp xếp tròn một tháng chuẩn bị sinh hoạt trong thời gian dài, rốt cuộc đã đem toàn bộ khu vực này ngụy trang hoàn toàn.

Ma pháp trận của A Mạn Đạt và La Cách Tư lúc này nổi lên tác dụng thật lớn, phòng ngự, mê huyễn chiếm đại đa số, nếu như phía xa xa nhìn vào thì chỉ thấy nơi này là một khu rừng cây cối cực kỳ tốt tươi, thảm thực vật phong phú phi thường, nếu như có người nào đó lầm xông vào ma pháp trận thì sẽ bị huyễn cảnh tự động dẫn ra ngoài.

Ma pháp trận "phong tuyết liên thiên" và "lục mang mê hồn trận" trước kia Lâm Khiếu Đường lấy được từ A Mạn Đạt và La Cách Tư đều đem ra, "phong tuyết liên thiên" là một loại ma pháp trận lợi hại bậc nhất trong các bộ ma pháp trận của A Mạn Đạt, ngay cả đại sư giai nếu như lọt vào trong trận thì cũng khó có thể trong thời gian ngắn thoát khỏi, thậm chí còn có thể bị ma pháp trận gây thương tích. Bất quá ma pháp trận này cũng không phải là loại lợi hại nhất, mấy bộ ma pháp trận mà A Mạn Đạt và La Cách Tư hiện đang nghiên cứu đều lợi hại phi thường, chỉ là còn chưa hoàn thành, hiện tại chưa thể lấy ra sử dụng.

Trong một tháng này Tác Cáp Đồ đã dốc sức đào móc, vẫn đang không ngừng đào thành huyệt động trong ngọn núi, cung may trang thiết bị coi như đầy đủ, ngoài trừ có chút mệt mỏi thì không gặp phải khó khăn gì khác, Ngả Tháp vẫn ở một bên phụ trợ. Từ khi tiến vào trong quốc sư phủ, Ngả Tháp vẫn đi theo lão ải nhân làm công, mong muốn có một ngày có được một đôi tật phong ngoa thật tốt.

Ám dạ tinh linh Tân Tây Á vẫn chưa tỉnh lại, Lâm Khiếu Đường đã từng kiểm tra qua, bởi vì hai loại độc nguyên lực khác nhau trong cơ thể, một loại gọi là thánh quang độc, chính là loại lực lượng trước đây Lâm Khiếu Đường trúng phải, hẳn là do tên mục sư kia hạ thủ, còn một loại khác Lâm Khiếu Đường chưa từng găp qua, tựa hồ như là một loại hỗn hợp độc nguyên lực nào đó, trong đám hỗn loạn này rõ ràng có một phần là hắc ám nguyên lực còn có một số là nguyên lực màu xanh, cỗ nguyên lực này dĩ nhiên không hướng về nhau tương hỗ công kích, ngoại trừ hợp lực tấn công vào ám linh của Tân Tây Á, dẫn đến tình trạng ám linh bị rơi tình thế bao vây, dưới sự giúp đỡ của chính mình đã sử dụng thuật phong ấn để chống đỡ sự công kích của hai cỗ lực lượng này.

Chỉ cần đem hai loại độc nguyên lực này loại trừ, Tân Tây Á tự nhiên có thể tỉnh lại, mà nội anh của Lâm Khiếu Đường hầu như là loại độc nguyên lực nào cũng hấp thu, duy nhất chỉ có thánh quang độc là không thể động chạm, đối với điều này Lâm Khiếu Đường cảm thấy rất kỳ quái, chính mình rõ ràng là có quang nguyên môi, hấp thu loại độc nguyên lực này hẳn là càng thêm dễ dàng mới đúng.

Lại tiếp tục qua vài ngày, Tác Cáp Đồ rốt cuộc cũng hoàn thành huyệt động, ngoài trừ tạo ra một thông đạo chính thì hắn còn đào thêm vài cái thông đạo phụ, nếu như gặp phải tình huống cấp bách có thể theo đó chạy trốn. Huyệt động hầu như là ăn sâu vào trong lòng ngọn núi, được chia thành hơn hai mươi gian phòng cả to lẫn nhỏ, hoàn toàn dựa theo ý muốn của mấy người khác tạo nên.

A Mạn Đạt và La Cách Tư muốn tới mười một gian, mỗi một gian đều có tác dụng hoàn toàn khác nhau, nhưng tất cả đều phục vụ cho công tác nghiên cứu ma pháp trận, còn có hai gian chứa đồ đạc các thứ, có đôi khi tất cả các vật phẩm cho vào trong trữ vật giới chỉ khi tìm tòi lại hơi phiền phức một chút, nếu như đươc sắp xếp trận tự tại bên ngoài, vậy thì khi tìm kiếm có thể tương đối nhanh chóng hơn một chút.

Số lượng phong ốc Lâm Khiếu Đường muốn cũng không nhiều lắm, chỉ có ba gian mà thôi, thế nhưng hai gian trong đó lại có thể tích cực lớn, chỉ một gian đã có thể so sánh với ba gian của A Mạn Đạt và La Cách Tư, trong đó gian lớn nhất dùng để tu luyện nguyên lực, đem toàn bộ nguyên thạch của bản thân chất đống một chỗ, còn một gian khác thì dùng để tu luyện vũ kỹ bản thân, còn có một gian nhỏ hơn dùng như phòng nghiên cứu, nguyên sa, ngân tinh, Tân Tây Á đang hôn mê, trấn thiên giới còn có những viên cầu nho nhỏ trong suốt trong trữ vật đai lưng của Bì Da La, tất cả đều được cần thận nghiên cứu, Lâm Khiếu Đường cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn minh bạch, thậm chí còn có một chút không biết là cái gì.

Tác Cáp Đồ đối với bản thân tự nhiên không hề cẩu thả, các loại phong ốc rèn sắt có đến bẩy tám cái, tuy rằng lão ải nhân chỉ thành thạo trong việc rèn vũ khí, thế nhưng hắn vẫn kiến tạo phòng ốc dùng để rèn các loại đồ trang bị trang sức.

Trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ đi mua đồ đạc vật phẩm hay vận chuyển gì đó đều được Lâm Khiếu Đường hoàn thành, bởi vì chỉ có hắn có khả năng phi hành thông thuận, thực lực lại mạnh nhất, điều này làm cho tính an toàn tương đối cao hơn một chút.

Đến nửa tháng cuối cùng, tất cả mọi người đã chuẩn bị sắp xếp xong, cả năm người đều tự tiến vào lĩnh vực của bản thân…