Sương mù tán đi, trong tay Quỳnh Tư không biết từ khi nào đã nhiều hơn một quyển trục màu lam, đứng một bên cười cười nói:
- Nghe nói lần trước các ngươi cũng dùng phương pháp này để chạy trốn, một biện pháp giống nhau lại muốn dùng đến lần thứ hai hay sao chứ? Nghìn vạn lần không được quên sở trường của đạo tặc chúng ta. Ha ha.
Ba Mã kinh ngạc nhìn quyển trục truyền tống trong tay Quỳnh Tư, rõ ràng vừa rồi vẫn ở trên tay chính mình, trong nháy mắt đã bị đánh tráo, rốt cuộc là đạo thuật quái quỷ gì?
Toa, một đạo ngân quang bất ngờ phóng đến làm cho Quỳnh Tư quá sợ hãi, toàn lực khởi động pháp trận hộ thể mới có thể chống lại được đòn đột kích này, mồ hôi lạnh nhất thời chảy toàn thân, nhìn vào tay, quyển trục màu lam đã biến mất không thấy đâu.
Quỳnh Tư trộm trước, Tân Tây Á lại cướp đoạt sau, nhìn truyền tống trận một chút rồi thu lại.
Cổ Đức kinh ngạc nhìn ám dạ tinh linh, ngay cả hắn cũng không nhìn rõ được vị ám dạ tinh linh này làm cách nào để đến gần Quỳnh Tư cướp đi quyển trục trên tay hắn.
- Mỹ lệ ám dạ tinh linh tỷ tỷ, tốt nhất là ngươi không nên xen vào việc của người khác!
Quỳnh Tư căm tức nói.
Toa, ngân quang lại lóe lên. Quỳnh Tư cấp tốc lui lại, mặt đất dưới chân nhất thời lưu lại một khe rãnh thật sâu. Tân Tây Á đã dùng hành động để trả lời hắn, trong cắp mắt màu tím không hề xuất hiện ba động tình cảm nào.
- Phi!
Ngoan độc nhổ một ngụm nước bọt, rốt cuộc không hề chần chờ, tay áo vung lên, một đám côn trùng màu đen nhất thời phóng ra, đối khát bay thẳng về hướng Tân Tây Á.
Đạo tặc chính là một chức nghiệp hèn mọn, các bản lĩnh cần học tương đối tạp nham, lại không hề có kỹ năng cố định, hầu như là cái gì cũng phải biết một chút, nhiều nhưng không tinh chính là nhược điểm rõ nhất của đạo tặc, bởi vậy ngoài trừ bản lĩnh cước pháp, đạo tặc thường không phí quá nhiều tinh lực đi tu luyện thâm sâu vào kỹ năng nào đó, đổi lại bọn họ sẽ thu thập thật nhiều bảo bối trong bảo khố để tăng thêm thực lực bản thân.
Bỏi vậy, thủ đoạn công kích của đạo tặc không hề cố định, lại không hề có quy luật, điều này làm cho chức nghiệp này vừa cường đại vừa nhỏ yếu. Thuần túy chỉ là nhìn xem bảo bối bản thân có bao nhiêu sức mạnh mà đánh giá xem bản thân đạo tặc có bản lình đạo thuật mạnh yếu ra sao. Ngươi có đạo thuật cao tự nhiên nhiều bảo bối.
Quỳnh Tư biết rõ nhược điểm của chính mình, chính diện đối địch với thích khách, đừng nói là đối phương và bản thân cùng giai vị, thậm chí là đối phương thấp hơn hẳn một giai cũng không chắc thắng được. Cho nên không cần suy nghĩ nhiều đã phóng "sủng vật" ra trợ trận.
- Hắc sát phong!
A Mạn cả kinh nói.
Trên mặt mọi người đều hiện rõ nét kinh hãi, đây là một loại ma trùng đến từ Phong Ma đại lục, vĩ châm dài nửa tấc, dài hơn nọc ong thông thường rất nhiều. Hắc sát phong một khi xác nhận được mục tiêu thì tuyệt đối không chết không thôi, thể tích của chúng tuy rằng không lớn, thế nhưng tốc độ cực nhanh. Coi như là một con ma thú cửu cấp mà đối địch với một đàn hắc sát phong thì cũng chỉ có kết cục chết mà thôi.
• Ghi chú: Tại Minh Tây đại lục gọi nhưng động vật cường đại không phải con người là ma thú, còn loại vô cùng lớn thì là yêu thú. Yêu thú hoặc ma thú đều được phân chia làm hai mươi cấp, hai cấp tương đương với một giai chức nghiệp, cửu cấp ma thú tương đương với tu vi đại sư giai sơ kỳ.
- Tân Tây Á tỷ tỷ! Cẩn thận!
Nhìn đàn hắc sát phong đông nghịt, Ngả Tháp vội vã la lên.
A Mạn Đạt, Tác Cáp Đồ và La Cách Tư cũng đều lo lắng nhìn A Mạn Đạt đang không ngừng né tránh đàn hắc sát phong. Đàn hắc sát phong luôn luôn như bóng với hình, Tân Tây Á không có biện pháp nào để thoát khỏi chúng. Đôi ám nguyệt song đao đối pho với đám động vật có thể tích cực nhỏ này lộ vẻ tái nhợt vô lực. Mỗi một lần chém ra chỉ có thể giết chết mấy con mà thôi.
Sở trường lớn nhất của thích khách chính là năng lực cận chiếc cực kỳ quỷ dị, tốc độ cực nhanh và một kích trí, thế nhưng lại không có nhiều thủ đoạn công kích phạm vi lớn, trừ phi giai vị đủ cao.
Tân Tây Á thân là đại sư giai cũng có một số thủ đoạn công kích phạm vi lớn, phóng ra gió xoáy màu tím, ngân quang bay tán loạn xung quanh, thế nhưng thương tổn đối với đàn hắc sát phong lại cực kỳ nhỏ, ngược lại chỉ càng chọc giận thêm đám ma trùng hung ác này mà thôi.
Nếu như không phải nàng có ám nguyên lực hộ thể cực mạnh có thể chống lại những cú chích của đàn hắc sát phong thì thân thể Tân Tây Á sợ là đã bị đâm lỗ chỗ.
Ngay khi Quỳnh Tư thầm đắc ý thì đột nhiên đàn hắc sát phong xuất hiện dị động, tuy rằng phần lớn vẫn còn đang điên cuồng công kích ám dạ tinh linh, thế nhưng cũng có không ít hắc sát phong không thể khống chế được bắt đầu bay ra hướng về những người khác phát động công kích.
Lúc này, trên mặt Cổ Đức lộ rõ nụ cười âm hiểm, ánh mắt tập trung lên người Vưu Na. Đàn hắc sát phong đã có thể chế trụ được phiền toái lớn nhất là vị ám dạ tinh linh đại sư giai, như vậy đã không còn gì đáng để lo lắng nữa.
- Vưu Na công chúa, nếu như không muốn đồng bạn chết hết, hãy đem những thứ đó giao ra đây!
Cổ Đức đứng ở trước người lão ma pháp sư vừa ngã xuống đất trầm giọng nói, một tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt đặt lên đỉnh đầu lão pháp sư.
Một cây trường thương mạnh mẽ phóng thẳng đến, Cổ Đức hơi hơi lắc người, dễ dàng tránh được, đưa tay nắm chặt lấy thân thương, coi thường nhìn về phía Đức Nạp Tư vừa mới khởi xướng công kích.
- Không phải là đối thủ của ta, nếu như không muốn là người chết đầu tiên thì tránh xa một chút.
Đức Nạp Tư chỉ có tu vi đại sư giai sơ kỳ, còn Cổ Đức lúc này đã là 6 tinh thánh đường đại võ sư, chỉ kém một cấp là có thể tiến vào đại sư giai hậu kỳ, sự chênh lệch thực tế giữa hai người so với tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều.
Cổ Đức mạnh mẽ phát lực cánh tay, Đức Nạp Tư lập tức không thể nắm vững trường thương, bị Cổ Đức cường ngạnh đoạt thương. Đức Nạp Tư lại tụ tay thành đao chém tới, thế nhưng lại bị Cổ Đức nhẹ nhàng đỡ được. Nguyên lực bộc phát tức thì Đức Nạp Tư bị đánh văng ra, nặng nề ngã trên mặt đất, khóe miệng trần ra vết máu.
Cổ Đức cầm thanh trường thương chĩa về phía lão pháp sư không nhịn được nhìn Vưu Na nói:
- Xem ra ta phải giết chết vài người thì công chúa mới có sự giác ngộ a!
- Công chúa! Đừng quản ta! Chạy mau!
Ba Mã thấy chết không sờn, giận dữ trừng mắt nhìn Cổ Đức, nhìn thẳng về phía trường thương phía trước không hề sợ hãi.
Ánh mắt Cổ Đức chợt lóe, trường thương trên tay nổi lên một tầng bạch quang.
Hô. Cổ Đức mạnh mẽ đâm thẳng trường thương về phía trước. Vưu Na tuyệt vọng hét lớn.
- Không nên!
Nhìn mũi thương đang phóng đến, Ba Mã không cam lòng tự động nhắm hai mắt lại, trong lòng thầm cầu xin tương lại tốt đẹp cho Thụy Ma Nhĩ quốc lần cuối cùng.
Nói thì chậm, thực tế lại cực nhanh. Ba. Một ngũ chỉ kim trảo đột nhiên xuất hiện, vững vàng nắm chắc lấy cổ tay của Cổ Đức. Cổ Đức mạnh mẽ rung tay muốn hất tung kim trảo đột nhiên xuất hiện này nhưng không kết quả.
Thầm giật mình, lần thứ hai phát lực, cũng không chút lay chuyển, trên cổ tay lại truyền đến sự đau đớn kịch liệt. Răng rắc. Xương cổ tay bị ngạnh cứng bóp nát.
- A!
Cổ Đức kinh hãi hét lên một tiễng. Sợ hãi nhìn về một phía hư không
- Người nào?
Đang chờ đợi đau đớn thế nhưng chờ hồi lâu vẫn không có cảm giác gì, ngược lại nghe thấy tiếng hét thống khổ. Ba Mã chậm rãi mở đôi mắt già lão khàn khàn, nhìn thấy cổ tay Cổ Đức nhất thời sợ đến ngây người. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Ngây người không chỉ có riêng Ba Mã. Vưu Va, Lộ Hi, Đức Nạp Tư đều kinh hãi nhìn sự kiện quỷ dị vừa mới phát sinh.
Bộ phận hắc phong sát mất đi khống chế bay loạn khắp nơi. Ngả Tháp và Tác Cáp Đồ bị đuổi đến mức chạy loạn xung quanh. Còn A Mạn Đạt và La Cách Tư trốn trong ma pháp trận nhỏ lo lắng nhìn đám hắc sát phong đang điên cuồng công kích. Vĩ châm có hàm chứa kịch độc, mỗi một lần hắc sát phong chích vào tường ngoài trận pháp đều làm cho ma pháp trận run run, nếu tiếp tục kéo dài tình trạng này thì phá trận chỉ là vấn đề thời gian.
Quỳnh Tư ra vẻ hiểu biết nhìn tràng diện loàn thành một cục. Ám ảnh thích khách có lợi hại hơn nữa thì cũng là cái gì đâu, dưới bàn tay của đạo tặc tiên sinh Quỳnh Tư không phải chạy trốn chết hay sao chứ.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một đám mây màu xanh tím, độ cao của đám mây lại thấp đến dị thường, lấy tốc độ cực nhanh phóng đến. Khi đám mây chạm vào đàn hắc sắt phong nhất thời cuộn cuộn một đoàn.
Lúc đầu Quỳnh Tư không hề chú ý thể nhưng rất nhanh đã phát hiện ra không thích hợp, nhìn kỹ lại nhất thời quá sợ hãi, đó căn bản không phải là đám mây gì đó, mà chính là đoàn di thú không biết tên, bọn chúng đang tham lam thôn phệ dần đàn hắc sát phong.
Công kích của hắc sát phong đối với bọn chúng một điểm hiệu quả cũng không có. Vĩ kim châm phóng lên người dị thú lập tức bị bật ra, độc nọc ong không tạo ra bất cứ tác dụng nào.
Hơn nghìn vạn con hắc sát phong trong thời gian cực ngắn đã bị đám dị thú kia thôn phệ sạch sẽ.
Một cỗ nguyên lực cực kỳ cường đại chợt xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều bị cố khí thế này áp bạch đến không thể động đậy. Mấy người A Mạn Đạt lộ rõ vẻ cao hứng.
Mọi người nhìn lại trong hư không, không gian hơi hơi vặn vẹo, một gã thanh niên mặc trường bào màu xanh thình lình xuất hiện, phía sau lưng có mang một thanh cự kiêm cực kỳ to lớn.
Thanh niên nhàn nhạt nhìn lướt qua toàn trường, chậm rãi từ trong hư không phiêu phiêu hạ xuống đất. Khuôn mặt tuẫn lãnh kia lộ vẻ bình tĩnh dị thường, cho dù trên người tỏa ra khí tức áp bức cực mạnh, thế nhưng không cách nào tìm được trên mặt hắn nửa điểm cảm xúc gì đó.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh nể nhìn vị thanh niên vô luận là dáng người hay thân hình đều đặc thù của người phương đông. Người có tu vi thấp lúc này ngay cả hô hấp cũng không dám quá cố sức.
Thanh niên vừa hạ xuống đất, không coi ai ra gì nhắm lại đôi con ngươi đen sáng láng, thật sâu hít một hơi!
Vị thanh niên này không phải ai khác chính là người khi cửu tỉnh Tân Tây Á liền bắt đầu bế quan trong mật thất một bước cũng không ra ngoài, Lâm Khiếu Đường.
Không khí thơm quá, Lâm Khiếu Đường âm thầm nghĩ, chậm rãi mở đôi con ngươi một lần nữa nhìn tất cả mọi người nơi đây. Sức sống thật lâu chìm sâu trong con ngươi đen kia lặng yên trào lên.
Bốn người A Mạn Đạt chăm chú quan sát Lâm Khiếu Đường. Ngoài trừ mái tóc dài hơn rất nhiều thì ngoại hình không có biến hóa gì đáng kể, thế nhưng khí chất của hắn lúc này hoàn toàn không giống. Con mắt càng thâm thúy hơn, nét thanh niên khôn khéo trước kia đã nhạt đi không ít, lúc này được thay bằng vẻ thành thục và chững chặc.
Tân Tây Á không biết từ khi nào vô cùng cung kính đứng phía sau Lâm Khiếu Đường, sát khí băng lãnh lúc trước tiêu giảm hơn phân nửa, dung nhan lạnh lùng hơi chuyển biến thành trong trẻo yên lặng.
- Chúc mừng chủ nhân xuất quan!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngẩn ngơ!
Vị ám ảnh đại thích khách kia dĩ nhiên lại là nô tỳ của thanh niên!
Linh hồn giai! Cổ Đức có một loại xung động muốn lập tức chạy trốn, trong đôi mắt hổ lóe ra khiếp ý nồng đậm.
- Đường Lâm ca ca. Rốt cuộc ngươi cũng đi ra rồi!
Ngả Tháp hưng phấn noi.
Lâm Khiếu Đường hướng về phía Ngả Tháp mỉm cười, hơi hơi gật đầu, ánh mắt vẫn tràn đầy tiếu ý lần thứ hai chuyển về hướng Cổ Đức. Cổ Đưc lúc này lại hiện lên một tia nghi hoặc, tựa hồ như đã gặp qua thanh niên này ở nơi nào đó.
Ánh mắt của Cổ Đức đột nhiên sáng ngời lên tiếng:
- Là ngươi?
- Giờ mới nhận ra hay sao?
Lâm Khiếu Đường đạm nhiên nói, chỉ liếc mắt lần đầu tiên hắn đã nhận ra Cổ Đức.
Thần sắc Cổ Đức ngưng trọng, hướng về phía Quỳnh Tư nói:
- Người này chính là đào phạm lớn nhất mà giáo hội phát lệnh truy nã mười năm trước. Giá thưởng đã vượt lên quá 10 vạn nguyên thạch, thánh nữ điện hạ lại càng thấy hứng thú đối với người này, nếu như có thể bắt sống chúng ta lập tức tăng lên ba cấp!
Khen thưởng quả thực rất mê người, trong mắt Quỳnh Tư không hề lộ ra nét tham lam. Đừng nói giỡn, cho dù là cấp hẳn một tòa nguyên quáng thì sao, khí tức khủng khiếp trên người đối phương phát ra rõ ràng đã đạt tới linh hồn giai. Loại quái vật cấp bậc này chỉ cần tùy tiện một cái cũng có thể hủy diệt thiên quân vạn mã. Bắt sống hắn, đừng nằm mơ. Lòng tham hơn nữa thì rắn cũng không thể nuốt voi, điều này căn bản là tự tìm chết. Chết rồi thì có thưởng hơn nữa cũng dùng cái rắm.
Cổ Đức khởi động nguyên lực, cổ tay nhanh chóng trở về nguyên trạng, rút thanh cự kiếm phía sau lưng ra hướng về phía đám thánh đường võ sư phía sau hét lớn
- Bày trận. Cầm địch!
Các mục sư mặc niệm trong miệng, từng đạo hộ thể quang mang được gia trì lên thân thể của đám thánh đường võ sư. Ba gã ma pháp sư thì ngâm xướng tập thể, chuẩn bị phóng xuất đại hình ma pháp công kích…