Đấu Y

Chương 228: Pháp Mã Nhĩ




Hai người mặc áo bào màu xanh thần bí một trước một sau đi ra ngoài, nguyên lực ba đông trên người yếu ớt, trong đó có một gã thanh bào đeo thanh cự kiếm cực lớn thu hút không ít sự chú ý của người khác.

Lại một đôi giả thần giả quỷ, Pháp Mã Nhĩ cảm thấy buồn cười nghĩ đến, rất nhiều người từ bên ngoài vào sợ hãi bị dân bản sứ khi dễ, hoặc có thể bị chặn đường cướp đoạt vì vậy nhiều người đã làm đủ các loại công phu lên trang phục, cố gắng đạt hiệu quả đánh lừa con mắt người khác.

Sơn Mỗ lúc này cũng cảm thụ không mưu mà hợp với đối thủ một mất một còn Pháp Ma Nhĩ, đôi con mắt thật nhỏ gắp gao nhìn chằm chằm vào cái mông của một gã mặc thanh bào, trường bào tuy rằng đã che đi phần lớn thân thể thế nhưng khi bước đi vẫn để lộ ra một chút. Với kinh nghiệm của Sơn Mỗ, thân thể dưới tấm trường bào kia nhất định là của một nữ nhân, hơn nữa lại là một nữ nhân có dáng người cực kỳ không tồi, thậm chí là mê người.

Còn đám tiểu đệ phía sau thì lại nhìn chằm chằm vào thanh cự kiếm, bán đi nhất định được không ít tiền, nếu như có thể lấy được tới tay vậy thì mấy ngày tiếp theo được nghỉ ngơi rồi.

Hai gã mặc thanh bào dường như không hề chú ý đến hai đám lưu manh bang phái, một đường thẳng hướng phía trước đi đến, thoạt nhìn bước tiến có chút bối dối, trong mắt người lành nghề, hãi gã này rõ ràng là hai gà con giả bộ.

Pháp Mã Nhĩ đang muốn đi theo, vai lại bị một bàn tay cực lớn ngăn lại, Sơn Mỗ với vẻ mặt châm biếm nhìn hắn nói:

- Pháp Mã Nhĩ, ngươi lẽ nào đã quền rồi hay sao? Khách hàng lớn đều có quy củ thay phiên nhau, lần trước dường như là các ngươi đúng không, lúc này đây phải đến lượt chúng ta mới đúng.

Pháp Mã Nhĩ hừ một tiếng trong lỗ mũi, không hề cam lòng ngồi trở lại chỗ cũ, lần trước đám tôm mềm chân đó nhìn qua có vẻ như rất giàu có, kỳ thực trong người căn bản không có cái gì, nhưng hai người này không nói đến cái khác, chỉ cần thanh cự kiếm kia thôi, chí ít cũng có tới hai trăm tử tinh tệ, đây mới chân chính là kẻ nhà giàu.

Bất quá quy củ vẫn cứ là quy củ, Pháp Mã Nhĩ chỉ có thể tự than thở bản thân không may, thế nhưng trong ánh mắt vẫn lóe ra tâm tình cực kỳ không cam lòng và ức chế.

Sơn Mỗ cười ha ha, bàn tay to lớn đặt trên vai Pháp Mã Nhĩ như có ý thứ mạnh mẽ bóp bóp, cuối cùng cũng hạ độc thủ ám toán, Pháp Mã Nhĩ căn bản không hề phòng ngừa bị niết đến đau đớn toàn thân, khớp xương thiếu chút nữa bị bóp nát. Sơn Mỗ híp hai mắt lại, khinh thường liếc nhìn Pháp Mã Nhĩ, sau đó mang theo đám huynh đệ cấp tốc đuổi theo hai gã mặc thanh bào vừa bước qua.

Đợi cho Sơn Mỗ đi được một đoạn khá xa, trong mắt Pháp Mã Nhi bỗng nhiên hiện lên vẻ hung ác, cũng mang theo đám huynh đệ cùng đuổi theo phía sau.

Dù sao đi nữa sớm muộn gì cũng đánh một trận quyết định, không bằng hiện tại làm luôn, Pháp Mã Nhĩ nhất thời phát nhiệt trong đầu, cắn răng nghĩ đến, hơn một năm gần đây hắn liên tục bị Hắc hùng đảng khi dễ. Vừa rồi, bảy gã đi theo Sơn Mỗ có đến hai gã đã từng là thủ hạ của chính mình, thế mà lúc này trương mắt nhìn mình bị ám toán. Cục tức này thực sự Pháp Mã Nhĩ nuốt không trôi.

Theo dõi một đoạn khá xa mà vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ, Sơn Mỗ có chút không chịu được, trên đường lớn thường có thành vệ quân điq ua dò xét, tuy rằng quan hệ không tồi, thế nhưng trong mắt rất nhiều người mà cướp đoạt, thành vệ quân nhất định phải nhúng tay vào. Đang định sai tiểu đệ bên người trực tiếp tiến lên lôi hai gã mặc thanh bào này vào trong ngõ nhỏ thì hãi gã đã tự động hướng vào một hẻm nhỏ phía tây đường lớn.

Sơn Mỗ định thần nhìn một chút, nhất thời mặt mày rạng rỡ. Hẻm nhỏ kia chính là chỗ đen tối nổi danh nhất trong cả khu phía tây này. Trong con hẻm cực kỳ sâu lại vắng người, phòng ốc bốn phía cũng không hề mở cửa sang con hẻm này. Thêm nữa nơi này lại có mấy cái nhà nghỉ giả cả cực kỳ tiện nghi, vậy nên thường có rất nhiều thú nhân túi tiền nhỏ lui tới, không chỉ có bẩn thỉu mà vị đạo cũng tương đối khó ngửu, rất ít khi có người tộc khác lui đến.

Sơn Mỗ vừa mới hài lòng không bao lâu thì tiếu ý đột nhiên dừng lại. Hai tên này không phải là vì không có tiền mới tiến vào nơi này đấy chứ, chẳng lẽ lại đụng tới hai tên cùng quỷ hay sao?

Bất quá khi ánh mắt của Sơn Mỗ đảo đến thanh cự kiếm thò ra phía dưới, thần sắc trên mặt coi như là hòa hoãn đi nhiều. Cho dù là hai tên cùng quỷ đi nữa, chỉ cần đoạt được thanh cự kiếm này cũng đủ rồi. Theo như khí tức nguyên lực trên người hai gã này tỏa ra thì cùng lắm đến phó giai hậu kỳ mà thôi, chỉ cần tùy tiện sai ba bốn tên tiểu đệ phía sau cũng đủ thu thập.

Nghĩ xong, Sơn Mỗ đưa tây vẫy vẫy, amng theo đám tiểu đệ ào vào trong hẻm nhỏ, hai gã thanh bào phía trước đã đi được một đoạn khá xa.

Một đám lưu manh bang phái hung thần ác sát đuổi theo phía sau, trực tiếp đem hãi gã thanh bào vây vào giữa.

- Người từ bên ngoài đến, chẳng lẽ các ngươi không biết quy củ nơi này hay sao?

Sơn Mỗ thô lỗ lên tiếng.

- Quy củ gì?

Thanh âm băng lãnh nhưng dị thường êm tai.

Đám lưu manh hoàn toàn sửng sốt, ngoại trừ Sơn Mỗ ra không còn ai nhận ra được bên dưới chiếc trường bào này là một nữ thân, nghe được thanh âm nữ nhân êm tai, vẻ tham lam trong mắt lại càng thêm nồng nặc.

Sơn Mỗ liếm liếm bên môi

- Nộp phân nửa tài vật trên người làm bảo hộ phí, Hắc Hùng đảng chúng ta có thể đảm bảo các ngươi trong Thiên Long thành này không có trở ngại.

Thân thể mềm mại bên dưới tấm trường bào tựa hồ như hơi hơi giật mình

- Nếu như không giao ra thì sao đây?

Vẻ ngoan độc trong mắt Sơn Mỗ hiện lên

- Vậy thì đừng trách huynh đệ chúng ta ngoan tâm thủ lạt.

Bình thường khi nói ra những câu như thế này, lữ nhân bị chặn lại sẽ giao ra tiền tài, thậm chí còn có một số cầu xin tha thứ các loại.

Nhưng mà, Sơn Mỗ đợi cả nửa ngày mà hai gã mặc thanh bào này vẫn không có phản ứng gì, thờ ơ đứng nguyên một chỗ, phảng phất như hai con khôi lỗi vậy, trong lòng Sơn Mỗ cực kỳ giận giữ, hướng về phía thủ hạ nháy mắt.

Bảy tên đại hán nhất thời rút thanh đao vẫn đeo trên người ra, khua khua đao mang tính thị uy.

Đột nhiên, trong hai gã mặc thanh bào có một gã tự động kéo chiếc mũ chùm đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng, tóc đen mắt đen, da trắng noãn, vừa nhìn đã biết hắn chính là một gã đệ tử nhà giàu không biết đến nhân gian khó khăn.

Tâm tình của Sơn Mỗ vốn không được tốt lắm lúc này lại hưng phấn lên nhiều, người kia nhất định là thiếp thân hoặc thị nữ bên cạnh thanh niên này, mà loại thân phận giống như thanh niên trước mặt thường mang theo thị nữ, ai ai cũng như hoa như ngọc, so với kỹ nữ lầu xanh hiển nhiên tốt hơn không biết bao nhiêu lần, thật lâu không được thưởng thức thân thể loại nữ nhân cực phẩm này rồi, Sơn Mỗ đột nhiên có chút mong đợi.

Hai gã mặc thanh bào chính là Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á hóa tranh mà thành. Hình dạng của hai người thực sự rất đặc thù ít thấy, một là tóc đen mắt đen, một là ám dạ tinh linh, tùy tiện đứng một chỗ nào đấy cũng sẽ thu hút người khác chú ý, vốn tưởng rằng hóa trang sẽ tránh được rắc rối, không nghĩ tới lại rước lấy một đám ruồi đáng ghét này.

Một đường đi tới, Lâm Khiếu Đường không hề thả lỏng đến một khắc, hơi lộ ra nguyên thức xem xét tình huống, cực kỳ rõ ràng sâu trong Thiên Long thành có rất nhiều khí tức cực kỳ cường đại, vừa rồi đột nhiên cảm thấy có một luồng khí tức cường đại xẹt qua trên bầu trời nên mới tháo mũ xuống quan sát, về phần đám lưu manh trước mắt này, ngay cả nhìn hắn cũng lười đưa mắt.

- Đại ca của chúng ta hỏi các ngươi, các ngươi có nghe thấy hay không!

Một gã đại hán không ngừng kêu la, đưa ta muốn tiến lên lôi lại.

Toa, một đạo ngân quang hiện lên, gã đại hán còn chưa bước hết bước tiến thì cánh tay đã lặng yên không một tiếng động rơi xuống đất, tiên huyết nhất thời đem mặt đất nhiễm hồng, chỗ vết chém bằng phẳng phi thường, một đạo huyết trụ mạnh mẽ phun ra, gã đại hán kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống mặt đất.

Sơn Mỗ vô cùng kinh sợ hét lớn:

- Lên cho ta, giết chết bọn họ, ai đắc thủ trước, phân nửa thu hoạch ngày hôm nay là của kẻ đó.

Sáu tên đại hán còn lại quơ quơ thanh đao chuyên dụng trong tay cùng nhau vọt tới Lâm Khiếu Đường chỉ là nhìn bầu trời không quan tâm đến tất cả mọi chuyện phát sinh bên cạnh, bởi vì khí tức vừa mới xẹt qua trên bầu trời quen thuộc phi thường.

Kỳ Áo, là hắn sao? Nhất định là hắn bay trên không, rốt cuộc là người này tu luyện như thế nào? Lâm Khiếu Đường nghi hoặc, cỗ khí tức kia chỉ giống như thiểm điện chợt lóe lên, nhưng vẫn bị Lâm Khiếu Đường cảm nhận được.

Trong thời gian điện quang nẩy lửa, sáu gã đại hán xông lên đã hoàn toàn nằm trong vũng máu, Sơn Mỗ kinh khủng nhìn người bên dưới tấm thanh bào, hú lên một tiếng quái dị rồi phách chưởng đánh tới.

Tư…, thanh ám nguyệt đao thật nhỏ lướt qua yết hầu của Sơn Mỗ, Sơn Mỗ trừng đôi mắt gấu chó không thể tin tưởng được nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé bên dưới tấm thanh bào, một tay run lên đem tấm thanh vào kéo xuống, bóng hình bên dưới nhất thời hiện lên một khuôn mặt nữ nhân tinh xảo tuyệt trần, cả đời Sơn Mỗ cũng chưa từng nhìn qua nữ tử mỹ lệ đến như vậy, chỉ là trong đôi mắt màu tím kia không hề có chút ba động tình cảm, lạnh đến cực điểm.

Mãu loãng ồ ồ từ trong yết hầu của Sơn Mỗ chảy ra, thân thể to lớn trong nháy mắt đã không còn lực lượng chống đỡ, ầm ầm ngã xuống đất.

Pháp Mã Nhĩ một đường theo đuôi, phòng ngừa bị phát hiện, bởi vậy khoảng cách theo đuôi khá xa, lúc này vừa vặn tiến vào trong con hẻm nhỏ, đi một hồi vẫn không thấy có động tĩnh gì, liền nhẹ nhàng bước nhanh về phía trước. Khi Pháp Mã đi tới khúc ngoặc vào ngõ nhỏ, chỉ thấy thi thể thật lớn của Sơn Mỗ nằm trên mặt đất, trên cổ vẫn còn không ngừng tuôn ra máu loãng, tựa hồ như đã chết.

Pháp Mã Nhĩ theo bản năng lui trở lại, trong lòng biết rõ đã gặp phải cao nhân, không cần suy nghĩ nhiều đã làm một thủ thế hướng về đám thuộc hạ phía sau, nhanh chóng tránh xa khỏi hẻm nhỏ.

Hô, một tiếng gió nổi lên, Pháp Mã Nhĩ còn chưa kịp phản ứng, ba gã thủ hạ phía sau đã thân đầu xa nhau, còn hai gã khác thì dại ra nhìn về ba gã đồng bạn không đầu.

Thanh bào nữ tử không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau Pháp Mã Nhĩ, thanh ám nguyệt đao trong tay còn vương lại chút vết máu, một giọt máu cực kỳ chói mắt theo đầu mũi đao chảy xuống dưới đất.

Khí tức cường đại đến kinh khủng trong nháy mắt làm cho Pháp Mã Nhĩ mất đi tâm lí muốn chống lại, đang muốn cầu xin tha thứ, lại thấy đạo ngân quang thứ hai hiện lên, hai gã thuộc hạ cuối cùng không một tiếng động ngã xuống, chết cực thảm.

Tinh thần của Pháp Mã Nhĩ hầu như tan vỡ, mạnh mẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ

- Tiền bối tha mạng, tiểu nhân nguyện ý vì ngài cống hiến, nếu như trong Thiên Long thành này có chuyện gì cần thiết, vì dụ như cần người dẫn đường, tiểu nhân tuyệt đối là một lựa chọn đúng đắn.

Trên đời này dĩ nhiên có người đem những câu này nói rõ ràng một cách nhanh chóng đến như vậy, hầu như đã vượt qua tốc độ di động của Tân Tây Á, bất quá cầu xin trước mặt của Tân Tây Á hiển nhiên là vô ích. Thế nhưng nàng cũng không hề hạ sát thủ, trong lòng nàng cảm thụ được Lâm Khiếu Đường phia sau bảo để lại.

Pháp Mã Nhĩ đã chết nhiều thuộc hạ như vậy, ngược lại không dám bất mãn lấy một chút, những lời nói vừa rồi hoàn toàn là do bản năng trực giác thốt ra, hắn hiểu rõ tình huống hiện tại, chỉ sợ giai vi của hai người trước mắt này sớm đã vượt qua tưởng tượng của hắn, loại người này vô luận là tiền tài hai quyền thế, trong mắt họ đều là không đán một đồng xu. Pháp Mã Nhĩ cũng rõ ràng lợi thế duy nhất của hắn là chính mình rất thích hợp để làm tiểu đệ sai vặt trong cái Thiên Long thành này.

Lâm Khiếu Đường thử tìm tòi khí tức vừa mới phát hiện ra, rốt cuộc không còn cảm giác được chút dị động nào, phảng phất giống như cảm thụ trước đó của hắn giống như là ảo giác mà thôi. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Buông tha tìm kiếm, Lâm Khiếu Đường chậm rãi đi đến trước người Pháp Mã Nhĩ, Tân Tây Á sùng kính thối lui ra phía sau, lần thứ hai đem chiếc mũ kéo lên che gương mặt, nàng hầu như là cái bóng dần dần biến mất.

Những cử động rất nhỏ này hầu như hoàn toàn rơi vào trong mắt Pháp Mã Nhĩ, trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ sợ thanh niên này có tu vi càng đáng sợ hơn.

- Ngươi là người địa phương?

Lâm Khiếu Đường đột nhiên hỏi.

Pháp Mã Nhĩ liên tục gật đầu nói:

- Tiểu nhân ở Thiên Long thành này đã mười lăm năm rồi, coi như là người địa phương!

- Ngươi có sở trường gì đặc biệt?

Lâm Khiếu Đường như tùy ý hỏi.

Con ngươi của Pháp Mã vòng vo chuyển động nói:

- Tiểu nhân am hiểu thu thập tình báo, tìm hiểu tin tức!

- Khu giao dịch lớn nhất trong Thiên Long thành là ở nơi nào?

- Là khu giao dịch Phỉ Nhã ở thành nam, nghe nói nơi này có thể mua được đến chín thành vật phẩm có trong Minh Tây đại lục này!

Pháp Mã Nhĩ đúng sự thực trả lời.

Lâm Khiếu Đường thỏa mãn gật đầu, tiếp tục hỏi:

- Gần đây trên đại lục có sự kiện gì lớn sảy ra?

Pháp Mã Nhĩ hơi suy nhĩ một chút rồi nói:

- Ngoài trừ chiến sự giữa hai đại giáo hội ra, chuyện lớn nhất chính là những tin đồn về thượng cổ cấm địa!