Đến lúc này, trên mặt Lâm Khiếu Đường bất giác nở nụ cười nhẹ nhàng, tiếp tục dùng nguyên thức dò xét.
"Ta còn nhớ trước kia ta đã nói rồi, ta muốn nghiên cứu một loại ma pháp trận phụ trợ tu nguyên, nên đã đặc biệt làm cho ngươi một cái, bất quá ma pháp trận này lại có tới hai chỗ thiếu hụt. Một khi khởi động thì không thể thu hồi lại được, phải dùng cho hết mới thôi, đại khái có thể dùng khoảng mười lăm năm, lại thêm vật phẩm để khởi động khá đặc thù, ngoại trừ nguyên lực ra còn cần tới năm vạn nguyên thạch."
Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một chút, cũng không vội vã nghiên cứu bí thuật khống thú ma pháp trận, tạo nghệ trên phương diện nghiên cứu ma pháp trận của A Mạn Đạt, sợ là toàn bộ Minh Tây đại lục này cũng khó có người so sánh được với nàng. Lâm Khiếu Đường rất yên tâm đem ký ức lam ma thạch và bí thuật lam ma thạch thu hồi vào trong trữ vật đai lưng.
Ba ngày sau, bờ cát sát biên giới hải đảo, Tác Cáp Đồ dùng bộ mặt tiếc hận nói:
"Đường Lâm, ngươi lại muốn đi hay sao? Sao không ở lại mấy ngày nữa bồi lão ải nhân ta uống rượu?"
"Lần sau đi, ba ngày qua uống cũng không ít nha. Tác Cáp Đồ ngươi nếu như muốn sớm tiến vào đại sư giai thì nên uống ít hơn một chút, dùng nhiều tâm tư hơn vào phương diện tu luyện, rất nhanh sẽ trùng quan thành công."
Lâm Khiếu Đường cảm giác hiện tại bản thân đối mặt với không phải là một lão ải nhân đã hơn ba trăm tuổi mà chính là một tiểu hài tử hơn mười tuổi mà thôi.
Tác Cáp Đồ thổi thổi chòm râu mép có vẻ nghe lời, thế nhưng rất nhanh liền hết nhìn đông lại nhìn tây, to tiếng hét lên:
"Ngả Tháp nha đầu này thật kỳ cục nha, không phải đã nói là cùng nhau đến tiễn biệt hay sao chứ? Cư nhiên đến bây giờ còn chưa tới, thực sự quá lạnh lùng!"
"Tử lão đầu. Ngươi nói ai?"
Thanh âm của Ngả Tháp đột nhiên xuất hiện phía sau Tác Cáp Đồ dọa cho lão ải nhân thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Nha đầu chết tiệt ngươi muốn hại chết ta a."
Tác Cáp Đồ vỗ vỗ ngực, bộ dáng vô cùng thất kinh, thế nhưng rất nhanh liền bị bộ quần áo trên người Ngả Tháp hấp dẫn
"Nha đầu, sao hôm nay ngươi lại mặc bộ y phục này. Đây không phải là y phục cũ của ngươi hơn mười năm trước hay sao chứ? Từ khi tới nơi này còn tưởng là ngươi đã bỏ đâu mất rồi!"
"Quận chúa khả ái ta mặc cái gì không cần ngươi xen vào." Ngả Tháp thần khí nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tròng mắt của Tác Cáp Đồ xoay tròn chuyển động, lập tức nhìn vào Ngả Tháp vuốt vuốt chòm râu nói:
"A. Ta đã biết rồi. Ngươi muốn Lâm đại ca của ngươi lưu lại, nên đã cố ý mặc bộ quần áo này chứ gì?"
"Phi. Ải nhân chủy lý thồ xuất tượng nha (Miệng lão ải nhân phun ra răng voi, ngà voi)."
Ngả Tháp lập tức đối chọi, thế nhưng trên mặt lại có chút đỏ lên, bộ y phục da thú này xác thực là quần áo trước kia nàng thường mặc.
Cùng với hai vai hài này ở cùng một chỗ, chắc chắn không bao giờ cảm thấy nhàm chán. Lâm Khiếu Đường cười tủm tỉm nhìn hai người đang cãi nhau đột nhiên nhớ lại những hành vi của bản thân trước đây, thực sự có vài phần tương tự.
"Lâm đại ca. Ta nghĩ muốn đi cùng với ngươi." Ngả Tháp nói ra lời kinh người.
Tác Cáp Đồ nghe xong lời này, nhất thời cả kinh kêu lên:
"Sao? Nha đầu. Ngươi cũng muốn đi. Các ngươi muốn lão ải nhân ta bị nhét vào một nơi cực độ buồn chán uống rượu một mình, muốn đi hết hay sao? Không được. Tuyệt đối không được. Lão ải nhân ta tuyệt đối không đáp ứng. Lão ải nhân ta cũng phải ly khai khỏi nơi này. Đi ra ngoài tìm rượu uống."
Lâm Khiếu Đường có chút ngoài dự liệu, không nghĩ tới Ngả Tháp bỗng nhiên lại có quyết định như vậy. Không phải là hắn không muốn mang theo bọn họ, mà là hắn hiểu rõ hành trình mà hắn phải đi thực sự rất nguy hiểm.
Lâm Khiếu Đường ở lại Minh Tây đại lục này đã hơn hai mươi năm. Đại đa số thời gian đều dùng để bế quan tu luyện, thời gian để lịch lãm bên ngoài sợ là không đến một năm rưỡi. Thế nhưng cái tên của hắn trên phiến đại lục này lại vang dội phi thường, người của hai đại giáo hội sợ là không có bao nhiêu người không nhận ra hắn, hơn nữa hắn lại có rất nhiều ân oán với họ.
A Mạn Đạt đã để lại cho Lâm Khiếu Đường tụ nguyên ma pháp trận cần tới năm vạn khỏa nguyên thạch mới có thể khởi động. Thế nhưng hiện tại Lâm Khiếu Đường vô cùng nghèo túng, thậm chí một nguyên thạch cũng không có, bất quá còn may là trên người hắn mang theo không ít thứ tốt, nếu lấy ra để bán lấy nguyên thạch muốn kiếm được năm vạn nguyên thạch không phải là việc khó. Có điều những thứ đó thực sự vô cùng chói mắt, một khi lấy ra khẳng định sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt. Điều này làm cho sự nguy hiểm tăng lên nhiều.
Ngả Tháp và Tác Cáp Đồ hiện tại mới chỉ có tu vi sư giai hậu kỳ, còn chưa tiếp nhập đại sư giai, một khi gặp phải chuyện gì đó phát sinh, Lâm Khiếu Đường rất khó đảm bảo cho hai người này an toàn. Tân Tân Á đã có tu vi linh hồn giai, thêm nữa nàng là ám ảnh thích khách, có thể tự bảo vệ mình.
"Đường Lâm, sao ngươi lại không nói lời nào? Có phải là không muốn mang theo hai gánh nặng chúng ta? Ngươi quá không nói đến nghĩa khí rồi."
Tác Cáp Đồ thổi thổi râu mép trừng mắt hét lên.
Khóe miệng Lâm Khiếu Đường nhếch lên tạo thành một đường vòng cung nhàn nhạt. Hai đầu lông mày cũng hơi chếch cao
"Ta cũng không nói như vậy nha. Nếu như ngươi đã tự thừa nhận chính mình là gánh nặng. Ta nghĩ hay là không nên mang ngươi theo tốt hơn."
Nhãn thần của Ngả Tháp sáng lên, lời này rõ ràng có ý tứ đáp ứng mang theo chính mình rồi. Liếc mắt khiêu khích nhìn lão ải nhân bên cạnh so với chính mình thấp hơn rất nhiều. Tác Cáp Đồ một trận hối hận, đặt mông ngồi xuống đất, lầm bầm nói:
"Các ngươi đều đi hết đi. Để lão ải nhân ta một mình buồn chết nơi này, quên đi."
"Lâm đại ca, không cần quản đến Tác Cáp Đồ, hắn rất thích uống rượu, sẽ làm hỏng việc mất."
Ngả Tháp không buông tha người nói.
Tác Cáp Đồ trừng mắt nhìn Ngả Tháp. Lâm Khiếu Đường vừa định nói cái gì đó, chỉ là lão ải nhân ngồi trên mặt đất nhìn qua thực sự tức giận, lục đục đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người nói:
"Mặc kệ, dù sao thì các ngươi cũng phải mang theo lão ải nhân ta. Nếu không lão ải nhân sẽ ôm lấy y phục của các ngươi không thả ra."
Nói xong Tác Cáp Đồ làm bộ dáng vô lại, nắm ngay một góc y phục của Lâm Khiếu Đường, nhất thời chọc mọi người cười vang, thậm chí ngay cả Tân Tây Á với khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng cũng không tránh khỏi hiện lên tiếu ý.
"Ha ha, đi thôi, ta cũng không muốn bị một lão ải nhân dây dưa." Lâm Khiếu Đường cười nói.
"Thế này còn được."
Tác Cáp Đồ lập tức buông tay ra. Một đường chậm rãi chạy tới nơi tiếp giáp giữa bãi cát và rừng rậm trên hòn đảo nhỏ, nơi này có một vị miêu nữ trung niên đang đứng, nàng chính là nữ phó của A Mạn Đạt, nàng ở lại nơi này thủ hộ hòn đảo và phiến hải vực xung quanh.
Lão ải nhân và miêu nữ đơn giản trao đổi vài câu, sau đó mới chầm chậm hướng về phía mấy người Lâm Khiếu Đường đi tới. Tác Cáp Đồ và Ngả Tháp chưa thể phi hành được, bọn họ chỉ khi bước vào đại sư giai mới có được năng lực dùng chính sức lực bản thân để phi hành. Lâm Khiếu Đường mang theo lão ải nhân, Tân Tây Á mang theo báo nữ. Bốn người phóng lên trời cao chỉ chốc lát liền biến mất trong bầu trời trong xanh.
Phổ Tây Lan liên minh là một khu vực thuộc phạm vi thống trị của Lai Đặc giáo, cũng chính là một trong bốn đại cường quốc Minh Tây đại lục. Trước kia Lâm Khiếu Đường bị Áo La Lạp cường ngạnh mang theo thuấn di đến một hải vực rất gần với đường biển Phổ Tây Lan liên minh. Lâm Khiếu Đường cũng là từ một thị trấn nhỏ bờ biển Phổ Tây Lan liên minh này mà bắt đầu chuyến "Minh Tây chi lữ".
Đã hai mươi năm trôi qua, Lâm Khiếu Đường lần thứ hai thâm nhập sâu vào trong Phổ Tây Lan liên minh.
Hắn đã phá hủy tế thần đại điển vô cùng quan trọng của A La Khắc làm cho Lâm Khiếu Đường không dám bước vào khu vực thống trị của Lai Đặc giáo nửa bước. Tuy rằng hắn cũng có chút xung đột với Lai Đặc giáo, thế nhưng rõ ràng so với Đạt Khắc giáo thì tốt hơn rất nhiều, chí ít cũng còn con đường thương lượng.
Bởi vì mười năm trước đã có chút tiếp xúc với Áo Tháp Tư Đô nên Lâm Khiếu Đường biết rất rõ người này cực kỳ đáng sợ, hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi. Vì vậy khi hắn tiến vào Phổ Tây Lan liên minh không xa liền bắt đầu dùng phương thức đi bộ để di chuyển, thứ nhất có thể làm cho nguyên lực tiêu hao giảm đi một mức lớn, thứ hai có thể thả lỏng được tâm tình sau thời gian bế quan dài vừa qua. Mười mấy năm qua hắn liên tục tu luyện, nhiều ít có chút mệt mỏi.
Mua bốn con thất đà thú lớn, một đường đi tới, bốn người Lâm Khiếu Đường cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, mặc kệ là thôn trấn hay đại thành lớn nhỏ, trên mặt của tất cả mọi người đều hiện rõ nét nặng nề tiêu cực, phảng phất giống như sắp đến ngày tận thế, hơn nữa mọi người qua đường dĩ nhiên người già là chính, thanh niên trai tráng hầu như đã biến mất không còn một ai.
Nỗ Thành là một trong những tòa thành thuộc lớp trung bình trong Phổ Tây Lan liên minh, nhân khẩu của tòa thành này coi như có khoảng chục vạn, thế nhưng lúc này thành thị cơ hồ như tòa thành trống, đường phố yên lặng thưa thớt dị thường, cực kỳ tiêu điều.
Trong một gian nhà nghỉ cũ nát bình thường có bốn gã khách nhân đang ngồi, trong đó có một lão ải nhân ôm bình rượu mạnh mẽ uống từng ngụm lớn.
"A... Tuy rằng hương vị không tồi thế nhưng chung quy không được mạnh a!" Tác Cáp Đồ sau khi uống một ngụm lớn nhìn bình rượu trong tay bĩu môi nói.
"Tửu quỷ."
Ngả Tháp lầm bầm một câu, lão ải nhân lập tức làm bộ không nghe thấy, bộ dáng tự đi con đường của mình tự nói một mình, liếc mắt nhìn ra xung quanh.
"Đường Lâm. Ngươi chưa phát giác ra điều gì kỳ quái hay sao? Chúng ta chí ít đã đi qua tám thôn trang, năm trấn nhỏ và hai tòa thành lớn, cư nhiên không phát hiện ra một gã thanh niên trai tráng, lẽ nào lại là già cả không chết mà còn trẻ lại chết hết hay sao chứ?"
Vẻ mặt Tác Cáp Đồ thần bí nhỏ giọng hỏi.
Một đường đi tới, bốn người Lâm Khiếu Đường luôn luôn vội vội vàng vàng, vô luận đến nơi nào đi nữa cũng không dừng lại lâu lắm, tận lực không tiếp xúc nhiều với người khác, thế nhưng bầu không khí xung quanh lại làm cho bọn họ cảm thấy hiếu kỳ vô cùng. Sau khi vào Nỗ Thành một thời gian bốn người quyết định dừng chân quan sát tìm hiểu tình hình chút ít.
Lâm Khiếu Đường khẽ cau mày nói:
"Không có khả năng."
"Ôn dịch. Nhất định là ôn dịch." Ngả Tháp vỗ tay một cái rồi nói.
"Tiểu cô nương. Mười năm trước xác thực có một trận ôn dịch vô cùng lớn, thế nhưng sau đó đã bị các mục sư của Lai Đặc giáo hội dùng hơn hai năm để chữa trị, tiêu diệt hết rồi."
Một vị lão giả phục vụ bàn kiêm lão bản một bên nhìn bốn người một bên châm trà cười nói.
Ngả Tháp không vui quệt quệt miệng, bản thân hiện tại đã có hơn bốn mươi tuổi rồi mà lão nhân này cư nhiên vẫn gọi mình là tiểu cô nương, thực sự không biết gì, nếu như Lâm Khiếu Đường ngồi bên cạnh không cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ngăn lại thì sợ là nàng đã làm cho lão nhân biết kết quả của việc xưng hô loạn hết trên dưới.
Lâm Khiếu Đường hướng về phía Ngả Tháp đánh mắt một cái, nhưng không kết quả, chỉ còn cách khống chế hai tay của nha đầu này. Một tay của nàng bị tay hắn nắm lấy, còn tay kia thì bị trảo long thủ giữ chặt.
Lâm Khiếu Đường nuốt ngụm nước bọt, cười nói:
"Lão bản, thế nào mà trong thành này ngay cả một gã thanh niên trai tráng cũng không nhìn thấy cơ chứ?"
Lão giả thở dài lắc đầu nói:
"Tiểu tử, ngươi hẳn không phải là người đại lục đúng không? Ta nhìn tóc và mắt của ngươi rất kỳ quái, cùng các bằng hữu của ngươi cũng không giống người địa phương gần đây, khó trách các ngươi không biết chuyện gì"
"Cái gì không biết? Đại lục đã phát sinh chuyện gì lớn hay sao?" Tác Cáp Đồ lập tức hỏi.
Lão giả gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Ba năm trước đây, hải thú nhất tộc đột nhiên xua quân tấn công quy mô tất cả các quốc gia gần bờ biển, hai đại giáo hội đã gặp phải tai ương, vậy thì những người bình thường như chúng ta hiển nhiên không chạy thoát. Hải thú nhất tộc đã đánh vào một trong những hải ngạn phía biển đông cạnh Phổ Tây Lan liên minh, kéo dài tận hai nghìn dặm, cách Nỗ Thành thậm chí không đến ba trăm dặm. Giáo hội đã phát ra mấy vị giáo chủ, chấp giáo và thánh nữ mới chỉ làm cho hải thú nhất tộc miễn cưỡng bị ngăn lại không xâm nhập sâu hơn, sau đó không bao lâu, giáo hội liền bắt rất nhiều thanh niên trai tráng đi đào mỏ quặng, thanh niên trai tráng của tất cả các quốc gia đều bị bắt đi, còn nói là nếu như người nào đó không đi thì chính là bất kính với thần linh. Như vậy thì còn ai dám không đi cơ chứ? Ai…"
Trong con mắt già nua của lão giả hiện rõ nét bi thương không gì sánh được, thờ dài ly khai khỏi bàn bốn người.
Bốn người Lâm Khiếu Đường đối mặt nhìn nhau. Hải thú nhất tộc cư nhiên đồng thời tấn công hai đại tu luyện giới. Bọn chúng từ lúc nào lại trở nên mạnh mẽ đến như vậy? Tác Cáp Đồ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, từ trên ghế nhảy xuống, đuổi theo lão giả, lớn tiếng hỏi:
"Lão đầu. Ngươi có biết tin tức gì về ải nhân hay không?"
Lão giả nhìn lão ải nhân có thân hình chắc nịch như thấp hơn mình đến hai cái đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nghe nói một năm trước ải nhân tộc cũng bị đột kích, lúc đó chết rất nhiều ải nhân."
Tác Cáp Đồ ngốc trệ tại chỗ, một lát sau, lầm bầm trong miệng nói:
"Đám hải thú chết tiệt đã hại đồng bào của ta. Tác Cáp Đồ cùng các ngươi thề bất lưỡng lập (là kè thù)."
Ngả Tháp cũng cả kinh, đôi mắt lóe ra những tia sáng bất định, nói như vậy thú nhân tộc hẳn là không thể chạy thoát được rồi.
"Nhưng chúng ta đã đi một thời gian dài, chưa từng thấy có dấu hiệu chiến tranh nào?"