Nhìn vị thanh niên trước mắt bất quá mới chỉ hai năm hai sáu nhưng tu vi đã đạt đến linh hồn giai, đôi mắt lão giả lóe lên một tia không thể tin tưởng được. Bất quá trên người vị thanh niên này mặc Thiên Hà lam bào, đeo Hà tinh ngọc quải bội, chính là những tín vật của nguyên lão Thiên Hà Tông hàng thật giá thật. Bởi vậy sự kinh ngạc trong mắt lão giả dường như chỉ hiện lên trong chớp mắt rồi lập tức cung kính vạn phần, thi lễ nói:
"Vãn bối Thượng Vân, trưởng lão Vân Tiêu Phong Hiên Viên Tông xin chào tiền bối, không biết tiền bối đến bản phái có chuyện gì quan trọng?"
Vân Tiêu Phong? Trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên một tia rung động. Chẳng lẽ là Vân Tiêu Điện ngày trước chuyển biến thành? Cái tên Thượng Vân này tựa hồ có chút quen thuộc, trước đây khi còn tại Hiên Viên Quốc, Lâm Khiếu Đường mơ hồ nhớ Vân Tiêu Điện có một vị trưởng lão tên là Thượng Vân.
Lâm Khiếu Đường nhanh chóng đánh giá lại lão giả, thản nhiên nhận lễ của đối phương rồi hỏi:
"Quý phái có phải vừa mới bị Ma Tông quấy nhiễu?"
Thượng Vân trưởng lão do dự một hồi nói:
"Bản phái đúng là cùng với Ma Tông có vài điểm xung đột nhỏ, hiện tại đã giải quyết xong, làm phiền tiền bối quan tâm!"
Nhãn thần Lâm Khiếu Đường lay động, muốn hỏi thêm nhưng lời vừa đến cửa miệng lại nuốt trở vào, hỏi thêm nữa lại quá đường đột rồi phát sinh hiểu lầm, lúc này trên dưới Hiên Viên Tông mỗi người đều đang lo lắng chờ đợi nên phi thường mẫn cảm. Sắc mặt hòa hoãn nói:
"Quý phái vô sự là tốt rồi, nếu là gặp phải Ma Tông làm loạn, quý phái nếu cần cứ thông tri cho chính đạo đến trợ giúp, các môn phái khác không dám nói, nhưng Vạn Sơn Thiên Hà Tông nhất định sẽ đến tương trợ."
Thượng Vân nghe được lời này vô cùng cảm động. Lúc này Hiên Viên Tông bốn bề thụ địch, hiểm nguy trùng trùng, bỗng nhiên xuất hiện một vị có tu vi không kém cạnh các vị nguyên lão nói ra lời đầy thành ý, khiến cho tâm tình trưởng lão Thượng Vân đang khẩn trương được ổn định lại không ít, lập tức thi lễ nói:
"Đa tạ tiền bối, vãn bối nhất định nói rõ với các vị nguyên lão bản phái về ý nguyện của tiền bối."
Nói ra những lời hứa hẹn đủ sức động lòng người, thế nhưng ngay cả như vậy vị Thượng Vân trưởng lão này vẫn như trước không hề mời Lâm Khiếu Đường tiến vào trong môn phái để ngồi lại đàm đạo.
Lâm Khiếu Đường tính toán thất bại, không khỏi có chút tiếc nuối, xem ra lúc này Hiên Viên Tông đang đề phòng cực kỳ sâm nghiêm, đơn giản sẽ không cho ai tiến nhập, bản thân nói muốn tiến nhập sợ là không có nhiều khả năng, chỉ có thể nghĩ đến biện pháp khác.
Lâm Khiếu Đường nóng lòng liếc mắt về phía sơn môn xa xa, nói thêm vài câu hàn huyên liền cáo từ. Thượng Vân trưởng lão vẫn duy trì thái độ cung kính, hiển nhiên đối với vị cường giả linh hồn giai này cực kỳ kinh trọng.
Vô ích trở về, Lâm Khiếu Đường không cam lòng, thế nhưng xông thẳng vào nhất định là không thể được, chỉ có thể tìm hiểu tin tức từ những môn hạ khác của Hiên Viên Tông mà thôi.
Hiện tại, những thành thị lớn nhỏ tại Nam Xuyên Giới đều thuộc về các môn phái quản hạt, những thành thị thuộc quyền quản hạt của các môn phái này nghiễm nhiên trở thành nơi những người bình thường tụ tập tránh gió. Tại thời buổi rối loạn này, phàm nhân tuy là một quần thể khổng lồ nhưng lại vô cùng yếu nhược, còn các tu luyện giả lại giống như những hòn đá tảng vững chắc che mưa che gió, phàm nhân lui tới tìm kiếm sự che chở cũng không có gì quái lạ.
Kỳ thực, đối với những phàm nhân, các môn phái cũng không đặt tâm tư nhiều lắm, dành cho họ một ít bảo hộ cũng không đáng gì nhiều. Đại đa số thời gian những phàm nhân chỉ lo vui vầy, chăm lo sinh hoạt của bọn họ nên không ảnh hưởng gì nhiều.
Các môn phái tu luyện lại càng không phân tán tinh lực đi quản lý, nhiều nhất chỉ có một vài gia tộc tu luyện tự cho là đúng đi quản hạt một phạm vi, tư nguyên thổ địa từ trước cho tới giờ vẫn là đối tượng để mọi người cạnh tranh, là những đối tượng thuộc tầng chót trong tu luyện giới, các gia tộc tu luyện tự nhiên không thể cùng các môn phái phát sinh tranh chấp, chỉ có thể trước mặt đám phàm nhân phát uy kiếm lời.
Hiên Viên Tông tuy là môn phái mới được phát triển, đặt trên phiến đại lục lớn thuộc Nam Xuyên Giới cũng không được tính phì nhiêu gì, nhưng đấy chỉ là trong mắt tu luyện giả nhìn vào, còn nếu đối với phàm nhân mà nói, một phiến địa vực rộng lớn này đã là nơi cư trú rất tốt rồi.
Huống chi Hiên Viên Tông ngày trước dời qua đây cũng mang đến rất nhiều quốc dân Hiên Viên Quốc, dưới sự trợ giúp của môn phái họ đã tái thành lập không ít thành trì, bởi vậy trong phạm vi Hiên Viên Tông quản hạt, lớn nhỏ cũng có tới hơn năm mươi thành thị, đó là còn chưa tính tới các vùng thôn trang cùng tiểu trấn, tại toàn bộ Nam Xuyên Giới, lượng nhân khẩu tính là đông đảo nhất, chỉ tiếc trong những thành thị này, số lượng gia tộc tu luyện cũng không nhiều, đặc biệt tại một vài siêu cấp gia tộc tu luyện lâu đời lại càng thiếu những tộc nhân còn tráng niên có được thiên phú tu luyện dị bẩm.
Bởi vậy nhìn như một quần thể tu luyện khổng lồ, lại bởi vì khuyết thiếu gia tộc gia tộc mà trở thành có nhiều nhưng không chất. Nhân số có nhiều đến mấy đi nữa cũng là vô dụng thôi.
Lâm Khiếu Đường cất trang phục chuyên dụng của nguyên lão Thiên Hà Tông là Thiên hà lam bào cùng quải bội, thay vào đó là thanh bào bình thường mà hắn vẫn mặc. Tại phụ cận Hiên Viên Tông nhắm thẳng hướng một tòa thành trì tương đối quy mô tiến vào.
Vốn Lâm Khiếu Đường có ý định dừng lại đây vài ngày, tìm hiểu một ít tin tức về Hiên Viên Tông, thế nhưng khi hắn vừa mới tới cửa thành, lập tức đập vào mắt ba chữ thật lớn, khiến phiền muộn trong lòng không khỏi nổi lên.
Tân La Thành!
Nơi này là Nam Xuyên Giới, không phải là Hiên Viên Quốc. Hôm nay Hiên Viên Quốc đã sớm trở thành một bộ phận của Đại Hạ Quốc, mà thành thị mà cả tuổi thơ mình trải qua hiện cũng trở thành một thành thị của Đại Hạ Quốc.
Lâm Khiếu Đường nhìn lên ba chữ bắt mắt ngoài cửa thành, bỗng nhiên trong lúc đó nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia. Sau một hồi thất thần, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lẽ nào thành trì được kiến lập mới vẫn xây dựng dựa theo thành thị ngày trước bố trí qua đây? Lâm Khiếu Đường suy đoán, nếu là như vậy, Lâm gia tại Tân La Thành chỉ cần không có bị diệt vong, có phải cũng là ở trong thành này hay không?
Khi ý niệm này thoáng hiện lên trong đầu Lâm Khiếu Đường, sâu tận đáy lòng lặng lẽ mọc lên một cỗ tình tố nhàn nhạt, hồi tưởng lại tình cảnh bản thân ngày đó bị trục xuất khỏi tộc môn, phảng phất chỉ mới như ngày hôm qua, tất cả đều rõ ràng chân thực. Mới đó, chỉ một thoáng qua, rốt cuộc nhiều hay ít mấy chục năm qua, chính bản thân Lâm Khiếu Đường cũng khó nói lên lời.
Lắc mình một cái, Lâm Khiếu Đường đã tiến vào trong thành. Nhai đạo được bố trí y chang như chưa hề biến đổi, tất cả vẫn y chang ngày nào, một đường đi tới đều quen thuộc như khi xưa. Thế nhưng trong mắt Lâm Khiếu Đường thoáng chốc lại mang vẻ mới mẻ.
Mặt tiền một cửa hàng quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt Lâm Khiếu Đường, nơi này ngày trước chính là của Nhất Đao Môn, đáng tiếc Nhất Đao Môn đã không còn tồn tại nữa, thay vào đó chính là một tòa trà lâu bình dân.
Lâm Khiếu Đường nhìn đại môn quen thuộc đang mở rộng mà hơi chút cảm khái, đúng lúc này, một cỗ lực lượng cực lớn đột nhiên ập đến, theo đó còn có những tiếng quát tháo vang lên:
"Tránh ra, tránh ra, đừng có ngồi chồm hổm như đang đi nhà xí như vậy, lỡ mà ông chủ ta bắt được, ngươi có khó mà dậy nổi."
Một gã tráng hán quát lớn rồi đẩy Lâm Khiếu Đường sang một bên. Trong nháy mắt bị xô đẩy, rất may Lâm Khiếu Đường đã kịp thu lực, bằng không chỉ cần một chút hộ thể chân khí liền có thể cướp đi tính mệnh của hán tử kia.
Tráng hán trừng mắt liếc Lâm Khiếu Đường, lập tức cũng đem những người khác tránh sang một bên, không cho tùy ý đi lại, chỉ chốc lát xa trên nhai đạo đã truyền đến từng trận tiếng vó ngựa phi nhanh. Ba đầu Thất đà mã thú đang phi như bay mà tới, ngồi trên thân chúng phân biệt là hai nam một nữ, sắc mặt cả ba người đều đang nghiêm trọng, sau ba người đều đeo thêm những bao bố rất lớn.
"Ai, nghe nói lão tổ Lâm gia sắp chống đỡ không được nữa đúng không?"
Một gã bán hàng rong đứng bên đường hiếu kỳ hỏi.
"Đúng vậy, nửa năm trước có một đầu cửu giai yêu thú đánh loạn đả thương vô số người, lão tổ Lâm gia xuất thủ. Tuy là đánh chết con súc sinh kia, nhưng chính mình cũng thụ trọng thương, sợ là không chống được nữa."
Một gã cùng đứng bên đường tiếc hận nói.
"Lão tổ Lâm gia nếu thực không may có vấn đề gì, đám sơn tặc phụ cận còn không đem Tân La Thành chúng ta diệt sạch hay sao?"
Một gã khác vừa mới bước ra khỏi trà lâu, nghe được cuộc nói chuyện liền lắc đầu nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Sơn tặc thì thành vệ binh vẫn còn có thể chống đối được, nếu là một hai gã tán tu Ma Tông, toàn bộ Tân La Thành sợ là thành địa ngục nhân gian mất, chúng ta hãy cứ vểnh tai chuẩn bị nghe tin xấu đi, nếu Lão tổ Lâm gia thực sự ngã xuống, chúng ta cũng nên dọn nhà đi là vừa."
Tại đầu quan đạo, một gã qua đường vừa đi đến tiếp lời.
Ba người cũng không có phát hiện, một vị thanh niên mạc thanh bào vừa mới đứng cạnh đó không xa, trong lúc hoảng loạn đã biến mất không thấy.
Lâm phủ hiện tại cùng với vị trí ngày trước đồng dạng, chỉ là không hề có mảnh đất phía hậu sơn, cũng không có tung tích của phế dược phòng. Thành thị có thể rập khuôn theo mô phỏng, thế nhưng hoàn cảnh địa lý còn phải nhìn theo thiên ý rồi.
Đối với cách cục phòng ốc tại Lâm phủ, Lâm Khiếu Đường tự nhiên rất hiểu rõ, lấy tu vi của hắn nếu là không muốn bị người phát hiện, coi như có đứng ngay trước mặt thì đám người ở đây cũng khó phát hiện ra.
Sau khi tiến nhập Lâm phủ, Lâm Khiếu Đường thẳng hướng từ đường Lâm gia đi tới, đối với chỗ ở của bản thân ngày trước cũng không hề hứng thú, hắn chỉ là muốn nhìn một chút, những năm loạn lạc gần đây, Lâm gia đã chết đi bao nhiêu người.
Cẩn thận tính ra, Lâm Khiếu Đường ly khai Lâm gia đã hơn bảy mươi năm. Nhân sinh thất thập cổ lai hy, đối với tu luyện giới mà nói, bảy mươi năm cũng không thể tính là dài, nhưng đối với giới phàm tục thì lại chính là cả một đời người.
Đi tới từ đường, Lâm Khiếu Đường lập tức buông thần thức tìm kiếm, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, cũng không hy vọng thấy những cái tên quen thuộc, tuy biết sinh tử chính là quy luật tự nhiên không thể ngăn trở, nhưng xuất phát từ tình cảm cá nhân, Lâm Khiếu Đường vẫn hy vọng không nhìn thấy những cái tên mà mình thân thuộc.
Ngoại trừ những vị trưởng lão Lâm gia ngày trước, Lâm Khiếu Đường không thấy những cái tên khác mà hắn nhận biết, tâm tình tuy ổn định hơn rất nhiều nhưng lại có chút kỳ quái. Tỉ lệ tử vong như vậy thực sự là rất thấp, trải qua sự ác liệt của chiến tranh cũng không thấy tổn thương quá nhiều, như vậy cũng đủ để nói lên sự ngoan cường của một vài thế hệ Lâm gia.
Ra khỏi từ đường, Lâm Khiếu Đường liền đi tới nơi ở của mình ngày xưa, nhất thời bị sự bài trí xa hoa làm cho hoảng sợ. Chỗ ở ngày trước khi mình còn lưu lại không thể như thế này, đơn sơ đến cả con chuột cũng chẳng buồn chạy qua.
Nguyên bản chỉ là một khoảng sân bị lãng quên, lúc này lại đủ các loài hoa tiên diễm đua sắc, cùng một vài bồn cảnh, nơi trung tâm còn một hòn giả sơn, phối hợp với những dòng nước chảy róc rách trên dưới, một nơi cư trú như vậy quả thực cực kỳ thích ý.
Cửa phòng cũng không khép kín, Lâm Khiếu Đường bước vào trong liền lập tức cảm nhận được một cỗ u hương thanh nhã, phòng của chính mình năm xưa, hôm nay lại trở thành một khuê phòng nhi nữ, hơn nữa lại được bài trí cực kỳ đẹp đẽ.
Cả gian phòng được trang sức hoa lệ, thế nhưng những dụng cụ trong phòng lại không chút cải biên so với ngày trước Lâm Khiếu Đường còn lưu lại. Tất cả vẫn như cũ. Tựa hồ chủ nhân hiện tại của gian phòng đối với vị nguyên chủ nhân ngày trước cực kỳ kính trọng.
Khóe miệng Lâm Khiếu Đường không tự chủ được hơi nhếch lên, một đoạn tình cảnh cứ tự nhiên mà thổi qua trước mắt.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, cùng với đó còn có một lời đối thoại.
"Lão tổ tông thực sự không chống được nữa sao?"
Sắc mặt Lâm Hậu Sơn uể oải nhìn Lâm Hạo vừa mới trở về từ hậu viện hỏi. Lâm Hạo thở dài nói:
"Tình hình lão tổ tông thực sự không được tốt, gia chủ cùng mấy trưởng lão cũng đã hết đường xoay sở, cho dù giữ lại được tính mệnh, chỉ sợ nguyên khí cũng đại thương, ta vừa mới nhìn thấy tóc lão tổ tông đã đổi màu bạc."
"Cái gì? Đổi màu bạc? Lão tổ không không phải là ...tóc vẫn đen sao?"
Lâm Hậu Sơn không thể tin được kêu nhỏ.
"Có thể là do thụ thương động vào nguyên khi, khiến thọ nguyên bị tổn hại. Lão tổ tông trước nhìn vẫn như một vị trung niên, nay nhìn qua lại giống như một lão thái bà tuổi độ thất tuần."
Lâm Hạo bất đắc dĩ nói.
Lâm Hậu Sơn hạ thấp thanh âm nói:
"Dược liệu trân quý chúng ta lặn lội đường xa mang về cũng không dùng được sao?"
Đưa ra một bộ không quá hi vọng, Lâm Hạo nói:
"Mấy trưởng lão cùng tộc trưởng còn đang điều phối, bất quá tựa hồ cũng không có nhiều tác dụng."
"Hai người các ngươi đừng có nói lời xui xẻo vô dụng trước mặt ta. Lan trưởng lão không phải đã nói, ngày trước có một vị biểu thúc công lưu lại cho nàng một hoàn 'Hồi linh đan' sao!"
Một thiếu nữ diện trù y màu lục nhạt từ hậu viện đi ra, vừa thấy hai người Lâm Hậu Sơn cùng Lâm Hạo đang không còn tín tâm liền làm bộ dáng tức giận nói.
Nhãn tình Lâm Hạo bỗng nhiên sáng ngời nói:
"Đúng rồi, gia gia ta cũng từng nói như vậy, người đã từng được Khiếu Đường tam gia gia lưu lại một hoàn 'Bổ thần đan' cực kỳ trân quý, nếu đã vậy không bằng cứ lấy ra đưa cho lão tổ tông phục dụng đi."