Đánh lui yêu nhân Đại Hạ, không thụ thương chút nào, chỉ bất quá hao tổn chân nguyên. Các nguyên lão nơi này đều đầy cảm xúc, âm thầm suy đoán vị đệ tam nguyên lão này sợ rằng đã có tu vi địa vương giai.
Lý Đức Nặc mang đến tin tức thực tế lại làm cho ai ai cũng khiếp sợ, không người nào nghĩ được rằng Đại Hạ quốc lại chọn thời điểm mấu chốt này để tập kích.
Bất quá cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi, vạn hạnh là đã có vị đệ tam nguyên lão kia xuất thủ đảo ngược thế trận vốn tất bại.
Nhưng vô luận là Đại Hạ quốc có hay không tập kích thành công, tin tức này đều sẽ làm ảnh hưởng lớn đến trọng điểm của hội nghị, tất cả mọi người đều rõ ràng đề cử ban đầu lúc này xem ra là vô pháp tiến hành. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Trong lòng Băng Hoàng biết nếu cố ý để cho Thiên Hà Tông chịu trách nhiệm hậu cần, chỉ sợ sẽ đắc tội lớn với vị đệ tam nguyên lão kia, với một nhân vật thần thông như vậy tuyệt đối không nên dễ dàng trêu chọc, huống hồ người này hình như cũng không phải tu luyện giả Nam Xuyên Giới, vạn nhất để cho hắn có dị tâm, vậy cái được không đủ đề bù đắp cho cái mất.
Băng Hoàng cùng với mấy vị minh chủ trao đổi ánh mắt, lập tức đứng lên nói:
"Vị trưởng lão Hiên Viên Tông này đã mang đến những tin tức kinh người, Đại Hạ quốc xâm chiếm Nam Xuyên Giới chúng ta sợ là đã có chủ mưu từ lâu, thương nghị trước đó cũng cần phải thay đổi lại, chư vị, lúc này tạm nghỉ một lát, một canh giờ nữa chúng ta sẽ tiếp tục định luận."
Lần hội nghị này cứ chạy đi chạy lại làm các vị nguyên lão sinh phiền chán. Nhưng khi nghe được tin tức Đại Hạ quốc đã tập kích Hiên Viên Tông nên trong lòng cũng biết tầm quang trọng và cấp thiết, trong mấy ngày tới, tâm tình phiền chán hẳn là sẽ tan thành mây khói, ngược lại càng mau chóng mong muốn có được một kết quả nhất định.
Chúng nguyên lão nóng nảy, mấy vị minh chủ ngược lại không vội vã, lúc này đưa ra quyết định tạm nghỉ, chúng nguyên lão cũng chỉ nhẫn nại mà rời đi. Tạm thời đến bên ngoài đả tọa trong chốc lát.
Chúng nguyên lão vừa ra khỏi Thông Lâm tháp, các trưởng lão môn phái cùng đệ tử liền vây tụ đi tới cẩn thận hỏi han, các nguyên lão liền đem sự tình Đại Hạ quốc tập kích nói ra, trong lúc nhất thời chủ đề đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông được thuật lại rồi nổ vang trời.
Chúng nguyên lão môn dù sao tu vi cũng cao thâm, cho dù được biết vị Thiên Hà Tông đệ tam nguyên lão này có chút thần kỳ nhưng cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, tuyệt sẽ không phát sinh cái gì khác, thế nhưng đám đệ tử lại chỉ có tu vi sư giai thậm chí có môn nhân đệ tử đang nghe đến tin đồn của vị đệ tam nguyên lão, đối vị cao thủ thần bí này cảm thấy rất sùng bái, mơ hồ coi hắn như thần tượng.
Cùng lúc đó, địa vị Thiên Hà Tông mấy ngày gần đây có chút hạ thấp lại như mầm hạt sau mưa, dù sao trong môn phái có một vị cao thủ địa vương giai, bất kỳ kẻ nào xâm phạm cũng phải kiêng kỵ vài phần.
Hơn mười môn hạ đệ tử đi theo Lạc Trần Tử tới tham dự hội nghị lúc này cứ như mộng như ảo, một hồi vực sâu lại một hồi đỉnh núi làm cho họ có chút không thích ứng kịp, đến ngay cả Lạc Trần Tử có tu vi linh hồn giai thâm hậu, thậm chí làm nguyên lão nhiều năm cũng có chút không cầm cự được.
"Lạc Trần sư thúc, Lâm sư thúc còn sống?"
Linh Nguyệt tiên tử khi biết tin tức này cũng không quá tín tưởng hỏi.
Lạc Trần Tử gật đầu nói:
"Lâm huynh đệ đã đi ra khỏi Tù Ma cốc, đấy chính là Hiên Viên Tông đại môn phái xác định, sao có thể nói giỡn một việc trọng yếu như vậy được."
"Có hay không có khả năng nhận sai người?"
Mộ Dung San bên cạnh nhịn không được chen vào nói.
Lạc Trần Tử lắc đầu:
"Hẳn là không, ta thấy sắc mặt của Lý trưởng lão Hiên Viên Tông kia rất kiên định, lại nhìn thẳng vào mắt của ta mà tỏ lòng tạ ơn không hề có chút do dự, như vậy hẳn là đã rất chắc chắn."
Trên mặt Linh Nguỵệt tiên tử cũng hiện lên vẻ nghi hoặc nói:
"Lạc Trần sư thúc, khi đệ tử xuất cốc cũng đã để lại truyền âm phù của bản phái, chỉ cần Lâm sư thúc xuất cốc chắc chắn biết được đệ tử đã nhắn lại, vì sao Lâm sư thúc còn không có tới Thiên Lan thành, mà lại đi Hiên Viên Tông?"
Lạc Trần Tử chậm rãi lên tiếng trả lời:
"Lâm sư thúc trước đây vốn là người Hiên Viên quốc, lúc rời khỏi phái cũng có mục đích đi tới Hiên Viên Tông, mà vào Tù Ma cốc cũng là bởi vì Hiên Viên Tông, chỉ sợ không thể chặt đứt được những cảm tình trước đó với Hiên Viên Tông mà thôi, huống hồ Lâm sư thúc có tác phong hành sự từ trước đến nay nào có ai thay đổi được, chỉ bằng một lời nhắn của ngươi trước lúc lên đường làm sao có thể khiến hắn thay đổi chủ ý."
Linh Nguyệt tiên tử khẽ gật đầu, trong lòng cũng có chút ít ghen tuông mơ hồ hiện ra.
"Lạc Trần đạo hữu, may mắn có đệ tam nguyên lão quý phái xuất thủ tạm thời ngăn chặn hạo kiếp, lão hủ đây đại diện Quỷ Uyên Môn xin hướng quý phái một tiếng tạ ơn trước."
Một hắc bào lão giả bỗng nhiên lên tiếng bắt chuyện.
Lạc Trần Tử vừa nhìn người nói liền kinh ngạc, người này là Thập Quốc Minh tứ đại môn phái Quỷ Uyên môn nguyên lão Cực Uyên lão ma. Tu vi của hắn đã đạt đến linh hồn giai hậu kỳ, tại trong Tù Ma cốc người này cũng vì bị trộm đi long đản mà thiếu chút nữa đã đại khai sát giới, tại toàn bộ Nam Xuyên Giới ngoại trừ thập đại cao thủ cùng một vài người tu vi địa vương giai sơ kỳ thì người này chính là người có tu vi thâm hậu nhất. Trong mắt Lạc Trần Tử thì Cực Uyên lão ma so với bản thân có thể nói là đẳng cấp của cao nhân, người ta là bậc tiền bối a, lại không ngờ tới ma đầu vẫn cao cao tại thượng này cư nhiên lại chủ động hướng chính mình mà nói lời cảm tạ.
Lạc Trần Tử cảm giác thụ sủng mà kinh, nhưng rốt cuộc cũng là người có tu vi linh hồn giai nên nét mặt cũng không có nhiều biến hóa, thi lễ nói:
"Đại Hạ quốc phạm vào Nam Xuyên ta, phàm đã là người của tu luyện giới Nam Xuyên, trước cảnh bị người xâm lấn cùng sẽ đều ra tay kháng địch mà thôi."
"Ha ha. Đúng vậy, đúng vậy!"
Cực Uyên lão ma mỉm cười ngưỡng mộ nói. Đôi mắt hướng nhìn phía sau Lạc Trần Tử, nhưng không có phát hiện được người cần tìm, trong lòng cảm thấy thất vọng.
Cực Uyên lão ma tại Tù Ma cốc cũng đã gặp qua với đệ tam nguyên lão này, lúc đó tự thân còn khó bảo toàn nên đối với vị nhân tài mới này cũng không quá chú ý, sau đó người này lại bị cuốn vào trong lốc xoáy mưa đá, cho dù là bản lĩnh có thông thiên đi nữa chỉ sợ cũng là cửu tử nhất sinh, Cực Uyên lão ma liền bỏ quên không cần nhớ đến. Ai ngờ hôm nay lại nghe tin người này không hề ngộ nạn, bình yên xông ra khỏi Tù Ma Cốc, còn nghĩ đến vài ba lần đẩy lùi yêu nhân Đại Hạ liền có chút ý kết giao, dù sao chính mình cùng vị đệ tam nguyên lão này cũng đã có duyên gặp qua một lần.
"Đệ tam nguyên lão quý phái cũng không đến nơi này?"
Cực Uyên lão ma hỏi thử.
"Thực không dám dấu diếm, từ Tù Ma cốc, bần đạo cùng Lâm sư đệ chia tay, đến lúc này vẫn chưa có liên lạc.
Lạc Trần Tử thật thà nói.
"A! Ra vậy."
Cực Uyên lão ma lên tiếng, biểu hiện vẻ thất vọng rồi hàn huyên mấy câu mới chịu rời đi.
Sau đó, môn nhân đệ tử Thiên Hà Tông nghỉ ngơi tại phòng khách, lúc này rất nhiều nguyên lão các môn phái cũng đến nói lời cảm tạ, càng thêm nữa lại có một số môn phái đến lôi kéo làm quen, đại đa số mọi người đến nói lời cảm tạ đều là giả, thật ra họ đến là mượn cơ hội nhận thức qua một chút vị đệ tam nguyên lão kia, chỉ tiếc vị nguyên lão này lại không có nơi đây thế nên mọi người đúng là vô pháp làm quen kết giao a.
Bất quá, như thế cũng làm cho đệ tử Thiên Hà Tông vốn đang có chút sa sút tinh thần như được châm cho một vị thuốc an thần, đối với tiền đồ môn phái lại vững tin mười phần, trọng yếu hơn là địa vị môn phái trong nháy mắt thăng lên một tầm cao mới. Những người vốn có tâm khinh thường Thiên Hà Tông thậm chí là xa lánh lúc này cũng cung cung kính kính, nghiễm nhiên đưa địa vị Thiên Hà Tông thành một siêu cấp môn phái đương thời.
Chỉ mấy ngày trước đây, bình thường thật không có mấy đệ tử môn phái khác thèm nhìn đệ tử Thiên Hà Tông, thậm chí còn có chút khinh thị, nhưng lúc này đây lại nhanh nhanh chóng chóng, hận như không thể kết bạn cùng hàn huyên với Thiên Hà Tông chúng nhân từ lâu vậy.
Tất cả những điều này đều là do đệ tam nguyên lão ban tặng, đệ tử Thiên Hà Tông đối với vị nguyên lão này tự nhiên là có yêu có hận. Yêu không cần nói đến ai cũng biết, thử hỏi ai mà không muốn trong môn phái mình có một vị nguyên lão cường đại đây. Còn phần hận thật ra cũng không phải chân chính là hận, chỉ là một loại quan hệ bè phái trong mỗ một môn phái mà thôi.(DG:hình như là ghen ăn tức ở đó mà □)
Linh Nguyệt tiên tử ngồi xuống cùng hai người Mộ Dung San, tâm tình đều có chút phức tạp. Ba nàng với vị đệ tam nguyên lão này đều có thể nói là tiếp xúc nhiều nhất trong môn phái. Hồi tưởng lại những sự tình ngày trước cùng với hôm nay so sánh, trong lòng ba người không khỏi cười khổ một chút.
Mao đầu tiều tử ngày trước mà bây giờ chính mình phải kêu một tiếng sư tổ, hôm nay lại là đại nhân vật oai chấn toàn bộ một cõi Nam Xuyên Giới, thử hỏi như vậy mọi người làm sao có thể chịu nổi đây. Chính Linh Nguyệt tiên tử về phương diện chế phù đối với vị "tiểu đồ tôn" tiềm chất cực cao này cực kỳ coi trọng, càng tận tâm truyền thụ, vậy mà người ta thực chất tu vi lại vượt quá xa chính mình...ai...
Nghĩ đến ngày trước Lâm Khiếu Đường còn trong dáng dấp một mao đầu tiểu tử, bộ ngực sữa ngất ngưởng đồ sộ của Linh Nguyệt tiên tử không tự chủ được mà nhấp nhô rung lên, khuôn mặt xinh đẹp càng ửng đỏ, dáng dấp kia thật quyến rũ động lòng người, thế nhưng quyến rũ thì kệ quyến rũ, trong đôi mắt kia lại tản ra một nỗi oán hận nồng đậm a.
Nội tâm Mộ Dung San cùng Mục Tình lại càng có chút vi diệu phức tạp, người này trước kia là đồ đệ bản thân, hôm nay lại thành cao nhân, phải gọi người ta một tiếng "sư tổ" . Ngày trước hai người vẫn có ý làm khó vị đệ tử này, lại càng có lúc toát ra ý niệm tà ác trong đầu ý muốn sửa trị hắn một phen, hôm nay nghĩ lại may mắn là không có hành động gì quá phận, bằng không chẳng phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao, ai có thể nghĩ đến một vị cao nhân trùng quan linh hồn giai lại ẩn núp đến chỗ chính mình làm đệ tử thấp hèn đây? Thật không biết nói sao nữa.
Có thể đã trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc như vậy nên Mộ Dung San cùng Mục Tình thủy chung không thể đem Lâm Khiếu Đường trở thành sư tổ của chính mình. Cho dù trên miệng đã thừa nhận nhưng nội tâm lại khó có thể tiếp thu, cũng bởi sự tương phản thật lớn này đến quá nhanh đi. Thêm nữa được vị đệ tam nguyên lão xuất thủ tương trợ vài lần nên với cả hai người đều sinh ra một chút cảm giác mơ hồ, nói chung mỗi lần nghe được chuyện tình về đệ tam nguyên lão, tâm tư nhị nữ cũng theo đó mà phát triển, trước đó thậm chí khi mới nghe tin vị đệ tam nguyên lão này có thể đã ngộ nạn thảm tử, còn lén rơi lệ mỗi khi ở một mình.
Vô luận là sự tình các phái có chiều biến hóa, hay địa vị Thiên Hà Tông đang dần đề thăng, lại thêm tâm trạng nỗi niềm của chúng nữ nhưng hết thảy mọi người đều đang cùng hướng về đầu têu gây ra mọi chuyện. Hiện tại, thực ra Lâm Khiếu Đường đã đến Thiên Lan thành.
Về việc Lý Đức Nặc đến đây thông báo tin tức chính là phụng mệnh Hồng Chiến, dù sao một sự việc lớn như vậy cũng nên cấp báo cho các phái đang hội nghị tại Thiên Lan thành, khi đó Lâm Khiếu Đường vẫn còn chưa ly khai Hiên Viên Tông mà là đang ở động phủ của Thiên Cực lão nhân mà thu lượm tài vật.
Nhưng do ngay sau đó Lâm Khiếu Đường cũng một mạch đến Thiên Lan thành, cho dù Lý Đức Nặc có phong thuộc tính, lại ngự pháp bảo phi hành cực nhanh cũng tuyệt đối không thể so sánh với Lâm Khiếu Đường của ngày hôm nay với tu vi đã đạt linh hồn giai hậu kỳ.
Thế nhưng Lâm Khiếu Đường so với Lý Đức Nặc cũng một trước một sau đến Thiên Lan thành, hơn nữa đến nơi Lâm Khiếu Đường cũng không trực tiếp đi Thông Lâm tháp. Dĩ nhiên với địa vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông hẳn hoàn toàn có thể trực tiếp tiến nhập Thông Lâm tháp để tham gia nghị sự.
Đáng tiếc Lâm Khiếu Đường đối với việc tham gia nghị sự thực sự không có nhiều hứng thú, Thiên Hà Tông với số đại biểu như vậy cũng đủ rồi, huống hồ nghị sự đã tiến hành được khá lâu, chính mình lại không tham gia từ đầu, bây giờ có đến thật cũng không biết phải nghị sự ra làm sao, thấy có vẻ dư thừa nên hắn cũng chẳng cần đến nữa.
Bởi vậy Lâm Khiếu Đường vừa vào Thiên Lan thành liền tìm thẳng hướng chợ giao dịch mà đến, phải biết rằng Thiên Lan thành diễn ra một hội nghị lớn đến như vậy, nên hôm nay Nam Xuyên Giới có quá nửa cao thủ tụ tập nơi đây, tu luyện giả các nơi lại càng vô số kể, vậy nên lúc này chợ giao dịch Thiên Lan thành tự nhiên là đặc sắc đa dạng vô cùng.
Đang cần thu thập rất nhiều loại tài liệu, Lâm Khiếu Đường làm sao có thể bỏ qua thịnh hội tầm cỡ như thế này, vì vậy một đường bay tới đầu óc Lâm Khiếu Đường cũng đều suy nghĩ làm sao có thể tìm được bảo vật mình cần, nếu có thể kiếm được các loại bảo vật chí bảo như bí huyền kim,vậy thật là quá tốt.
Dạo một vòng xung quanh chợ giao dịch, Lâm Khiếu Đường cũng không tìm được tài liệu mà chính mình mong muốn, liền hướng phía sâu bên trong mà đi, chuẩn bị tiến nhập giao dịch tháp.
Nhìn một vòng xung quanh, một giọng nữ quen thuộc liền truyền vào trong tai Lâm Khiếu Đường.