ai vị nguyên lão Hợp Võ Môn, Bạch phát tôn giả và Thiết Ưng Vương kẻ xướng người họa dụng ý tùy thời có thể liến hành luận bàn, ai ngờ vừa nói được hai câu, vị đệ tam nguyên lão này liền hung hăng nói muốn gây sự như vậy.
Cái gì là lâm vào thế cưỡi hổ, hai vị nguyên lão lúc này rốt cuộc đã được thể nghiệm một phen, bất quá hai vị nguyên lão vốn là những cao nhân tu luyện giới cho nên vẫn bình tĩnh, không có biến hóa lớn.
Lúc này, đám người đang vây xung quanh xem náo nhiệt có tu vi coi như không kém, chí ít cũng là đại sư giai, nghe được lời vừa nói của người thanh niên trong lòng mê hoặc không ít. Vị đệ tam nguyên lão này cũng vô cùng cuồng vọng a, không biết có hay không bản lĩnh để mà cuồng vọng đây, trong những trường hợp như thế này nếu có chút yếu nhược lại dám vượt lên mà cuồng vọng thì thực là ngu xuẩn.
Trên thực tế, mọi người ở đây cũng không có người nào có thể nhìn ra được tu vi đích thực của vị đệ tam nguyên lão kia, nhưng xem từ thực lực mà hắn bày ra trước đó hẳn là tu vi linh hồn giai trung kỳ, hoặc quá lắm cũng là tu vi linh hồn giai hậu kỳ.
Với tu vi cấp độ xác thực là rất cao, nhưng là nếu chống lại hai gã tu vi linh hồn giai lại không thể nắm chặt được chiến thắng. Phải biết được Bạch phát tôn giả đã thành danh quá trăm năm, một thân tu vi đã đến linh hồn giai trung kỳ đỉnh phong, cách đến hậu kỳ chỉ còn một bước cuối cùng, so ra với linh hồn giai hậu kỳ cũng không quá kém.
Thiết Ưng Vương tuy có yếu nhược hơn một chút nhưng tu vi một thân cũng là linh hồn giai sơ kỳ đỉnh phong, lại thêm "Phi ưng phục ma thần công" chính là vũ kỹ hồn giai cao cấp, vang danh tại toàn bộ võ tông, thực chất mà nói cùng tu vi linh hồn giai trung kỳ cũng không có bao nhiêu khác biệt.
Một vị linh hồn giai hậu kỳ độc chiến hai gã linh hồn giai trung kỳ, thắng bại chỉ cần nhìn trình độ kỹ xảo cùng sự lợi hại của pháp bảo, nhưng đại đa số mọi người dưới tình huống này cũng không thể biết trước được.
Thế nhưng Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương tổ hợp lại, thực lực tuyệt đối vượt qua hai gã linh hồn giai trung kỳ.
Cho dù vị đệ tam nguyên lão kia có tên tuổi hiện như mặt trời giữa trưa cũng tuyệt đối không thể chiến thắng được Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương liên thủ. Toàn bộ nhìn lại, dễ dàng có thể quét ngang qua đông đảo Hợp Võ môn đệ tử là thực không giả, nhưng nói trắng ra đó chỉ là đám ô hợp, so với cấp bậc nguyên lão thực khác biệt quá xa.
Mọi người cứ như vậy bình phán trong lòng, tự nhiên kết luận vị đệ tam nguyên lão kia phải thua không hề nghi ngờ, vì vậy hầu hết mọi người đều nghĩ đệ tam nguyên lão kia cuồng vọng quá mức.
Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương kỳ thực đã tính đến chuyện rất có thể vị đệ tam nguyên lão này sẽ ước chiến, cũng không ngờ là tính huống đó lại đến sớm như vậy, hai người đầu tiên là kinh hãi, nhưng nghe đến đối phương dĩ nhiên yêu cầu lấy một địch hai, sự kinh ngạc cùng kính nể trong lòng nhị lão với vị đệ tam nguyên lão này nhất thời theo đó mà tan thành mây khói. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Nghĩ đến người này bất quá cũng chỉ là một mãnh phu mà thôi, phải nói là hữu dũng vô mưu mới đúng, cũng không sợ hãi. Trong lòng Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương ngược lại cảm thấy may mắn khi không cùng người này kết giao. Hôm nay xem ra thực sự không còn gì để nói, có thể người này có chút thần thông, nhưng cũng chỉ là dựa vào nhuệ khí mà thôi, bất quá chỉ là một công cụ, người này kiên quyết không thể làm đại sự.
- Ha ha…
Bạch phát tôn giả bỗng nhiên ngửa mặt cười to, rồi vuốt bộ râu dài nói:
- Lâm nguyên lão ngươi chiến hai người chúng ta tự nhiên không tính là lấy lớn hiếp nhỏ, bất quá lão phu vẫn là muốn xác nhận một tiếng, ngươi thật muốn cùng một lúc ứng chiến hai người bọn ta?
Bạch phát tôn giả nói như vậy cũng là dụng tâm kín đáo, dù sao tu luyện giả đồng giai ước chiến thông thường đều là đơn đấu độc đấu, nếu không sẽ bị thế nhân cho là trơ trẽn. Nếu có thể chiến liền tiếp thu, còn nếu cảm thấy không có khả năng liền có thể cự tuyệt, cho dù là không dám ứng chiến nhưng cũng không có đáng cười chê, nhưng nếu tiếp chiến song song lại là chiếm tiện nghi thì thực là đám tiểu tiện nhân.
Tu luyện giả đa phần là tự tư tự lợi, nhưng lại đề cao thực lực khi so đấu, nhưng cũng có một ít quy củ bất thành văn, Bạch phát tôn giả nói như vậy là muốn cho vị đệ tam nguyên lão cuồng vọng kia tự mình nói ra, để cho mọi người đều nghe rõ, không thể cứ như vậy mà nói người Hợp Võ Môn đi khi dễ người ta, mà là có người không biết lượng sức, dĩ nhiên lấy một khiêu chiến hai, đây là bị bắt buộc ứng chiến.
Lúc này sắc mặt Phương Thiên Minh đứng sau Lâm Khiếu Đường đại biến, hắn tự nhiên nhìn ra đối phương có ý đồ như thế nào, thầm kêu không tốt. Sư tổ tuy là thần thông không nhỏ, nhưng đây là song song đối phó hai vị linh hồn giai cao thủ a, xác thực điểm hại là không ít. Phương Thiên Minh đang muốn mở miệng nhắc nhở nhưng cũng đành chịu thua.
Lâm Khiếu Đường làm sao mà không nhìn ra ý đồ của Bạch phát tôn giả, bất quá trong lòng ngoại trừ cười thầm ra cũng chẳng còn gì khác, ý tứ một chút bình tĩnh nói:
- Lâm mỗ lấy một ứng chiến hai người, nếu là thua, trước mặt mọi người sẽ hướng về Hợp Võ Môn các ngươi dập đầu tạ tội.
- Lâm nguyên lão thật là người sảng khoái, lão phu bội phục!
Bạch phát tôn giả vừa nghe như vậy, tâm tình vui mừng không ngớt, nên cũng chẳng cân nhắc lại lần nữa, nói tiếp:
- Đã như vậy, lão phu cùng Thiết Ưng huynh liền cùng Lâm nguyên lão luận bàn một chút, điểm đến là dừng. Hôm nay các vị đồng minh đạo hữu đều có mặt tại đây, tiện thể làm chứng, ta cùng quý phái cũng không có ân oán, do có chút hiểu lầm đành lấy ứng chiến làm kết quả mà thôi.
Mọi người tai đây nghe vậy đều âm thầm lắc đầu, Hợp Võ Môn chỉ sợ là muốn triệt để đến cùng, vị đệ tam nguyên lão kia nghe đồn có chút tiếng tăm nhưng thật sự vẫn là lỗ mãng cực điểm.
Thiết Ưng Vương vẫn chưa lên tiếng, lúc này thấy đại cục đã định thoải mái nói:
- Thỉnh Lâm nguyên lão định ra thời gian địa điểm, đến lúc đó hai người chúng ta tự nhiên sẽ đến đúng giờ.
Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều lóe ra vẻ âm hiểm, khi ước chiến nhất định phải đem vị đệ tam nguyên lão kia đánh cho thật nhục nhã, cho hắn quỳ xuống dập đầu trước mặt mọi người, theo đó mà danh vọng Hợp Võ Môn từ hôm nay đề thăng, uy vọng tại toàn bộ tu luyện giới, chiến thắng vị đệ tam nguyên lão kia cũng đủ để hai người bọn hắn dương danh Nam Xuyên.
Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói:
- Không cần phải ước định thời gian địa điểm, ta thấy nơi đây lúc này rất tốt.
Lời này vừa nói ra làm toàn trường ngạc nhiên, mọi người đều hoài nghi vị đệ tam nguyên lão kia có hay không đầu óc xảy ra vấn đề, dĩ nhiên lại không hề lo lắng việc lấy một địch hai, không cần thời gian mà chuẩn bị, thật đúng là không có đầu óc a, ít nhất sau đó mấy ngày chuẩn bị một chút tình huống đối chiến, lý giải một chút địch thủ còn có thể được một vài phần thắng, nếu là lập tức lấy một địch hai lúc này sợ là một phần phần thắng cũng không có, thật đúng là mãng phu.
Phương Thiên Minh lại càng kêu khổ thấu trời, nguyên vốn tưởng rằng đệ tam nguyên lão có thể đem môn phái phát dương quang đại, cũng không có nghĩ rằng vị tổ sư này lại thiếu kiên nhẫn như vậy, vừa mới khổ cực lập lên danh vọng, thực sự là muốn hủy trong chốc lát.
Phương Thiên Minh cũng chỉ có thể lo lắng trong lòng mà thôi, ván đã đóng thuyền, vãn bối như hắn lúc này còn có thể làm gì đây, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn vị kế nhiệm tổ sư gia rơi vào hầm chông của kẻ khác mà thôi…ai…
Lưu Trúc thượng nhân cùng Lương Như Vân đều hiện rõ vẻ mặt như mờ mịt, thật không biết làm sao cho phải.
Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương thế nào cũng không nghĩ tới vị đệ tam nguyên lão này cư nhiên lại muốn giao chiến ngay lập tức, vốn là mừng thầm trong lòng, tâm tình lúc này lại tăng vọt, phảng phất như đã có thể thấy cảnh tượng chính mình dẫm nát vị đệ tam nguyên lão, đang được các vị đồng minh đạo hữu hô vang tiếng mừng, danh vọng môn phái cũng theo đó mà vọt tăng.
- Cũng tốt, hôm nay các vị võ minh đạo hữu đều tề tụ nơi đây, lão phu và Thiết Ưng huynh liền cùng Lâm nguyên lão đi tới kết thúc luôn!
Bạch phát tôn giả không đổi sắc mặt, chậm rãi gật đầu nói.
- Xin mời!
Thiết Ưng Vương như có chút khẩn cấp.
- Chậm đã!
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nói.
Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương không biết làm sao, thần sắc biến đổi, chỉ sợ vị đệ tam nguyên lão bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận mà hồi tâm chuyển ý, dù sao lấy một đánh hai, nếu hắn muốn đổi ý thì chính mình cũng không tiện mà cố ý tái chiến.
Mọi người ở đây cũng bị một tiếng này khiến cho ngẩn người, có chút không hiểu ra sao.
- Không biết Lâm nguyên lão đây có chuyện gì nữa không?
Bạch phát tôn giả cẩn thận hỏi lại.
- Lâm mỗ có nói nếu thua sẽ trước mặt mọi người hướng về các ngươi dập đầu tạ tội?
Lâm Khiếu Đường hỏi nhỏ.
- Không sai, Lâm nguyên lão có nói qua!
Bạch phát tôn giả thở ra một hơi nói.
- Nhưng nếu là Lâm mỗ may mắn thắng một chiêu thì sao đây?
Lâm Khiếu Đường không nhanh không chậm hỏi ngược lại.
Bạch phát tôn giả hơi sửng sốt, sắc mặt có chút xấu hổ, việc ước chiến vốn là song phương đều nêu ra điều kiện, đâu có chuyện một bên bỏ vốn một bên ngồi mát ăn bát vàng, lẽ đâu ra đạo lý ấy, xác thực chính là mình sơ sót, ở đây đang có không ít tu luyện giả quan sát, chính mình thực sự có chút nóng lòng cầu thành.
Bạch phát tôn giả căn bản không nghĩ tới hai người đối chiến một người lại thua nên nghe xong câu này, nhất thời trong lòng không biết làm sao.
Tính tình Thiết Ưng Vương có chút nóng vội, đang muốn cãi lại nhưng lại bị chậm nửa nhịp.
- Lâm mỗ nếu là may mắn thắng nhị vị một chiêu nửa thức, những vật quý phái mang tới trao đổi tại Thiên Mục tháp có thể để Lâm mỗ cầm đi một hai thứ?
Lâm Khiếu Đường thẳng thắn nói.
Hôm nay Hợp Võ Môn tại Thiên Mục tháp thiết lập đại hội để trao đổi một ít bảo bối thượng phẩm, cũng đã chuẩn bị không ít thứ tốt, ngoài các loại thảo dược đã có ngàn năm tuổi thọ vô cùng trân quý, lại có ba kiện thượng phẩm pháp bảo, thêm nữa là một số tài liệu thường dùng cùng nguyên quáng, chắn chắc toàn là vật có tác dụng rất lớn.
Tuy đối với tu luyện giả đây đều là mặt cực kỳ trọng yếu, nhưng đối phương nguyện ý trước mặt mọi người dập đầu tạ tội, như vậy tuyệt đối là khuất nhục, huống hồ danh vọng đối phương hiện tại như mặt trời ban trưa, vang vọng Nam Xuyên, thế nhưng bởi Lâm Khiếu Đường lại có chút lỗ mãng vọng động, làm cho giá trị trong mắt Bạch phát tôn giả hạ xuống ít nhiều, tổng thể mà nghĩ lại thật có chút không đáng.
Bất quá Bạch phát tôn giả cũng nghĩ lại, khả năng chiến thắng của bên mình là tuyệt đối, mở miệng hứa hẹn một chút thì có ngại gì liền thoải mái nói:
- Nếu như Lâm nguyên lão thắng một chiêu nửa thức, hôm nay, các vật phẩm trong Thiên Mục tháp mà phái ta dành để giao dịch, Lâm nguyên lão có thể tùy ý chọn lấy hai thứ, còn sự việc đả thương môn nhân đệ tử chúng ta cũng coi như xóa bỏ.
- Mời!
Lâm Khiếu Đường không cần phải nhiều lời, một tiếng mời nhất thời làm bầu không khí xung quanh trường khẩn trương hẳn lên.
Xung quanh ngoại vi Thiên Mục tháp, cả khu giao dịch đều được Hợp Võ Môn chiếm cứ, ngoài trừ tu luyện giả qua lại cũng không có quầy hàng, là một mảnh sân rất rộng rãi, người xem có tản ra cũng không thể phủ hết.
Tuy nói chiến lực của linh hồn giai cực kỳ kinh khủng, tại nơi đông người, kiến trúc phức tạp rất dễ gây ngộ thương, hay tổn thất, bất quá hôm nay tu luyện giả tiến và Thiên Mục tháp tiến hành giao dịch đều có ít nhiều bản lĩnh, kiến trúc bốn phía cũng đã được phòng hộ kết trận bao vây, nếu song phương không phải là tử chiến, nơi này tự nhiên không bị hư hỏng.
Mọi người vây xem lúc này đều tản ra. Phương Thiên Minh tuy là lo lắng nhưng cũng cẩn trọng thối lui ra một bên, giữa sân chỉ còn lại ba người ước chiến.
Bạch phát tôn giả cùng Thiết Ưng Vương cùng ở chung nhiều năm, đều hiểu rõ thực lực cũng như chiêu số của nhau nên rất có kinh nghiệm hợp lực đối địch, lúc này đã phân chia ra tạo thành hai góc, công thủ toàn diện.
Hai người cùng có binh khí. Bạch phát tôn giả thì khống chế ba thanh phi đao tỏa ra quang mang màu trắng, hàn quang lóng lánh, đang huyền phù trước người hơn một thước, đao phong sắc bén chỉ thẳng về phía Lâm Khiếu Đường.
Hai mắt Thiết Ưng Vương mở to, quanh thân thể hiện ra những sợi xích dài tỏa quang mang màu bạc, hai đầu sợi xích phân biệt gắn hai ưng trảo thật lớn màu trắng bạc, hai ưng trảo huyền phù hai bên đầu vai, cũng chĩa thẳng về phía Lâm Khiếu Đường.
Lúc này Lâm Khiếu Đường thản nhiên đứng cách đó ba trượng, tay không binh khí. Chỉ tùy ý đứng tại một chỗ, ánh mắt thản nhiên nhìn chăm chú vào hai vị nguyên lão Hợp Võ Môn.
Người ngoài hầu như ai cũng có thể nhìn thấy về phần khí thế, Bạch phát tôn giả và Thiết Ưng Vương đã chiếm thượng phong. Nhưng mà lúc này, trên sân, Bạch phát tôn giả và Thiết Ưng Vương trong giây lát như sinh một loại ảo giác, phảng phất thấy Lâm Khiếu Đường căn bản không phải đang quyết đấu, tùy tiện đứng đó lại như đang cùng thiên địa tạo thành một thể.