Đấu Y

Chương 390: Chín ngày hạn định




Trên mặt bàn là sáu khối không tử kim thạch không giống nhau, làm cho Lâm Khiếu Đường rất kinh ngạc chính là chỉ một chút thời gian như vậy mà Lục Dương Chân Nhân đã có thể từ trên tay mấy vị minh chủ lấy được bí huyền kim. Như vậy xem ra mấy vị minh chủ với việc tập kích Đại Hạ lần này rất coi trọng.

Lâm Khiếu Đường không đổi sắc, dò xét qua một lượt, biết được sáu khối tử kim thạch kia đều là thực, khối lớn nhất cũng to bằng hai đầu người, còn nhỏ nhất cũng bằng hai nắm tay, tổng cộng lại cũng tầm năm mươi cân. Mật độ bí huyền kim không lớn, bởi vậy có thể có trọng lượng như vậy đã là rất nhiều rồi.

Tuy rằng sáu khối tử kim thạch này có độ tinh khiết không cao nhưng so với lần trước tinh luyên được số bí huyền kim từ chiếc cổ giáp cũng không kém là bao.

Toàn bộ bí luyện kim trong tay sáu người mạnh nhất Nam Xuyên Giới tập hợp tại đây cũng chỉ có bấy nhiêu nên có thể thấy được vật phẩm này hi hữu đến độ gần như tuyệt tích.

Lâm Khiếu Đường hiện tại đã đánh giá dung tinh cao thêm vài phần. Lúc trước miễn cưỡng có thể luyện chế được năm cây, hơn nữa chính mình hiện có năm cây (trong đó có một cây mang theo Tiểu Lan về Thiên Hà Tông) tổng cộng là mười cây tử kim thương, hoàn toàn không đủ để hình thành trận hình thương trận, bất quá nếu là đem thân thương thu nhỏ lại một ít để luyện chế có thể tăng số lượng thêm không ít.

Lúc này Lâm Khiếu Đường trong tâm ngẫm nghĩ, xác nhận không có lầm lẫn, nói:

- Những tử kim thạch này có độ tinh khiết không cao bất quá cũng miễn cưỡng dùng được.

Lâm Khiếu Đường nói xong, trên tay cầm Dung tinh và hai hộp gấm đưa cho Lục Dương Chân Nhân, còn chính mình thì đưa tay một cái thu sáu khối tử kim thạch trên mặt bàn vào trong túi.

Thần sắc Lục Dương Chân Nhân vui mừng, hiển nhiên với ba vật phẩm kia cực kỳ thỏa mãn, tới cấp độ như hắn, muốn thu được một kiện bảo bối vừa ý là một chuyện cực kỳ khó khăn, lúc này một lúc lại được ba kiện bảo vật sao lại không vui cho được.

- Chín ngày sau, mong rằng Lâm đạo hữu đến đúng giờ hẹn ước.

Lục Dương Chân Nhân dùng thái độ ôn hòa nhắc nhở nói.

Lâm Khiếu Đường gật đầu nói:

- Chân Nhân yên tâm, Lâm mỗ nhất định đúng hẹn, hiện tại xin cáo từ trước.

Lục Dương Chân Nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên không giữ người. Lâm Khiếu Đường hóa thành quang mang màu xanh hướng lên trời bay đi.

Tại trong hai căn phòng khác, Thất Tuyệt phu nhân từ trong tay Băng Hoàng lấy đi ba "Anh ma nguyên quả" đã có năm ngàn năm tuổi. Ngốc Thứu Lão Ma và Cực Uyên Lão Ma tại Thái âm Thiên Quân cũng đã nhận được vật phẩm chính mình yêu cầu.

Ngốc Thứu Lão Ma nhận được vật phẩm là một thanh Phệ hồn đao, mà Cực Uyên Lão Ma cũng đạt được tám cân Thiên tinh nguyên quáng tinh khiết.

Năm người theo như nhu cầu tiếp nhận việc tập kích Đại Hạ, ước định chín ngày sau tại biên cảnh Đại Hạ quốc, tập hợp chân núi Đà Bạo Sơn.

Sáu vị minh chủ cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi, mấy người này trong Nam Xuyên Giới ngoại trừ thập đại cao thủ ra thì đã là những người có điều kiện tốt nhất, nếu như có thể đồng tâm hiệp lực, cho dù không thể làm Đại Hạ tổn thất nặng nề nhưng chí ít cũng mang đến cho Đại Hạ những phiền toái không nhỏ.

Lâm Khiếu Đường vừa ra khỏi Định Thiên Các liền bay ra ngoài hơn năm trăm dặm, chọn một chỗ địa hình vách núi gồ ghề rồi phóng ra hai tử kim thương trực tiếp đâm vào vách núi, kéo ra một khối đá lớn dài ba trượng để đào một huyệt động.

Vẫn đào sâu vào hơn mười trượng mới dừng lại, nơi này không được coi là an toàn nhưng trong khoảng thời gian ngắn tất nhiên sẽ không dễ bị người khác phát hiện ra, Lâm Khiếu Đường bố trí nhiều loại kết trận trong huyệt động, có ngụy trang, cảnh báo, phòng ngự, phong ấn các loại, như vậy mặc dù không đủ để an toàn vạn toàn nhưng trong vòng mấy ngày không có điều gì phải lo lắng.

Vừa vào trong huyệt động, Lâm Khiếu Đường lập tức đem Tham thị thú chứa trong đailưng trữ vật chứa phóng ra ngoài toàn bộ, từ lúc trong Định Thiên Các, Lâm Khiếu Đường liền cảm giác được đám Tham thị thú đã ngủ say nhiều ngày trong trứng mơ hồ dục động.

Lâm Khiếu Đường mỗi ngày đều phóng ra rất nhiều nguyên lực cung cấp cho đám trứng Tham thị thú này hấp thụ, theo đó chậm rãi dưỡng dục chúng. Đã có kinh nghiệm mấy lần, Lâm Khiếu Đường biết đám trứng Tham thị thú này không cần thời gian dài là có thể nở ra.

Kỳ thực Tham thị thú chỉ có lần đầu tiên ấp trứng mới đích xác đúng theo nghĩa của nó, còn về sau này cũng chỉ là một loại thủ đoạn, khi đẻ trứng thì bản thân Tham thị thú nó cũng sẽ hóa thành máu huyết dung nhập vào trong trứng.

Nhìn tuy là có động tĩnh lạ nhưng cũng không biết đến khi nào mới có thể phá vỏ ra ngoài, trong lòng Lâm Khiếu Đường cũng thấp thỏm, chuyến này đi Đại Hạ nhất định hung hiểm vô cùng, nếu như không có đám Tham thị thú thì sự an toàn sẽ giảm đi rất nhiều.

Thời gian chín ngày, Lâm Khiếu Đường không biết có thể hoàn thành hai nhiệm vụ khó khăn, nhưng mặc kệ làm sao vẫn phải thử một lần.

- Tham thị thú rốt cuộc lúc nào phá trứng ra đây?

Không phải là Lâm Khiếu Đường khống có khả năng khống chế, lập tức không keo kiệt lấy hai viên linh vương đan, dùng nguyên lực hóa thành nguyên phấn phân tán đều trên mặt vỏ trứng.

Lâm Khiếu Đường có thể làm cũng chỉ có như vậy mà thôi, còn lại chỉ đành nhìn theo tạo hóa, sau đó Lâm Khiếu Đường lấy ra sáu khối tử kim thạch và bốn thanh tử kim trường thương.

Lúc trước tiến vào Tù Ma Cốc, đánh chết Lâm Khiếu Đường cũng không tin có người có thể trong thời gian chín ngày tinh luyện được bí huyền kim, rồi chế tạo thành pháp khí.

Nhưng khi thấy qua uy lực nguyên hỏa, lại thêm Dung hồn yêu hỏa nên Lâm Khiếu Đường đối với việc bản thân luyện chế pháp bảo đan được cũng tự tin hơn rất nhiều.

Lâm Khiếu Đường đứng thẳng huyền phù giữa không trung, công pháp đấu luyện cấp tốc vận chuyển, hai chân linh khác biệt nhỏ như hai đứa bé từ thiên linh cái Lâm Khiếu Đường bay ra. Trên ngực chân linh có một viên cầu sáng chính là tâm dương nhảy lên không, đây chính là một trái tim đặc thù do thực dương biến thành, đây cũng là do hợp thể với linh nguyên trong cơ thể Lâm Khiếu Đường mà thành, so với một chân linh bình thường thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cho dù phân hóa ra chân linh, trong người Lâm Khiếu Đường vẫn như cũ còn một linh nguyên, linh nguyên hình dạng như anh hài (trẻ mới sinh). Toàn thân trong suốt cực kỳ đáng yêu, đây chính là linh nguyên huyễn hóa thành khi Lâm Khiếu Đường có được Dung hồn yêu hỏa. Lúc dung hợp bổn nguyên chi tâm của nguyên hỏa và một bộ phận nguyên thức của chính mình tạo thành, bởi Dung hồn yêu hỏa có tính chất đặc thù nên tại lúc luyện được ấu anh cũng không có nhiều chuyện xảy ra.

Bởi vậy Lâm Khiếu Đường cho dù phân ra tâm dương chân linh, tâm trí bản thân vẫn có thể tồn tại.

Bản thể và linh thể song song phát lực, trung ương huyệt động nhất thời xuất hiện một hư ảnh lô đỉnh thật lớn, sáu khối tử kim thạch trên mặt đất lập tức bị hút vào trong.

Lô đỉnh hư huyễn hừng hực hỏa diễm màu lam chói mắt vô cùng, sáu khối tử kim thạch dưới sự nung nấu Dung hồn yêu hỏa chậm rãi hòa tan, từng bộ phận tạp chất được Lâm Khiếu Đường khống chế xuống chậm rãi chảy ra ngoài lô đỉnh hư huyễn.

Tiếp theo, bốn thanh tử kim thương cũng được đưa vào trong lô đỉnh, lúc này hai mắt Lâm Khiếu Đường hơi hiện một tia nghi hoặc. Luyện hóa bốn thanh tử kim thương so với nguyên quáng khó khăn hơn không ít, trong lúc nhất thời ngay cả Dung hồn yêu hỏa cũng thể nhanh chóng hòa tan.

Thời gian cứ vội vã trôi qua, Lâm Khiếu Đường đã tiến nhập cảnh giới vong ngã từ lâu, đối với ngoại giới hoàn toàn không nghe không biết, chỉ là toàn tâm toàn ý luyện hóa bí huyền kim.

Để luyện chế ra được tử kim thương có uy lực tăng lên một cấp, Lâm Khiếu Đường còn phải thêm vào đủ lượng Dung tinh cần thiết.

Tại sào huyệt Hóa Long Giao, Lâm Khiếu Đường tổng cộng thu được hơn hai mươi cân Dung tinh, trao đổi với Lục Dương Chân Nhân khoảng ba cân nên trên người còn lại khoảng mười bảy cân. Bình thường, một kiện pháp khí khoảng ba mươi chân có thể thêm vào khoảng một cân dung tinh là được hơn nữa cũng có thể ít hơn tương đối nhiều. Thiếu nhiều thì uy lực cũng sẽ bị giảm đi, nhưng tuyệt đối so với không có lợi hại hơn, còn nếu thêm nhiều hơn tiêu chuẩn chỉ là lãng phí vô ích.

Bí huyền kim so với lần trước Lâm Khiếu Đường luyện chế tử kim thương dài chừng hơn trượng nhưng thể tích lại không tính là nhỏ, tài liệu thông thông thường thể tích thân thương như vậy cũng phải đến tám mươi cân nhưng trọng lượng tử kim thương lại chỉ có mười cân mà thôi.

Do đó có thể thấy được số lượng dung tinh hiện Lâm Khiếu Đường có rất thoải mái, cho dù tái luyện chế lần nữa cũng dư dả.

Lần luyện chế này, Lâm Khiếu Đường khống chế độ dài tử kim thương còn tầm bẩy xích, một vài bộ phận trung gian cũng được rút gọn không ít, ban đầu từ một tấc rưỡi rút lại còn một tấc. Tất cả số bí huyền kim mới thu được cũng được dựa theo cách như vậy để luyện chế tử kim thương, vì vậy có thể luyện chế nhiều hơn một vài thanh tử kim thương mới.

Lâm Khiếu Đường cẩn thận suy nghĩ lại, cảm giác thể tích tử kim thương chính mình luyện chế trước kia thực sự quá lớn. Bí huyền kim vốn là vật hiếm thấy trên thế gian, pháp khí quá lớn rõ ràng là lãng phí, căn bản là tự tìm thêm phiền toái.

Lần này thu nhỏ thể tích mà uy lực không hề giảm đi, ngược lại còn có thể tăng thêm vài phần. Lâm Khiếu Đường đã tính toán qua, lần luyện chế này thu nhỏ thân thương lại, lại thêm vào Dung tinh như vậy mới chính là tốt nhất.

Bất quá quá trình luyện chế thực sự khó khăn khác xa so với tưởng tượng của Lâm Khiếu Đường. Cũng không biết trải qua bao lâu, khi thanh tử kim thương thứ ba được hòa tan thì đám Tham thị thú cũng phá trứng ra ngoài, ngân giáp màu lam trên người tham thị thú trước đó đã biến mất, thay vào đó chính là màu bạc bao trùm toàn bộ, thỉnh thoảng có vài điểm trắng lốm đốm. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lúc này trong lòng Lâm Khiếu Đường thêm vài phần tiếu ý, đối với việc luyện chế tử kim thương gặp chút khó khăn tự nhiên vì hào hứng nên không thèm để ý đến.

Thời gian trôi qua như nước chảy, tuyệt đối không chờ đợi ai.

Thời gian chín ngày rất nhanh đã qua.

Toàn bộ không khí Nam Xuyên Giới như tràn ngập mùi thuốc súng chiến tranh, tu luyện giả Nam Xuyên Giới, các môn phái chưa bao giờ lại đoàn kết đến như vậy. Trong các môn phái đều tiến hành canh gác vô cùng nghiêm cẩn, cho dù là tu luyện giả tu vi thấp không cần phải tham chiến đều tập trung tại môn phái làm tốt công tác chuẩn bị, lúc nào cũng có thể chiến đấu.

Mà những tu luyện giả đã có tu vi trên đại sư giai đều tụ tập tai một mảnh đất hoang cách Vọng Nguyệt Pha gần trăm dặm, tuy là tại vị trí cách hơn trăm dặm nhưng lại là một phòng tuyến vô cùng kiên cố, mấy trăm gã tu luyện giả hầu như hoàn toàn phong tỏa tất cả các tuyến đường Đại Hạ có thể tiến nhập địa vực Nam Xuyên Giới.

Hiên Viên Tông là môn phái có vị trí độc lập đặc thù, ngoại trừ phái ra đại nguyên lão là Thượng Vân Chân Nhân và mấy nguyên lão đến Vọng Nguyệt Pha nghênh chiến, còn hai vị đại nguyên lão khác là U Minh Lão Tổ và Hỏa Dương Vương ở lại trấn thủ môn phái. Có thể nói toàn bộ toàn bộ Hiên Viên Tông đều nằm trên khu vực mệnh môn tiền phương của Nam Xuyên Giới, nếu một ngày thất thủ, tự nhiên rất khó có thể lên kế hoạch phòng thủ hậu phương toàn diện.

Giờ khắc này, biên cảnh tây bắc Nam Xuyên Giới, cách bên biên cảnh tây nam Đại Hạ quốc không đến hai mươi dặm, hai vị minh chủ là Thái âm Thiên Quân và Băng Hoàng đã chờ tại nơi đây được một ngày.

- Phong huynh, ngươi nói hôm nay mấy người sẽ đến?

Thái âm Thiên Quân hướng mắt nhìn phía tây nam trầm giọng nói.

- Năm người!

Băng Hoàng bình tĩnh trả lời.

- Ha ha, Phong huynh tin tưởng đến như vậy, bản thiên quân lại không quá lạc quan a.

Thái âm Thiên Quân cười nói.

Băng Hoàng không đáp lời, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị, dù vừa mới có một câu trả lời xác định nhưng dù sao chuyến đi Đại Hạ lần này vẫn lành ít dữ nhiều, khả năng không thể quay về cực lớn, mặc dù cả năm người đều đã nhân được vật phẩm mà bản thân rất quý trọng nhưng chín ngày thời gian cũng đủ để làm cho người ta thay đổi ý định.

- Tới.

Ánh mắt Băng Hoàng bỗng nhiên sáng ngời.

Gần như ngay lập tức Thái âm Thiên Quân cũng đồng thời cảm giác được một cỗ khí tức bá đạo đang đến gần.

Chỉ chốc lát, Thất Tuyệt phu nhân bay tới, bộ cung trang đã được đổi đi, mà thay vào đó là bộ đạo bào màu vàng đơn giản, tuy là đã độ trung niên nhưng phong vận trước ngày trước vẫn đây đó ẩn hiện.

Thất Tuyệt phu nhân vừa hạ xuống đất đã lên tiếng nói:

- Thế nào? Chỉ có một mình ta đến đây sao?.

- Phu nhân chớ vội, những người khác rất nhanh sẽ đến.

Băng Hoàng nhanh chóng lên tiếng.

- Hừ, một đám kém cỏi, không tuân thủ thời gian, thật đáng giận.

Thất Tuyệt phu nhân phất tay nói.

- Xác thực là đáng giận.

Băng Hoàng muốn để cho Thất Tuyệt phu nhân thoải mái nên tùy tiện nói. Trong lòng cũng biết Thất Tuyệt phu nhân chỉ là che dấu thái độ không tình nguyện của mình nên mới ra vẻ tích cực.

Hai vị minh chủ chưa từng nghĩ đến, người thứ nhất đến cư nhiên lại là Thất Tuyệt phu nhân khó nắm bắt nhất nên lòng tin không khỏi tăng thêm vài phần.