Bạch hổ huyễn hóa xông tới tấn công, Lâm Khiếu Đường khẽ động nguyên thức, nguyên lực rót vào trường thương, theo mũi nhọn chợt lóe lên bắn ra ngoài.
Lão giả bạch phục thấy đối phương còn muốn dùng pháp bảo thực thể đối phó với con bạch hổ huyễn hóa của mình, nhất thời tâm trạng trở nên cực kỳ vui vẻ, pháp bảo thực thể mỗi một lần va chạm với bạch hổ lập tức sẽ bị hút đi một chút pháp lực, do đó bạch hổ sẽ càng ngày càng trở nên lợi hại hơn.
Thất Tuyệt phu nhân và Thần Lộ tiên tử thấy cảnh giao đấu như vậy, sắc mặt hai người càng dần càng ngưng trọng, cảm giác thấy có gì đó không hay, tâm niệm chạy trốn càng lúc càng cao, thế nhưng Lâm Khiếu Đường đã cứu các nàng lại cho đan dược và linh dịch cực kỳ trân quý.
Nhị nữ nếu như lúc này vong ân bỏ chạy thực sự là quá bất cận nhân tình, tâm lý tranh đấu do dự hồi lâu, cũng không lập tức quay đầu bỏ chạy.
Tử kim thương cùng với bạch hổ ở trên hư không va chạm với nhau. Hống, một tiếng gào thét cao tận trời, tiếng gầm này cũng không phải là vô dụng, một đạo sóng âm xuyên thấu qua tử kim thương bắn thẳng về phía Lâm Khiếu Đường.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường không biểu tình, ngón tay bắn ra, tia sáng vàng óng bắn ra ngoài. Một tiếng nổ vang lên, âm ba cùng ánh quang mang màu vàng va chạm với nhau sau đó cùng biến mất.
Nhìn thấy Lâm Khiếu Đường phá giải công kích âm ba của kình thiên hổ một cách đơn giản như vậy, Thất Tuyệt phu nhân và Thần Lộ tiên tử không khỏi cảm thấy ngoài dự liệu, âm ba kia đích thật rất lợi hại, nhị nữ cũng vừa mới lĩnh giáo qua, mặc dù với năng lực của mình cũng không phải không chống đỡ được nhưng không có khả năng làm một cách hời hợt nhẹ nhàng đến mức cả pháp bảo cũng không cần như vậy.
Trong hư không tử kim thương trực tiếp xuyên qua thân mình bạch hổ huyễn hóa, trên mặt lão giả Bạch phục lộ vẻ mỉm cười.
Bồng.
Bị tử kim thương xuyên qua, thân thể bạch hổ đột nhiên bốc cháy mãnh liệt, một đoàn lam hỏa không có bất cứ dấu hiệu gì tự nhiên bùng phát trực tiếp nuốt sống bạch hổ.
Trên mặt Lão giả bạch phục vừa mới hiện nét tiếu ý trong nháy mắt trở nên cau có, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cảnh lam hỏa thiêu đốt trong hư không, nuốt chửng bạch hổ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Tử kim thương vẫn phóng tới như cũ, Lão giả bạch phục cũng không có thời gian ngây người, một bạch chung xuất trước thân thể. Đương một tiếng, bạch chung đã gấp rút chặn lại tử mang.
Lâm Khiếu Đường cầm tử kim thương cầm trong tay, hai mắt lạnh lẽo nhìn đối thủ, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Lão giả bạch phục không khỏi lạnh cả người.
Vốn định khởi xướng công kích tới nhị nữ, trung niên hoàng bào nhìn thấy một màn này liền thu lại nguyên lực vừa mới vận chuyển, cảnh giác chú ý nhìn về phía thanh niên kia, tạm thời để nhị nữ ở một bên chưa quan tâm đến.
Cùng lúc đó, trung niên hoàng bào thoáng nhìn thấy bảy đầu bạch hổ tấn công trước đó bị bảy kim thủ thật lớn kéo đi thật xa, bởi vì màn tấn công trước đó của đám bạch hổ nhằm phá đi cương tráo nên nguyên lực đã tổn hao không ít, nay lại cùng mấy kim thủ dây dưa một lúc, quang mang màu trắng trên người đã từ từ mờ dần.
Tại lúc đám bạch hổ suy kiệt là lúc kim thủ đã hoàn toàn áp chế, như vậy cũng không có gì khó, nhưng mà trung niên hoàng bào nhìn thấy một màn này, trong mắt hiện lên sự kinh sợ, trong lòng mạnh mẽ trầm xuống, bởi vì tất cả chuyện này phát sinh đều tại lúc thanh niên kia cùng Lão giả bạch phục so chiêu. Thanh niên kia dĩ nhiên có thể thao túng, biến ảo kim thủ cùng đồng thời điều khiển pháp bảo đối địch không chỉ cần có nguyên lực hùng hậu để duy trì mà còn phải có tinh thần lực thâm hậu làm chỗ dựa.
Lẽ nào tu vi người này đã vượt quá địa vương giai sơ kỳ, sắc mặt Trung niên hoàng bào âm trầm thầm nghĩ, đôi mắt hổ cảnh giác, khiếp sợ nhìn về phía thanh niên kia.
Lâm Khiếu Đường cùng với Lão giả bạch phục chiến đấu cư nhiên không rơi vào hạ phong, ngược lại thoáng chiếm ưu thế, Thất Tuyệt phu nhân và Thần Lộ tiên tử nhất thời như đang bị ảo giác, phải chăng Lão giả bạch phục kỳ thực cũng không có gì là lợi hại a.
Kinh ngạc một lúc không lâu, Lão giả bạch phục nhất thời giận dữ, chính mình đối mặt với một người thấp giai vị hơn mình mà lại bị người ta chiếm thượng phong. Đây quả là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Ba chiếc bạch chung huyền phù trên không, lúc này như ba bàn tay màu trắng thật lớn, trong đó hai đạo đang mạnh mẽ khởi động bắn ra khỏi bạch chung, hai con bạch hổ từ đó song song bắn ra ngoài.
- Cẩn thận!
Thất Tuyệt phu nhân theo phản xạ thốt lên, tuy mới vừa rồi, chân khí hộ thể của nàng có thể khắc chế được đám bạch hổ, nhưng nhìn kỹ lại, so sánh với hai con bạch hổ này cũng có sự khác biệt.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường vẫn không đổi, tay còn lại cũng lấy ra một tử kim trường thương giống nhau như đúc, hai tay đồng thời vung lên, hai thanh tử kim thương cùng nhau bắn ra.
Hai tím hai trắng, trong nháy mắt đối chọi lại với nhau. Vẫn như trước, tử kim thương xuyên qua đón lấy hai bạch hổ, tiếp đó hai bạch hổ như bị nuốt mất, biến mất không thấy đâu.
Lần đầu tiên nếu nói là Lão giả bạch phục bởi vì không biết nên chủ quan để rồi bị đánh cho trở tay không kip, nhưng lần này là lần thứ hai, đã có sự chuẩn bị, nhưng thế tiến công lại bị phá giải dễ dàng đến không hiểu nổi, chỉ có thế thầm giải thích là công pháp đối phương dường như khắc chế mình mà thôi.
Hai thanh tử kim thương bị bạch chung ngăn cản, tử kim thương lại lần nữa trở lại trong tay Lâm Khiếu Đường, mặc dù lần thứ hai phá địch nhưng trên mặt Lâm Khiếu Đường lại không có nổi một tia vui mừng, nhìn chằm chằm vào bạch chung trước người Lão giả bạch phục, không biết món bạch chung kia là do vật gì luyện chế thành mà tử kim thương do bí huyền kim chế tạo cũng không thể công phá nổi.
Lão giả bạch phục rốt cuộc cũng thu hồi ý coi thương, trong lòng biết rằng người thanh niên này không thể so sánh với nhị nữ, thật sự là một đối thủ khá khó chơi, trên hai tay nhất thời lấy ra hai vật phẩm, một mặt bạch kỳ (cờ trắng) và một cây khu hổ bạch tiên (roi điều khiển hổ).
- Công Tôn huynh, ta đến giúp ngươi. Người này sợ là đang ẩn tàng nguyên lực, hai ta nếu độc chiến sợ rằng không hay.
Trung niên hoàng bào không hề chần chừ trực tiếp phi thân đến bên cạch Lão giả bạch phục nói.
- Uhm.
Lão giả bạch phục khẽ hừ một tiếng, cũng không cự tuyệt, công pháp và bảo bối của thanh niên kia đích thực là rất quỷ dị, nếu độc chiến khẳng định là sẽ rất khổ cực, lúc này đây không phải là lúc để sĩ diện, tốt nhất là mượn thần thông của vị Chúc huynh này một chút.
Thấy hai người đối phương tập hợp lại cùng một chỗ, Thất Tuyệt phu nhân và Thần Lộ tiên tử nhìn lại nhau rồi cả hai cùng tiến về hướng Lâm Khiếu Đường, nhị nữ cũng không cho rằng Lâm Khiếu Đường cao minh hơn so với đối phương, chỉ cho rằng là công pháp may mắn có thể khắc chế mà thôi, có khả năng đánh một trận, nhưng chung quy vẫn là hạ sách, không thể coi thường! Nếu có thể hợp nhau đối địch vậy thì sẽ thêm đường sống.
Trung niên hoàng bào miệng khẽ niệm một hồi, hai khối cự thạch trực tiếp bay vù ra ngoài, trong quá trình đó bỗng nhiên càng lúc càng phóng to ra, đến khi lớn hơn bình thường gấp trăm lần, quả thực là kinh người.
Hai khối cự thanh dường như là hai ngọn núi nhỏ, ép dần về phía ba người Lâm Khiếu Đường, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Tưởng như không gì có thể đỡ nổi, nếu bị đè xuống không thịt nát xương tan mới là lạ.
Lão giả bạch phục thấy Trung niên hoàng bào đã dùng tới tuyệt chiêu, trong lòng có chút khẩn trương nhưng cũng bớt lo lắng, lần này, nếu đối phương không chết thì ít nhất cũng phải bị thương nặng.
- Không tốt…
- Là Băng Sơn Đại Thạch Ấn, mau tránh ra!
Thất Tuyệt phu nhân vừa thấy hai khối hoàng thạch nhất thời sắc mặt đại biến, đây có thể tưởng tượng là một trong các loại pháp bảo cực mạnh, lực lượng tràn ngập lại có phạm vi bao trùm vô cùng lớn, tựa như một ngọn núi nhỏ, thanh thế như không thể chống đỡ. Các loại pháp bảo dưới áp bức trầm trọng như núi của tảng đá kia căn bản đều vô dụng.
Vừa nghe thấy là Băng Sơn Đại Thạch Ấn đại danh đỉnh đỉnh, Thần Lộ tiên tử không còn ý niệm nào khác, hóa thành quang mang màu trắng nhanh chóng hướng một phía chạy trốn, thế nhưng căn bản không thể thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng, cự thạch tựa như núi đem áp lực trải rộng ra bốn phía, không gian trong đó đều bị sức ép rất lớn, kéo dài ra cả trăm trượng, căn bản là không bay ra ngoài được.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường căng thẳng. Lại không có ý định tránh né, nguyên thức phóng ra, quanh thân thể bỗng hiện lên hơn mười tử kim thương, sau đó cũng không dừng lại, trực tiếp bắn về phía hai khối cự thạch đang đè xuống.
Tử kim thương tổng cộng có mười tám chiếc, phân thành hai bắn ra, mỗi bên chín chiếc, trực tiếp hướng thẳng tới hai khối cự thạch.
Mười tám tử kim thương mang dưới cái áp bức khổng lồ của hai khối cự thạch dường như nhỏ bé không thể đem so sánh, Rõ ràng như lấy trứng chọi đá, thật sẽ không có tác dụng gì.
Thất Tuyệt phu nhân chần chờ nhưng cũng không có khả năng chạy thoát khỏi phạm vi áp lực, vì vậy bất chấp tất cả, mọi thứ hữu dụng đều được triệu hồi ra đánh về phía cự thạch, mặc kệ có tác dụng hay không, cũng chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Bang, bang, ầm, bình bình, phanh…
Hơn mười tiếng nổ chấn động cùng lúc, mười tám tử kim thương, mỗi bên chín chiếc, toàn bộ đánh lên trên hai khối cự thạch. Tất cả tử kim thương có phân nửa thân đâm vào cự thạch, còn một nửa khác để lộ ra ngoài.
Sau khi đối chọi, thanh thế không gì đỡ nổi của hai khối cự thạch cũng bị dùng lại, bị mười tám tử kim thương mạnh mẽ giữ lại trên không trung.
- Cái gì!
Trung niên hoàng bào không thể tin được thất thanh nói, vô ý thất thanh kêu lên cũng không phải bởi băng sơn đại thạch bị giữ vững trên không, mà ngạc nhiên bởi vì tử kim thương dĩ nhiên có thể đâm xuyên vào trong băng sơn đại thạch vốn cứng rắn không gì sánh bằng.
- Chúc huynh chớ hoảng sợ, tử kim thương kia đích xác quỷ dị, lão phu đến trợ giúp ngươi một tay.
Lão giả bạch phục cũng không nghĩ tới đối phương có khả năng giữ vững băng sơn đại thạch ấn, nhưng có vết xe đổ trước đó, trong lòng biết pháp bảo đối phương đích thật lợi hại nên không thể trách, lập tức nói.
Nhị nữ thoát khỏi cảnh thịt nát xương tan lúc này vẻ mặt không thể tượng nổi, thầm thở ra một hơi may mắn, chính mình lần thứ hai lại tránh khỏi một kiếp, ánh mắt nhìn phía Lâm Khiếu Đường đã thêm vài phần kính nể.
Đặc biệt là Thất Tuyệt phu nhân, hai tròng mắt nhìn phía Lâm Khiếu Đường thêm phần phức tạp, vừa rồi nàng đã phóng toàn bộ pháp bảo của mình về phía băng sơn đại thạch ấn, nhưng tất cả đều bắn ngược trở lại làm cho nguyên khí bản thân rối loại không ngớt. Nếu không phải mười tám tử kim thương kia chịu phần lớn áp lực, chỉ sợ lần này chính mình đã thụ thương trầm trọng hơn nhiều.
Lẽ nào tu vi người này còn mạnh hơn so với chính mình, Thất Tuyệt phu nhân cũng không rõ điểm này.
Sắc mặt và hơi thở của Lâm Khiếu Đường hiện tại có vẻ không được tốt, lần này đúng thật là không thoải mái, băng sơn đại thạch kia quả là khó chịu, nếu không phải trong cơ thể có hai chân linh chịu tải hơn phân nửa nguyên lực, mười tám tử kim thương kia khó có khả năng thành trận hình. Lúc trước bắn ra đã dùng trận hình chịu quá nửa áp lực, lại dùng lực lượng bản thân mãnh liệt nhập vào trong đó. Hơn nữa lại rót vào tử kim thương "Dung hồn yêu hỏa", trong nháy mắt thiêu cháy phía bên trong băng sơn đại thạch ấn. Lại liên tục rót thêm nguyên lực bổ xung dung hợp, nếu không có nhiều thần thông kết hợp cùng với nhau như vậy thì chỉ sợ phải lật thuyền trong mương.
Ngay cả như vậy, nguyên lực trong cơ thể Lâm Khiếu Đường cũng bị tiêu hao gần một nửa, khí nguyên cũng thoáng bất ổn khó chịu.
Đôi mắt Thần Lộ tiên tử như thất thần nhìn vào Lâm Khiếu Đường, trong mắt không còn gì ngoài sự sợ hãi, vừa nghĩ đến những toan tính trước đây với vị Lâm đạo hữu này, trong lòng không khỏi lạnh lẽo, hối hận không thôi, bằng vào bản lĩnh của vị Lâm đạo hữu đã thi triển ra, người này tuyệt đối không phải là kẻ khờ dại, lại càng không chịu ảnh hưởng của mị thuật, chỉ sợ lúc đó đã nhìn thấu mọi thủ đoạn, chỉ bất quá người ta cũng không thèm tính toán với chính mình mà thôi, thầm nghĩ nếu hôm nay có thể may mắn thoát thân, không biết vị Lâm đạo hữu này ghi hận mình hay không.
Lâm Khiếu Đường lúc này tự nhiên không biết tâm tình phức tạp của nhị nữ, trong lòng thầm nghĩ cách phá hủy hai khối băng sơn đại thạch này, tuy còn đứng vững nhưng nguyên lực cũng mất đi đến tám chín thành, thế nhưng khí lực trong người còn bao nhiêu đây, bất quá cũng may nguyên lực còn lại có thể vận dụng để phá.
Đúng lúc này phía xa xa, quang mang màu trắng chợt hiện, chỉ bạch chung thấy trước người Lão giả bạch phục hơi lớn thêm một chút, phía sau ba bàn tay màu trắng thật to song song đánh tới.
Ba tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng vang lên. Sau đó ba bạch hổ huyễn hóa phóng lên cao, một đoàn sóng âm đã trùng kích đến.
Lâm Khiếu Đường cắn răng, đang vướng tay vướng chân không chịu nổi, đang muốn thả"Tham thị thú" trong không gian trữ vật ra, lại nghe tiếng Thất Tuyệt phu nhân truyền đến:
- Lâm đạo hữu, không nên phân tâm, toàn lực phá băng sơn đại thạch ấn đi, nhường ba con kinh thiên hổ này cho lão nương, ta sẽ thay ngươi đánh một trận.