Đấu Y

Chương 419: Cửu Đỉnh Công




Lâm Khiếu Đường cùng Kỳ Áo nói chuyện một hồi rốt cục cũng đến đoạn kết, tuy rằng lời Kỳ Áo lúc cuối cùng làm cho Lâm Khiếu Đường cảm giác được một tia không ổn, nhưng lại nói việc trước mắt cũng là một kỳ ngộ và lợi ích thật lớn, trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí cơ chứ, không phải là luôn cần lỗ lực mà đánh đổi mới có được hay sao.

Duy Lạp đã được Kỳ Áo dùng nguyên lực bảo hộ duy trì tính mệnh, trên người vẫn toát ra một màn hồ quang màu vàng nhè nhẹ, đây chính là lực lượng đến từ thượng giới nên Lâm Khiếu Đường cũng không làm gì được.

Màn hồ quang màu vàng này đã thâm nhập vào tận cốt tủy, thậm chí ngay cả bên trong nội anh của Duy Lạp cũng bị màn hồ quang màu vàng này bao phủ.

- Tiểu tử, nha đầu kia không cứu được rồi, lão phu thật sự đã hại nàng.

Kỳ Áo lắc đầu nói.

Lâm Khiếu Đường vẫn chưa buông tha, một mặt suy nghĩ còn một mật vẫn tiếp tục dùng nguyên thức tra xét lại một phen. Đúng là nguyên linh Duy Lạp đã yếu ớt vô cùng, dưới màn hồ quang màu vàng vẫn liên tục bị ăn mòn dần nhưng sao hoạt tính của thân thể lại vẫn khỏe mạnh như cũ?

Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một chút, ngón tay phóng ra một đoàn lam hỏa tiến nhập vào bên trong cơ thể Duy Lạp, miễn cưỡng có thể ngăn chặn được tác dụng của mà hồ quang màu vàng kia.

Kỳ Áo ở một bên nhìn lại có chút khó hiểu, biểu tình mười phần cổ quái hỏi:

- Tiểu tử, tiêu hao nguyên lực lớn như vậy cũng chỉ có thể tạm thời áp chế được hồ quang màu vàng, cho dù ngươi có nguyên hỏa đi nữa thì cũng chỉ áp chế được thời gian một năm, làm như vậy cũng chỉ phí công mà thôi.

- Ai nói là ta muốn cứu nàng, chỉ là một thân thể khỏe mạnh như vậy mất đi quả có chút đáng tiếc.

Lâm Khiêu Đường thản nhiên nói.

- Cái này có gì đáng tiếc, ai chẳng phải trải qua một lần tử vong, tư chất nha đầu kia cũng bình thường, nếu không phải gặp qua hai người chúng ta sợ là đã sớm tiêu vong rồi.

Giọng nói Kỳ Áo như không hề có chút thương cảm, tựa hồ đối với việc lãng phí tinh lực đi cứu một người vô dụng là rất không đáng.

Lâm Khiếu Đường tự có dự định, cũng không muốn giải thích gì nhiều, tay lật ra, một kim thủ lớn nâng Duy Lạp đang hấp hối lên.

- Tiền bối, trước tiên tạm thời ủy khuất ngươi một chút.

Lâm Khiếu Đường nói xong đã lấy ra cự kiếm, lại thu lấy Ký hồn châu vẫn đang huyền phù tại không trung. Đính Ký hồn châu trên cự kiếm vốn do Mộc tinh và dung tinh luyện chế thành, cuối cùng thu lại cự kiếm bên mình hóa thành một đạo quang mang màu xanh bay đi.

Tại trên chuôi cự kiếm vốn có một lỗ nhỏ, hoàn hảo có thể đặt Ký hồn châu vào đó. Làm như vậy cũng chỉ là do Lâm Khiếu Đường bất đắc dĩ mà thôi.

Ký hồn châu không giống với những bảo vật khác. Nếu không có nguyên linh sống nhờ trong đó thì nó cũng chỉ là một bảo vật bình thường, nhưng một khi đã có linh nguyên, nó cũng như một sinh mệnh bình thường không hề khác biệt, bởi vậy nên mới không thể tiến vào trong không gian trữ vật, mà đai lưng trữ vật tuy là có thể để vật có sinh mệnh tiến vào thế nhưng bên trong đã sớm bị đàn Tham thị thú chiếm lấy, vật khác nếu tiến vào trong đó liền có thể bị đàn quỷ đói kia nhanh chóng tiêu diệt. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com

Cũng bởi những nguyên nhân như vậy, Lâm Khiếu Đường chỉ có thể để Ký hồn châu bên ngoài, nhưng vốn Ký hồn châu này cực giòn lại dễ vỡ, nếu tùy tiện để lại trên người vạn nhất khi tranh đấu rất có thể thất lạc hay bị tổn hại nặng nề.

Lâm Khiếu Đường ngoại trừ cự kiếm làm bằng Mộc tinh này có thể kết hợp với Ký hồn châu còn lại không còn vật gì khác, khi cự kiếm tương nhập với Ký hồn châu tự nhiên là không thể tiến vào bên trong giới chỉ trữ vật mà chỉ có thể để bên người.

Lâm Khiếu Đường cũng không hề quan tâm đến việc hai giới chiến đấu, có liên minh Thảo nguyên tham gia, Đại Hạ và Nam xuyên cũng sẽ không dốc toàn lực ứng chiến, nếu muốn lưỡng bại câu thương chỉ thuận cho liên minh Thảo nguyên chiếm tiện nghi mà thôi, hai giới tự nhiên sẽ không ngu ngốc tới mức như vậy.

Một đường bay nhanh, Lâm Khiếu Đường thủy chung cảm giác không quá ổn thỏa, mơ hồ như bị một ai đó theo dõi phía sau, để dấu đi tung tích, Lâm Khiếu Đường cũng không vội vã bay ra khỏi Đại Hạ quốc mà tại vùng biên cảnh nhiễu loạn một phen.

Qua thời gian ước chừng nửa tháng, Lâm Khiếu Đường lúc này mới chọn một thông lộ hẻo lánh trở lại Nam xuyên. Lại qua năm ngày rốt cuộc mới tiếnvào giao giới giữa Nam xuyên và Đại Hạ, chỉ cần vượt qua hai ngọn núi nữa đã là địa phận Nam xuyên. Từ ba ngày trước, Lâm Khiếu Đường đã phóng ra toàn bộ khí nguyên dốc sức phi hành, tới nơi đây cho dù có người truy tung hắn cũng là không thể làm gì hơn, Lâm Khiếu Đường đối với tốc độ của chính mình vẫn có chút tự tin.

Lâm Khiếu Đường nhìn lướt qua đỉnh núi, đang bay đột nhiên mạnh mẽ dừng lại, tới lúc này mới mơ hồ cảm giác được địa phương phía trước có chút quỷ dị.

Không ổn.

Trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm kêu lên một tiếng, liền xoay người bỏ chạy, nhưng vẫn chậm một bước. Một đạo bình chướng bỗng nhiên xuất hiện phong kín đường lui, tựa hồ đẩy Lâm Khiếu Đường tiến vào một kết trận nào đó.

Lâm Khiếu Đường cau mày, chính mình từ đầu tới cuối đã rất cẩn thận nhưng đến cuối cùng lại rơi vào vòng phục kích. Tấm bính chướng này nhìn như bình thường kì thực lại luôn luôn thay đổi, với tu vi hiện nay của Lâm Khiếu Đường thì không thể đột phá nổi.

Xa xa, trên đỉnh núi, không gian như bị kéo giãn, mở ra một cánh cửa.

Truyền tống trận!

Trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm hô, lạnh lùng nhìn lên đỉnh núi, đem kim thủ vẫn đang đỡ Duy Lạp trực tiếp chìm vào trong sơn lâm.

- Tiểu tử, người đến ý đồ không tốt!

Ngữ khí Kỳ Áo ngưng trọng nói.

Lâm Khiếu Đường một mặt quan sát bốn phía địa hình, một mặt tự đánh giá tìm đối sách, thực sự không nghĩ tới giao giới giữa Nam Xuyên vàĐại Hạ lại có truyền tống trận.

Trên đỉnh núi lúc này bỗng nhiên xuất hiên sáu thân ảnh, trong đó có hai người toát ra khí nguyên cường đại vô cùng hẳn đều là tu vi địa vương giai hậu kỳ, mấy người này rõ ràng vì Lâm Khiếu Đường mà đến, không hề bảo lưu phóng ra toàn bộ khí nguyên, tựa hồ như có ý uy hiếp.

Lâm Khiếu Đường cũng không quá minh bạch rốt cuộc là người phương nào truy đuổi không rời chính mình. Đại Hạ hôm nay hai mặt thụ địch hẳn là sẽ không vì một chuyện nhỏ này mà phái ra đội hình cường đại như vậy?

Bất quá sáu người lúc bay tới gần làm cho Lâm Khiếu Đường có chút hiểu ra, lại có một tia hối hận, chính mình đã không quá cẩn thận.

Trong sáu người này, Lâm Khiếu Đường nhận ra bốn người, trong đó có ba người là nguyên lão Quỷ Võ Điện trước đó tổn thất nặng nề bỏ chạy. Lão giả họ lưu, trung niên nhân mặc giáp màu xám và gã đại hán cao to, hai gã nguyên lão khác tự nhiên trên trường kịch đấu đã bị diệt sát.

Trừ ba người này ra, người còn lại chính là người Đại Hạ mà Khiếu Đường quen thuộc nhất Thượng Quan Dao.

Ngoài bốn người này ra, hai người còn lại mặc dù Lâm Khiếu Đường chưa gặp qua, nhưng có thể cảm giác được khí nguyên thuần hậu cuồn cuộn không ngừng trên người bọn họ, trong đó có một lão giả toàn thân mặc kim bào càng làm cho Lâm Khiếu Đường sinh ra một loại cảm giác áp bách cường đại. Người này so với lão giả họ Lưu kia thật còn kinh khủng hơn ba phần, còn có gã trung niên mặc bạch bào tuy không lợi hại bằng lão giả kim bào nhưng chí ít cũng là địa vương giai trung kỳ đỉnh phong, sắc mặt người này mực ôn hòa theo sau Thượng Quan Dao.

Xuất động hai vị đại tu sư đến ngăn trở mình, Lâm Khiếu Đường cũng không biết giá trị của mình từ bao giờ lại cao đến vậy, đội hình này chính là đội hình mạnh nhất mà hắn đã từng gặp qua. Lão nhân mặc kim bào kia lại càng làm cho Lâm Khiếu Đường biết thế nào là người có tu vi tối cao, tựa hồ so với Kỳ Áo chỉ hơn chứ không kém.

- Bĩ tu, không nghĩ ra chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy!

Thượng Quan Dao vừa tới liền lộ vẻ tươi cười như bạn bè lâu năm.

- Oan gia ngõ hẹp!

Lâm Khiếu Đường nhẹ giọng tự nói, trong mắt hiện lên vẻ dị dạng. Thượng Quan Dao trước đó bị nội thương rất nghiêm trọng, bất quá chỉ trong thời gian hơn tháng đã hoàn toàn khôi phục, nghĩ đến nhất định là có người vô cùng khủng bố tương trợ rồi.

Ba gã Quỷ Võ Điện nguyên lão hơi lui về phía sau ba người Thượng Quan Dao và lão giả mặc kim bào, tựa hồ bộ dáng như có chút kiêng kỵ. Quỷ Võ Điện chính là một trong ngũ đại môn phái Đại Hạ quốc, lão giả họ Lưu lại càng là đại tu sư địa vương giai hậu kỳ, ngay cả bọn họ còn kiêng kỵ người ta như vậy, Lâm Khiếu Đường thật khó có thể tưởng tượng được a.

- Dao nhi, ngươi luôn mồm nhắc đến tên khi dễ ngươi chính là người này sao?

Lão giả mặc kim bào một đôi mắt lấp lánh có thần hướng tới Lâm Khiếu Đường như nhìn một tên tiểu bạch thỏ vậy, làm cho hắn không khỏi giật mình tê dại.

- Đúng vậy, gia gia!

Thượng Quan Dao nhìn Lâm Khiếu Đường, kiều mị động lòng người trả lời.

Một tiếng gia gia này làm cho Lâm Khiếu Đường như thấy mình đang hãm thân trong tuyệt cảnh. Yêu nữ kia quả nhiên là có hậu phương, mà lại không phải hậu phương bình thường đâu, vị lão giả mặc kim bào kia chỉ sợ tại Đại Hạ quốc cũng là nhân vật hô phong hoán vũ.

- Ngoại trừ phệ độc dương hồn chi phách ra cũng không còn điều gì khác, cũng không có gì quá đặc biệt. Dao nhi, ngươi thế nào mà ngay cả hắn cũng không đấu lại, bình thường gia gia nói ngươi không nên ham chơi nhưng ngươi vẫn không vâng lời, nếu là Phượng vũ thanh thiên quyết gia gia dạy ngươi luyện tới bát trọng rồi phối hợp với vài món pháp bảo trên người liền dễ dàng có thể chế trụ hắn.

Lão giả mặc kim bào dường như hời hợt nói.

- Gia gia cứ nói đơn giản, nhưng nào có dễ dàng như vậy đâu!

Thượng Quan Dao chu miệng nói.

- Tiểu ny tử. Gia gia không phải vẫn nói với ngươi, tu luyện chi đạo là là con đường vô hạn định, không nên dựa vào ngoại vật, phải tuần tự mà tiến mới có vương đạo…

Lão giả mặc kim bào tỏ ra tư thái thuyết giáo, tựa hồ như đang muốn thao thao bất tuyệt, lại lập tức bị một âm thanh mềm mại cắt đứt.

- Gia gia, hiện tại không phải là lúc giảng đạo lý, đừng bức Dao nhi phải bứt râu ngươi nha.

Thượng Quan Dao thở phì phì nói, lại càng bày ra thủ thế sẵn sàng…

- Được được được, gia gia không nói nữa!

Lão giả mặc kim bào không hề vì ngôn ngữ và hành động của tôn nữ ở trước mặt người khác không biết lớn nhỏ mà tức giận, ngược lại là vui mừng hớn hở nhượng bộ nói, một tay lại càng vô ý thức đưa lên bảo vệ chòm râu, tựa như có ý đề phòng vậy.

Trên mặt Lâm Khiếu Đường hiện ra một giọt mồ hôi thật lớn, đây không phải là tình cảm gia - tôn (ông – cháu) thật tốt đó sao, rất rõ ràng là lão giả mặc kim bào đối với Thượng Quan Dao rất mực ưu ái.

Ba gã nguyên lão Quỷ Võ Điện đối với chuyện này cũng có chút xấu hổ, bất quá bọn họ càng để tâm chú ý nhiều hơn đến Lâm Khiếu Đường, chỉ có tên trung niên nhân vẫn một mực duy trì bộ dáng như ban đầu, vẻ mặt ôn hòa đứng phía sau hai gia - tôn.

- Gia gia, người hôm nay cần phải giúp Dao nhi giáo huấn tên kia. Tại Tù Ma Cốc và dược viên tên bỉ nhân kia đã khi dễ Dao nhi thật là thảm đó.

Thượng Quan Dao u oán nói.

Lão giả mặc kim bào cũng hiện vẻ mặt u sầu nói:

- Gia gia và ba lão già kia trước đó đã có ước định, không đến lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không xuất thủ.

- Không nói người giết hắn, chỉ là giáo huấn cho hắn nhớ kỹ một chút hẳn không tính là trái ước định chứ!

Thượng Quan Dao một bên đẩy nhẹ cánh tay lão giả mặc kim bào, một bên nũng nịu nói.

Thấy hai gia - tôn này vẫn còn dây dưa không dứt, ba vị nguyên lão Quỷ Võ Điện hiển nhiên có chút không nhẫn nại, mặc dù đối với lão giả mặc kim bào vẫn kiêng kỵ, nhưng lão giả họ Lưu dù gì cũng là một vị đại tu sư, vậy nên trầm giọng nói:

- Cửu Đỉnh Công, quý phái nếu chưa nghĩ ra xử trí người này như thế nào, không bằng trước hãy giao cho bản phái xử trí, bản tọa bảo chứng không làm nguy hại đến tính mệnh mà chỉ lấy đi thượng vật của bản phái mà thôi.

Thượng Quan Dao đang muốn bác bỏ lại bị lão giả mặc kim bào ngăn cản, rồi mới cười nói:

- Nếu Lưu đạo hữu đã nói vậy, người kia liền giao các ngươi xử lý, bất quá bản công cũng nói trước, người này và Dao nhi có chút ẩn tình, tính mạng của hắn nhất quyết phải do bản phái định đoạt.

- Cửu Đỉnh Công xin cứ yên tâm, Lưu mỗ sẽ không hạ sát thủ.

Lão giả họ Lưu bảo chứng nói.

- Vậy là tốt rồi!

Lão giả mặc kim bào vuốt vuốt chòm râu, hai mắt híp lại nói.

Bị trở thành con mồi cho đối phương tùy ý cắn xé, trong lòng Lâm Khiếu Đường cự kỳ khó chịu, biểu tình trên mặt cũng thay đổi, không biết suy nghĩ cái gì, trong nguyên thức đột nhiên xuất hiện thanh âm của Kỳ Áo có chút lo lắng:

- Đường Lâm, lúc này ngươi có tránh cũng không thoát, chiến cũng không được, cho dù là liều mạng đại thương nguyên khí cũng phải rời khỏi nơi đây, ngươi không phải là có bí độn thuật vẫn chưa sử dụng hay sao, lúc này hẳn là có thể dùng để chạy trốn đó.

- Không được, linh ảnh thuấn di ta còn chưa hoàn toàn nắm giữ, vẫn còn rất nhiều sai sót, lúc này mà dùng tới không bằng tự mình hại mình, cho dù có thể thoát đi thì tu vi cũng tổn hại lớn.

Lâm Khiếu Đường kiên quyết phủ định.

- Nếu lão phu còn thân thì cũng có thể liều mạng một trận!

Kỳ Áo bất đắc dĩ nói.

Chậm rãi nhìn tới ba vị nguyên lão Quỷ Võ Điện, trong mắt Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên chợt lóe tinh quang nói:

- Tiền bối, vãn bối hình như nhớ ra một thứ.

- Vật gì vậy?

- Diệt thánh kim phù!