Đấu Y

Chương 436: Tây hành (7)



- Thành Thiên Đô!

Lâm Khiếu Đường tự lẩm bẩm, ánh mắt hướng tới Tân Tây Á đang đứng yên bên cạnh rồi nói:

- Đi thôi!

Lời còn chưa dứt, Lâm Khiếu Đường đã hóa thành một đạo quang mang màu tím bay lên trời. Tân Tây Á theo sát ngay sau đó, chỉ trong chốc lát, một tử một lam đã biến mất nơi chân trời.

Mọi người vẫn còn đứng lại bên trong chiểu trạch như cũ, ánh mắt mở trừng to nhỏ, không ai dám lên tiếng ngăn cản. Cứ như vậy nhìn người ta đột nhiên xuất hiện lấy đi bảo vật rồi lại công khai mang đi, thậm chí ngay cả một câu nói để lại cũng không có.

Trầm lặng một lúc lâu, mọi người tựa hồ còn đang nghỉ ngơi, lại tựa hồ đang hối hận, rốt cục Ni La là người thứ nhất hóa thành quang mang màu đen bay đi. Tiếp ngay sau đó là Thích Lâm và hai gã thú nhân ngồi trên pháp bảo phi hành rời đi. Hai tinh linh và đám ải nhân hiển nhiên không thể tiếp thu được tất cả mọi chuyện phát sinh vừa rồi, thế nào cũng nghĩ không ra lại có kết cục như vậy, sau khi do dự chút liền hờ hững rời đi.

Bên trong Đạt La Tư thần điện, Đạt Khắc giáo hoàng A La Khắc lười nhác ngồi bên trên vị trí chủ tọa, kiên nhẫn nghe Ni La giải thích về sự việc tay không trở về sau trong lần tranh bảo nơi Hắc Nê chiểu trạch.

Đương nhiên toàn bộ quá trình A La Khắc không hề tham dự, chỉ là một người ngồi nghe kể lại mà thôi. Vẻ mặt Áo La Lạp băng lãnh đứng một bên bảo tọa, đôi song nhãn thâm thúy lóe ra một tia quang mang kỳ lạ. Ni La dĩ nhiên không hoàn thành nhiệm vụ, sớm biết như vậy thì tự mình đi một chuyến. Hiển nhiên nàng cũng không tham dự mà chỉ là đứng nghe.

Các câu hỏi đặt ra vẫn đều là do hội trưởng ám đường tài quyết Mông Tạp cân nhắc đặt ra.

- Cái gì? Không cướp được? Bị Lại Đặc giáo kia cướp đi sao? Bọn họ phái ra bao nhiêu người? Lẽ nào Áo Phỉ Khắc và Tạp Tây Lỵ Á cũng đi sao?

Mông Tạp thiếu chút nữa nhảy dựng lên, các câu hỏi liên thanh đua nhau phát ra.

- Hội trưởng đại nhân, Lai Đặc giáo chỉ phái Thích Lâm đi vào, bọn họ cũng không cướp được.

Ni La cúi đầu trả lời. Tuy rằng hắn có thân phận một đại chấp giáo, thế nhưng đối mặt với ám đường tài quyết hội trưởng Mông Tạp cũng phải cúi mình cung kính một chút, bằng không bị vị tài quyết này nhìn chằm chằm cũng khó sống thoải mái.

- Nói như vậy không phải là tinh linh hay ải nhân sao? Người tới là đại tế tự hay là ải nhân vương?

Mông Tạp nghe Lai Đặc giáo cũng không được, tâm tình hòa hoãn lại không ít.

- Đội hình Tinh linh và ải nhân tuy rằng so với chúng ta mạnh hơn một chút nhưng cũng không cướp được.

Ni La không dám biểu hiện vô lễ, cũng không dám tại trong lời nói phát sinh xung đột với Mông Tạp, thế nhưng hơi có ý tạo nút thắt, dẫn sự chú ý của đối phương, cảm giác sốt ruột một chút cũng không tồi.

- Bị ai đoạt được? Không phải là long tộc đấy chứ? Bọn họ từ trước đến nay đối với mấy thứ này không có nhiều hứng thú mà.

Mông Tạp hồ nghi nói.

- Người này hội trưởng đại nhân cũng từng quen biết qua.

Ni La kế tiếp nói.

- Ai?

Đôi mắt Mông Tạp có chút mơ hồ hỏi.

- Hội trưởng đại nhân còn nhớ rõ hơn một trăm năm trước giáo hoàng đại nhân có bắt một tên ngoại tộc làm tế phẩm hiến cho hắc ám Long thần hay không?

Ni La hỏi ngược lại.

A La Khắc và Áo La Lạp vẫn yên lặng, lắng nghe từ đầu, khi nghe tới đây dị quang trong mắt chợt lóe.

- Lần tế thần đó thất bại, chính là do cái tên ngoại tộc chết tiệt kia có người dẫn lối, gia hỏa đó thực sự rất giảo hoạt, dĩ nhiên lại để cho hắn chạy trốn mất.

Mông Tạp hung hăng nói, vừa nghĩ tới cảnh tình ngày trước nhất thời nghiến răng nghiến lợi.

- Người kia đã trở lại, kiện chiến y kia chính là do hắn đoạt đi!

Ni La rốt cuộc cũng nói ra đáp án.

- Cái gì? Gia hỏa đó còn chưa chết? Tên đó có phải xảo quyệt chờ đến khi các ngươi đánh nhau lưỡng bại câu thương mới đột nhiên xuất hiện lấy thứ kia đi không?

Mông Tạp kỳ quái hỏi.

- Người nọ từ đầu đến cuối đều đứng ngay trước mắt chúng ta, vô luận là ta, Lai Đặc giáo, tinh linh hay ải nhân không một ai dám ra tay, mắt mở trừng trừng nhìn người nọ lấy chiến y đi. Chỉ sợ người nọ hôm nay đã tương đương với Mông Tạp hội trưởng, đều là tu luyện giả địa vương giai.

Ni La không biết là khoa trương hay châm biếm nói.

- Cái gì?

Mông Tạp lại một lần nữa kinh ngạc nói. Bất quá lời này không phải hắn thốt ra mà là phát ra từ trong miệng Áo La Lạp. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đến ngay cả A La Khắc vẫn tỏ vẻ thần tình lười nhác cũng hơi ngưng lại, hiển nhiên tin tức này đủ để chú ý.

- Người này và Kỳ Áo có quan hệ không cạn, có thể đạt đến địa vương giai cũng không phải là không có khả năng. Lần này đột nhiên xuất hiện rất có khả năng là vì tại Thành Thiên Đô ba tháng sau có cử hành bách bảo phách mại hội (đấu giá), đến lúc đó chắc chắn sẽ gây sóng gió một phen, sự việc gần như là điên cuồng thu thập các loại kỳ trân dị bảo vẫn đều là việc mà tên hỗn đản Kỳ Áo thích làm nhất!

Áo La Lạp lạnh lùng nói.

- Thánh nữ điện hạ, người thực sự tin tưởng người kia đã tiến vào địa vương giai chứ? Ngày trước ta và ngươi có tu vi linh hồn giai hậu kỳ, tên tiểu tử kia bất quá chỉ là một gã tu luyện giả đại sư giai trung kỳ hạ đẳng mà thôi, ngươi và ta trải qua hơn một trăm năm khổ tu khó khăn lắm mới tiến nhập địa vương giai sơ kỳ, tiểu tử kia lại có thể vượt lưỡng giai cộng thăng sáu bảy cấp hơn hai mươi tinh vị để có thể đuổi kịp được chúng ta sao? Không, tuyệt đối không có khả năng, nhất định là do Ni La đại chấp pháp có điều nhầm lẫn rồi, tiểu tử kia vốn quỷ kế đa đoan, hẳn là đã dùng một loại bí pháp lợi hại nào đó hoặc là một pháp bảo quái dị tạo ra được ảo giác cho mọi người, ta xem tiểu tử kia khả năng chỉ là linh hồn giai sơ kỳ mà thôi.

Tâm tình Mông Tạp có chút không thể khống chế được, hẳn là không thể tiếp thu nói.

Thấy tâm tình hai người thân cận nhất của mình có chút bất ổn, A La Khắc xua xua tay nói:

- Coi như là sự thực thì cũng chỉ là địa vương giai sơ kỳ, một tiểu nhân vật mà thôi, không đáng để các ngươi phải sợ hãi. Nếu các ngươi đơn đả độc đấu chỉ cần không mang theo sự coi thường kiêu ngạo thì vị tất đã bại, nếu là hai người các ngươi liên thủ, miễu sát vị tất không có khả năng, không có gì phải lo lắng cả, bổn hoàng thật ra đối với người phía sau hắn là Kỳ Áo có điểm lo lắng. Người này tuy rằng không phải đối thủ của bổn hoàng nhưng bổn hoàng cũng không thể đơn giản tiêu diệt hắn, gia hỏa này đã biến mất hơn một trăm năm, chỉ sợ là tu vi đã đề cao rất nhiều, nếu hai người liên thủ vẫn có chút phiền phức, xem ra bách bảo đại hội lần này bổn hoàng phải tự thân đi một phen. Bản giáo bán đấu giá vài món phách phẩm cũng không nên để ra sai lầm gì, bổn hoàng có thể sẽ đổi chúng lấy một số thứ hữu dụng đem trở về.

Ở bên trong Áo Lai n thần điện có vài người, một gã trung niên nam tử duy nhất ngồi chính giữa mặc trường bào màu vàng tóc cũng màu vàng, người này chính là Lai Đặc giáo chủ Áo Tháp Tư Đô, một trong hai đại cao thủ của toàn bộ Minh Tây đại lục, người còn lại tự nhiên là Đạt Khắc giáo hoàng A La Khắc.

Thánh đường chánh án sở thẩm phán Áo Phỉ Khắc và thánh nữ Tạp Tây Lỵ Á phân biệt đứng hai bên, thần sắc hai người lóe lên vẻ kinh ngạc không thể kiềm chế được.

Thích Lâm đứng phía dưới thuật lại tất cả sự tình phát sinh nơi Hắc Nê chiểu trạch, cẩn thận từng ly từng tí, trong lòng vẫn còn thấp thỏm bất an, không biết nhiệm vụ lần này thất bại có bị nghiêm phạt hay không. Cái ghế phó chánh án của hắn mấy năm nay không phải ổn định cho lắm.

- Phó chánh án đại nhân, ngươi xác định đã gặp được người hơn một trăm năm trước bản giáo phát lệnh truy nã dị giáo đồ hay sao?

Tập Tây Lỵ Á xác nhận lại hỏi, nàng cũng nghĩ không ra tiểu tử kia cư nhiên vẫn còn sống.

- Thánh nữ điện hạ, ta đã từng cùng người này có một lần tiếp xúc chính diện, đồng thời trong một lần tranh đoạt một khỏa Linh vương đan ngày trước, người này cũng coi như gián tiếp cứu ta một mạng, tự nhiên ta không thể nhận lầm được.

Thích Lâm rất khẳng định nói.

- Địa vương giai sao? Ha ha, có ý tứ, cái tên kia xác thực không đơn giản!

Áo Phỉ Khắc khẽ cười nói, hồi tưởng lại ngày trước chính mình thất thủ một lần duy nhất, dĩ nhiên lại cảm thấy có chút thú vị.

Áo Tháp Tư Đô chậm rãi đứng dậy, đôi con ngươi màu vàng hơi rụt lại nói:

- Ngày trước khi ta truy sát lão gia hỏa kia, nơi phụ cận đã từng xuất hiện hai cỗ khí nguyên yếu nhược, trong đó có một cỗ hẳn là của người mà các ngươi đang nói đến. Nếu không phải hắn trợ giúp lão già kia thì tuyệt đối không có khả năng trong lúc bản thân bị trọng thương vẫn còn có thể sử dụng quyển trục ma pháp truyền tống chạy trốn, ta cũng đã không để tuột mất Thần thi thảo. Người này xuất hiện lần thứ hai các ngươi hãy chú ý cho kỹ một chút.

- Người này biến mất nhiều năm như vậy, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện hẳn không phải là ngẫu nhiên, lẽ nào tu luyện có bước đột phá rồi muốn quay lại báo thù?

Tạp Tây Lỵ Á nghi hoặc nói.

- Hẳn là không phải vậy. Ta cùng với người này tổng cộng đã gặp qua hai lần, lại không thể nào cảm giác được chút địch ý trên người hắn, sau đó tại Hắc Nê chiểu trạch hắn cũng không có đối với Đạt Khắc giáo, tinh linh, ải nhân hoặc là bất luận một phương thế lực nào động thủ, thậm chí ngay cả ma vật cấp mười ba cũng thông qua giao lưu đạt thành hiệp nghị, ta nghĩ người này tới hẳn là muốn tìm một thứ gì đó.

Thích Lâm suy đoán nói.

- Mặc kệ là người này có mục đích gì mà đến, chúng ta đều phải cẩn thận một chút. Ngày trước người này chỉ có tu vi đại sư giai đã có thể đi lại không bóng dáng tại Minh Tây Đại Lục, hôm nay tu vi đại tiến chỉ sợ càng khó đối phó. Bản giáo ta vào ba tháng sau, tại đấu giá đại hội đem đấu giá một số vật phẩm nên nhất định phải tăng cường nhân thủ trông giữ, tại trước đấu giá đại hội diễn ra tuyệt không thể xuất hiện bất luận một sai lầm nào!

Áo Phỉ Khắc cẩn thận nói.

Ánh mắt Áo Tháp Tư Đô lấp lánh nói:

- âm thầm chú ý đến hướng đi của người này, người này nếu thực sự đã là một gã tu luyện giả địa vương giai sơ kỳ, chỉ cần hắn không làm gì chúng ta, cũng không nên hành động gì tới hắn, lúc thích hợp có thể cho hắn thấy lập trường của chúng ta. Người này và Đạt Khắc giáo khó dung, chỉ có thể lợi dụng đả kích đối phương, nếu là người này không có tu vi địa vương giai, liền xử quyết. Nếu có khó khăn lập tức thông tri ngay cho bản giáo chủ.

- Rõ!

Áo Phỉ Khắc, Tạp Tây Lỵ Á, Thích Lâm đồng thanh nói.

Hơn hai tháng sau, tại Thành Thiên Đô La Sát quốc. Đây cũng là tòa thành lớn nhất khu vực phía bắc của Minh Tây Đại Lục. Từ hơn một tháng trước đã bắt đầu có nhiều tu luyện giả tụ tập bên trong thành, chỉ vì thời gian bắt đầu diễn ra đấu giá đại hội đã cận kề.

Từ sau khi hải thú quật khởi, mọi phân tranh bên trong giới tu luyện đã bắt đầu dần lắng xuống, tuy rằng không tránh được những cuộc tranh đoạt tài nguyên tu luyện và các loại bảo vật nhưng đó cũng chỉ là tại cực hạn cá thể và phạm vi các thế lực nhỏ bé, quan trong nhất vẫn là các đại thế lực không tiến hành tranh chấp đại quy mô, chỉ vì muốn tránh đại tổn thương nguyên khí dành cấp tiện nghi cho hải thú.

Mà hai đại hải tộc là nhân ngư tộc và hải long tộc cũng bởi vì hải thú uy hiếp nên hợp tác với Minh Tây Đại Lục, dần dần trở nên thân thiết.

Để càng tiện lợi, theo nhu cầu đôi bên, hai đại hải tộc và hai đại giáo hội cùng với mấy nhân vật trọng yếu trong các chủng tộc của Minh Tây Đại Lục đã quyết định tổ chức giao dịch với quy mô lớn để tạo điều kiện cho đông đảo chúng tu luyện giả có cơ hội đề cao thực lực bản thân.

Chính vì lý do đó mà đại hội đấu giá ra đời, sau đó cứ mỗi hai mươi năm lại được cử hành một lần, mà đây là lần đầu tiên.

Bất quá để tăng cao giá trị cho đại hội, cũng không phải bất cứ tu luyện giả nào cũng có thể tham gia, thấp nhất phải có tu vi linh hồn giai sơ kỳ mới. Điều kiện này lập tức làm cho chín thành tu luyện giả cảm thấy tuyệt vọng, đây vốn là một đấu giá hội cao cấp, người tham gia bắt buộc phải thuộc một đoàn thể, giáo hội hoặc là một quốc gia, bằng không lập tức hủy bỏ tư cách, mà bên giám sát lại do người của long tộc đảm nhiệm.

Thành Thiên Đô nhiều ngày qua bắt đầu giới nghiêm, người có thể tiến vào nhất định phải có tu vi từ linh hồn giai sơ kỳ trở nên, bằng không chỉ có thể tụ tập tại ngoại vi ba mươi dặm Thành Thiên Đô, những nơi này đâu cũng có đấu giá hội nhưng quy mô nhỏ hơn và cũng là bổ sung cho đấu giá đại hội trung tâm bên trong thành.

Bên ngoài năm dặm Thành Thiên Đô, trong một khu rừng, một gã thanh niên mặc tử bào lưng đeo cự kiếm cùng một nữ tử mặc lam bào sóng vai đứng cạnh nhau hướng về Thành Thiên Đô tiến bước.

- Công tử, trên bầu trời Thành Thiên Đô chí ít có ba đạo ma pháp trận, bên trong thành tụ tập chí ít hơn trăm vị tu luyện giả từ linh hồn giai trở lên, địa vương giai ít nhất hơn mười vị, thực sự không thể trực tiếp xông vào!

Nữ tử mặc lam bào lạnh lùng nhìn lên bầu trời Thành Thiên Đô mà mắt thường không thể phân biệt rõ từng tầng ma trận vô hình, ánh mắt lạnh lẽo tỏa ra bốn phía phảng phất như muốn đem tất cả mọi vật đông kết lại, chỉ có khi lơ đãng nhìn tới bên người thanh niên mặc tử bào thì đôi mắt đó mới hiển hiện ra ánh sáng nhu hòa.