Chia ly bao giờ cũng buồn! Nhưng chung quy Lâm Khiếu Đường không thể ở lại, Ngả Tháp khóc đúng như là hi lũy châu liên (lệ rơi không ngớt), Tác Cáp Đồ cũng lệ lão ngang dọc, trong mắt A Mạn Đạt cũng ngấn lệ quang.
Tất cả mọi người đã từng là đồng bạn cùng chung hoạn nạn. Đối với Lâm Khiếu Đường thì chuyến đi lần này cũng là một chuyến đi có thu hoạch lớn nhất trong đời.
Bất quá chung quy không có khả năng cùng chung một chỗ mãi mãi, thiên hạ có bữa tiệc nào là không tan, mỗi người đều có một con đường mà mình phải đi.
Lâm Khiếu Đường để lại cho mọi người rất nhiều bảo bối, có đan dược, có luyện bảo, còn có rất nhiều tài liệu tu luyện trân quý, cùng với một vài công pháp và vũ kỹ, lại càng đem Khống thú ma pháp trận mà A Mạn Đạt ngày trước đưa cho hắn trả lại.
Bộ pháp trận này đã theo Lâm Khiếu Đường rất nhiều năm nhưng hắn vẫn không thể phát huy được hết uy lực chân chính của nó, rất nhiều lúc cũng chỉ có thể dùng như một ma pháp trận phòng ngự bình thường, như vậy chỉ phí phạm nguyên vật liệu mà lại không thu được nhiều thành quả, chẳng bằng trả lại chân chính chủ nhân của nó. Vốn bộ ma pháp trận này Lâm Khiếu Đường dự định tiện chuyến đi đến Minh Tây nếu có chút thời gian sẽ bái phỏng A Mạn Đạt hoàn trả lại, nhưng trùng hợp gặp nhau nơi nên nên cũng không cần phải chạy xa làm gì nữa.
Huống hồ lúc này nhân ngư tộc cũng rất cần một ít thủ đoạn chống đỡ cường địch, vật quy nguyên chủ nghĩ đến nhất địch sẽ có thể phát huy được uy lực lớn nhất.
Mọi người đều dự cảm được, lần này ly biệt này không biết đến tháng năm nào mới có thể gặp lại, cũng có thể là vĩnh biệt không chừng. Đại Lục Minh Tây và Đại Lục Kỳ Đông dù sao cũng cách nhau rất xa, nếu không có thực lực địa vương giai thực sự không thể vượt qua nổi hải vực xa xôi, đúng là một cách trở vô cùng khó khăn.
Trên thực tế, lúc này nếu không phải Lâm Khiếu Đường vì mấy mảnh toái phiến của Cửu Thiên nguyên lô thì chỉ sợ sẽ không bao giờ quay lại đây. Con đường tu luyện vẫn nói là tâm lao lực mệnh, mỗi thời khắc đều phải cẩn thận từng chút, nếu sơ xẩy dù chỉ là nửa nhịp thì cũng có thể thất bại trong gang tấc. Bằng hữu đi lại cũng chỉ trong nhất thời, cũng bởi bên trong còn liên quan đến rất nhiều nhân tố phức tạp, theo thời gian chuyển dời, chênh lệnh tu vi sẽ làm cho thọ nguyên hai phía có sự khác biệt, cho dù có giao hảo hơn nữa nhưng thời gian một vài trăm năm đối với người khác có thể đã là mấy đời rồi.
Bởi vậy tu luyện giả tại điểm này thông thường đều không quá chú ý, thậm chí còn không suy nghĩ tới. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Khiếu Đường cũng không đợi tống biệt, thuận theo ánh trăng mà đạp thượng quy đồ (trở về), việc hắn muốn làm vẫn còn rất nhiều. Tất cả bất quá mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi.
Ba ngày sau, bờ biển cực đông Đại Lục Minh Tây, trên một đảo nhỏ gần bờ đại lục, một nam hai nữ đang đứng tại nơi cao nhất nhìn xung quanh.
- Nạp Lan tiểu thư, tiếp tới đã là khu vực biển rộng, một khi tiến vào đó đã chính thức bước trên con đường trở về, sư phụ ngươi có còn tại Đại Lục Minh Tây hay không, nếu như còn, ta muốn gặp nàng một lần.
Rốt cuộc Lâm Khiếu Đường mở miệng nói.
Nạp Lan U yên lặng thở dài nói:
- Từ sáu mươi năm trước sự phụ đã rời khỏi nơi này rồi!
Con ngươi Lâm Khiếu Đường hơi khép lại nói:
- Rời khỏi? Đi nơi nào? Nàng vì sao lại không mang theo ngươi?
Nạp Lan U cười khổ nói:
- Có thể mang theo thì sư phụ tự nhiên không bỏ lại ta, đáng tiếc là không thể cưỡng cầu!
Lâm Khiếu Đường không rõ:
- Có ý tứ gì?
Nạp Lan U ngẩng mặt nhìn bầu trời tựa hồ quan sát cái gì đó, ánh mắt tự do nói:
- Sư phụ, người phi thăng rồi!
Tâm trạng Lâm Khiếu Đường vừa động, đáp án này hắn cũng không hề nghĩ tới, phi thăng từ khi nào trở nên dễ dàng như vậy? Hơn nữa tại Đại Lục Minh Tây tựa hồ cũng không có nghe qua tin đồn nào, Lâm Khiếu Đường nghi hoặc hỏi:
- Tiên tử đã phi thăng? Phi thăng như thế nào đây?
Trên mặt Nạp Lan U không có nửa phần cảm giác vui mừng, cũng không chút lạc quan trả lời:
- Ngày trước ta và sư phụ đã dự định quay về Đại Lục Kỳ Đông, dù sao đó mới là gốc rễ của chúng ta, lại có môn phái chống đỡ sau lưng, thu thập tài nguyên tu luyện cũng sẽ dễ dàng hơn chút ít. Ngay lúc trên đường trở về, vết thương cũ trên người sư phụ đột nhiên tái phát, rơi vào bên trong một vực sâu, tất cả cũng là vì Huyễn ly thú kia làm hại, sau đó tại hải vực sư phụ chữa thương được một thời gian vô ý phát hiện được một loại linh thảo vô cùng trân quý vì vậy bắt đầu luyện chế Thiên Nguyên Đế hoàng đan, luyện chế thành công được ba viên đan dược đỉnh cấp. Sau đó sư phụ trực tiếp tiến hành bế quan tận năm mươi năm, ta cũng theo đó tu luyện. Sư phụ đem tất cả những vật dụng cất giữ giao cho ta tu luyện, trong vòng năm mươi năm đó ta cũng có những đột phá lớn, bất quá sư phụ đột phá lại càng kinh người, ngày đó xuất quan tựa như thiên thần hạ phàm, toàn thân lấp lánh kim quang, khí nguyên như biển rộng, khu vực bên dưới vực sâu phàm là vật có khí nguyên đều suy kiệt mà chết, đến cả ta cũng thiếu chút nữa bị hút khô.
- Sư phụ tuy là trùng quan thành công nhưng không có cách nào áp chế được khí nguyên tản mát ra, ba ngày sau liền gặp thiên kiếp, lúc đó phương viên trong vòng phạm vi hơn trăm dặm đều xuất hiện không gian gãy khúc, không ngừng có thiểm điện màu vàng từ bên trong khe nứt bổ xuống, tất cả những pháp bảo hầu như đều được sư phụ lấy ra chống đỡ, lúc đó nếu không phải sư phụ dùng một đạo truyền tống phù tạm thời đẩy ta đi, ta chỉ sợ đã sớm vong mạng dưới lôi điện, sau đó ta trở lại đi tim vài lần nhưng không hề gặp qua hình bóng sư phụ lần nào nữa.
Lâm Khiếu Đường có chút suy nghĩ nói:
- Những dị tượng này đều là những điềm báo trước khi phi thăng, hẳn là không sai. Tu vi Hoa Tiên Tử thâm hậu, pháp bảo vô số, một thân thần thông lại càng thiên hạ vô song, Nạp Lan tiểu thư không cần đau thương, sư phụ ngươi nhất định đã thành công phi thăng thượng giới.
Nạp Lan U do dự một chút rồi nói:
- Con đường phi thăng của sư phụ tự nhiên là vô sự, ta làm đồ đệ của người lâu như vậy sao còn không hiểu thực lực của người, ta lo lắng cũng không phải là phi thăng chi đồ mà là tới thượng giới rồi vị tất đã được những ngày an lành.
Lâm Khiếu Đường không giải thích được:
- Vì sao? Thượng giới chẳng lẽ là long đàm hổ huyệt hay sao?
Nạp Lan U lắc đầu nói:
- Tự nhiên không phải long đàm hổ huyệt, chỉ là sư phụ nàng nguyên bản chính là tu luyện giả thượng giới, một ngàn năm trước bị người khác hãm hại nên mới lưu lạc nơi hạ giới.
Tin tức này nhất thời làm cho Lâm Khiếu Đường cả kinh, hắn thế nào cũng nghĩ không ra Hoa Tiên Tử lại là tu luyện giả thượng giới, không khỏi kỳ quái hỏi:
- Tu luyện giả thượng giới căn bản không thể xuất hiện nơi hạ giới, sư phụ ngươi sao lại từ thượng giới xuống đây được?
Nạp Lan U tiếp tục nói:
- Nếu như đi qua lục đạo luận hồi chuyển thế sống lại, phế bỏ tu vi tu luyện lại một lần nữa thì có thể tới được hạ giới.
- Lục đạo luân hồi! Dĩ nhiên lại có người nguyện ý đi qua, không nói đến không an toàn mà cho dù là đi qua cũng phải thừa nhận sáu đạo thống khổ vô bờ, luyện hồn thiêu phách, đi qua cho dù là người có tu vi cao thâm đến đâu cũng là bị đánh quay về nguyên hình rồi chỉ còn lại là một lũ u hồn. Ngoại trừ tiến hành đoạt xá đối với thai nhi vẫn còn trong bụng mẹ cũng không còn phương pháp nào khác, mà nếu không phải trong vòng bảy ngày tìm được thai nguyên thích hợp thì còn lại cũng chỉ là tử lộ mà thôi.
Kỳ Áo cả kinh nói.
Lâm Khiếu Đường sóng mắt bình tĩnh cũng phải khởi lên một chút rung động, không nghĩ tới một đường đi tới cùng của thượng giới tu luyện giả cũng có một kết hạ thật không ít uyên nguyên, đối với Hoa Tiên Tử, Lâm Khiếu Đường ở sâu trong nội tâm có một chút sự tình mà chính hắn cũng không thể nói được rõ ràng.
Nếu Hoa Tiên Tử đã không còn ở tại Đại Lục Minh Tây, thì tại phiến đại lục này Lâm Khiếu Đường không còn chút lo lắng nào, nhanh chóng mang theo hai nàng nhằm hướng đông phi hành cực nhanh.
Hải vực xa xôi, đường xá cũng rất hung hiểm, bất quá lấy năng lực hiện tại của Lâm Khiếu Đường mà nói thì chuyện có thể tạo thành uy hiếp với hắn không nhiều lắm, một đường tự nhiên giống như lúc đến, không hề gặp phải chút khó khăn nào, có khác chỉ là nhiều hơn một người mà thôi.
Trên đường đi, ba người không nói nhiều. Tân Tây Á vốn là thiểu ngôn quả ngữ (ít nói), Lâm Khiếu Đường dụng tâm phi hành thì tốc độ của hai nàng không thể bằng hắn, tự nhiên là hắn phải hỗ trợ kéo đi, ngoài thời gian nghỉ ngơi thì đều dành hết cho tu luyện. Tính tình Nạp Lan U thật tế rất hoạt bát thế nhưng một đường vòng vo lại rất tiết kiệm lời, tựa như tâm trạng còn có chút nặng nề.
Một đường phi hành cực nhanh, một tháng sau, đã vượt qua một nửa lộ trình. Trời chạng vạng, Lâm Khiếu Đường dừng chân tại một hải đảo, vừa mới đặt chân xuống, Nạp Lan U tỏ bộ dáng như rất lỗ lực nói:
- Lâm công tử, sư phụ trước lúc đi đã đem cho ta mấy thứ nhờ chuyển giao cho ngươi, cũng bảo ta chuyển một câu nói.
Từ lâu Lâm Khiếu Đường đã nhìn ra Nạp Lan U có việc trong lòng, chỉ là không rõ ràng cho lắm vì sao nàng lại như vậy, lúc này thấy nàng mở miệng cũng không kinh ngạc gì nhiều, hờ hững nói:
- Vật gì vậy?
Nạp Lan U lấy ra một chiếc hộp ngọc từ trong lòng nói:
- Thứ đó để ở bên trong này, Lâm công tử tự mình xem đi.
Lâm Khiếu Đường tiếp nhận sau đó lập tức phóng nguyên thức ra thâm nhập vào bên trong thăm dò, khi thấy rõ vật ở bên trong, Lâm Khiếu Đường không khỏi vội hít một ngụm lương khí, cư nhiên lại là một khỏa Thiên Nguyên Đế hoàng đan, mà hộp ngọc kia cũng là một pháp bảo đỉnh giai, tính phong bế vô cùng tốt, bên trong có gia trì một kết trận nhỏ, bởi vậy dược lực cường đại bên trong không bị thoát ra ngoài một tia, Hoa Tiên Tử đúng là rất cẩn thận tỉ mỉ.
Lâm Khiếu Đường như thế nào cũng không nghĩ được Hoa Tiên Tử lại tặng cho hắn một vật trân quý đến như vậy. Mà theo như lời Kỳ Áo nói, Thiên Nguyên Đế hoàng đan này coi như là ở trên thượng giới cũng là một loại đan dược cực kỳ trân quý, dù là tu luyện giả hoàng giai phục dụng vào cũng có thể tăng được một chút tu vi.
Ngoài hộp ngọc và Thiên Nguyên Đế hoàng đan còn có một loại pháp bảo, chính là thứ ngày trước Hoa Tiên Tử đã từng tặng cho hắn một lần Thiên Đàm Hoa. Ngày trước, pháp bảo này bị Hoa Tiên Tử sử dụng có chút hư hỏng, bất quá ngày hôm nay đã hoàn toàn được luyện lại, hơn nữa so với trước đó còn có phần tinh xảo hơn.
Lâm Khiếu Đường đã chứng kiến uy lực của Thiên Đàm hoa này, chỉ là không biết chính mình có thể sử dụng nhuần nhuyễn hay không, dù sao chính mình và Hoa Tiên Tử tu luyện tâm pháp, pháp kỹ không giống nhau.
Thu hồi hộp ngọc, Lâm Khiếu Đường đối với thời gian hơn một tháng luôn do dự của Nạp Lan U có phần lý giải. Hai kiện pháp bảo này chính là vật hiếm có, tại hạ giới sợ là mấy ngàn năm cũng không nhất định có thể xuất ra được một kiện, đặt ở trong tay, người nào không có tâm ý giữ lấy mới lạ.
Đặc biệt hơn nữa lại là Thiên Nguyên Đế hoàng đan, lấy tu vi hiện nay của Nạp Lan U, nếu là chuyên tâm tu luyện, đạt được linh hồn giai hậu kỳ, sau đó phục dụng, hơn một trăm năm cho dù không có khả năng phi thăng thì đạt tới địa vương giai hậu kỳ cũng không phải là không có khả năng.
- Nạp Lan tiểu thư, sư phụ ngươi đã phi thăng, vô luận thành bại, từ này về sau cùng với với hạ giới cũng là không còn liên quan, tình thầy trò giữa ngươi và nàng cũng đã hết. Hai thứ này tuy là sư phụ ngươi giao phó, nhưng với tu vi hiện tại của ngươi cũng đủ để tiêu hóa, ngươi không lấy ra trong thiên hạ không người nào biết được, có được hai bảo bối này, không lâu liền có thể trở thành tồn tại đỉnh cao nơi hạ giới, mà thọ nguyên có thể tăng thêm mấy trăm năm, đã vậy ngươi cần gì phải lấy ra đưa cho ta nữa?
Lâm Khiếu Đường không cố kỵ, trực tiếp hỏi thẳng.
Nạp Lan U đối với việc Lâm Khiếu Đường hỏi trắng ra như vậy ngược lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn, lấy hiểu biết của bản thân đối với Lâm Khiếu Đường, biểu hiện của chính mình trong mấy ngày nay đều đã rơi vào mắt Lâm Khiếu Đường, ngày trước còn là một tên phế vật, tâm trí người này so với người bình thường đã kín đáo hơn nhiều lắm, ngày hôm nay từ phế vật trở thành một nhân vật cao cao tại thượng nơi hạ giới, cùng hàng với những lão quái vật thượng tầng, tâm trí hiển nhiên so với ngày trước chỉ có hơn chứ không kém.
- Nguyên nhân bởi vì theo sư phụ nói Lâm công tử có lẽ có năng lực mang thiếp thân cùng nhau tiến vào thượng giới!
Nạp Lan U không quá tin tưởng trả lời.
- A? Hoa Tiên Tử nói như vậy sao? Thật đúng là coi trọng Lâm mỗ, chỉ là không biết từ đâu lại nhận định như vậy? Không nói đến Lâm mỗ có ngày như vậy hay không, cho dù là có thể phi thăng lại làm sao mang theo những người khác được? Nếu như có thể như vậy, nhiều năm qua các vị tiền bối phi thăng chẳng phải là đã dẫn theo không ít người tới thượng giới hay sao? Thế nhưng trên các loại sách cổ vì sao lại chưa từng nghi chép qua? Huống hồ sư phụ ngươi lúc phi thăng vì sao không mang ngươi theo, lại cần phải chờ đến ta?
Hai mắt Lâm Khiếu Đường hơi híp lại nhìn chằm chằm vào mặt Nạp Lan U làm nàng cảm thấy lạnh cả người.