Đấu Y

Chương 469: Vạn Cốt Thâm Uyên (Thượng)



Có hai mảnh toái phiến của Cửu thiên nguyên lô đã tới tay, Lâm Khiếu Đường luôn cẩn thận suy nghĩ làm thế nào để tìm kiếm một mảnh còn lại, hơn nữa cũng còn phải nghĩ tới lý do giải thích với bốn người kia.

Sau khi xác định được nguyên từ bình chướng vô hại, năm người mới dứt khoát tiến vào trong đó. Mới vừa bước qua, áp lực của chướng khí nơi trung tâm đại lục đã ập đến mãnh liệt.

Không chỉ có như vậy, sâu trong trung tâm đại lục còn cảm giác được có vài khí nguyên mạnh mẽ đang kịch liệt quay cuồng, mà mấy cỗ khí nguyên này cả năm người đều rất quen thuộc, chính là Đại Hạ quốc, Tiềm Long Viện, Hiên Viên Tông và vài đại minh chủ Nam Xuyên Giới cùng phóng xuất ra, trong đó lại còn một số khí nguyên cường liệt tứ tán, tựa hồ là của một vài phương thế lực hơi yếu một chút phóng ra.

Tất cả mọi người đều đang chiến đấu với cái gì đó, sâu trong trung tâm đại lục ma khí ngút trời, mà những phương thế lực này cũng không hợp tác với nhau, mỗi người mỗi nơi, hiển nhiên cũng đang hướng tới những mục tiêu bất đồng.

Phi hành về hướng trung tâm đại lục không lâu, âm Tuyệt Thiện Sư chợt nói:

- Kinh Vân đạo hữu, bây giờ đạo hữu có thể nói ra cho mọi người biết địa điểm mật thất mà trong Thái Vân Kinh của quý phái đã nói đến.

Kinh Vân Tử dừng lại trên không trung một chút, bốn người khác cũng đều ngừng lại. Sắc mặt phu phụ Thất Tuyệt như thường, hiển nhiên sớm đã biết được một điểm tin tức này, Lâm Khiếu Đường tuy là từ chỗ âm Tuyệt Thiện Sư nghe được một chút, nhưng giờ phút này hắn mới biết được mục đích chính thức trong cuộc hành trình trung tâm đại lục này của bốn người kia.

Kinh Vân Tử thoáng trầm tư, nhìn lại ma khí phía xa xa một chút rồi lại nhìn về những phía khác sau đó mới nói:

- Lão phu mời bốn vị đạo hữu cùng xông vào đại lục Phong Ma, thứ nhất là vì có thể hỗ trợ lẫn nhau, thứ hai là vì sâu trong trung tâm đại lục có một mật thất vô danh. Trấn phái chi bảo Thái Vân Kinh của bản phái bao la vạn tượng, chính là do một tu luyện giả từ thời thượng cổ trước khi phi thăng đã lưu lại, bên trong không chỉ ghi lại rất nhiều chuyện kỳ lạ mà còn lưu giữ rất nhiều tâm pháp tinh diệu, đạo kỹ rồi cả phương pháp luyện bảo, luyện đan, cơ hồ là bao hàm tất cả những hạng mục lớn trong tu luyện. Thái Vân Tông ta sở dĩ sừng sững không ngã tại Nam Xuyên Giới mấy ngàn năm, nguyên nhân là từ bộ Thái Vân Kinh này. Mỗi một vị nguyên lão bổn phái đều đã tại bộ kinh này mà chọn ra một môn công pháp thích hợp nhất với mình để tu luyện, Kinh vân pháp quyết của lão phu cũng là từ bên trong đó mà ra. Ngoài những thứ công pháp và các hạng mục tu luyện, bên trong đó còn có một tấm mật đồ, năm đó lúc lão phu mới nhìn mật đồ này căn bản không hiểu những tiêu chú và những địa điểm mật đồ rốt cuộc địa phương nào, mãi đến khi xem được địa đồ mà Ngọc Phật Thượng Nhân lưu lại mới bừng tỉnh đại ngộ, trên mật đồ kia chỉ dẫn chính là một mật thất được ẩn dấu nơi trung tâm đại lục này, mà điều này chỉ có người tu luyện Kinh vân quyết mới có thể hiểu thấu, bởi vậy coi như sư huynh của lão phu là Thái Thượng Chân Nhân cũng không biết được. Lão phu mời các vị tới đây cũng sẽ đem bí mật trọng đại này nói rõ, hy vọng các vị đạo hữu có thể giúp lão phu cùng nhau xông vào trong vòng mật thất kia.

Thần sắc Thất Tuyệt cung chủ khẽ biến nói:

- Kinh Vân đạo hữu, vì sao không tìm các nguyên lão khác của quý phái cùng nhau tiến vào, sao lại lại đi tìm mấy người ngoài chúng ta đồng hành?

Vẻ mặt Kinh Vân Tử cũng không biến hóa nói:

- Tu luyện giả từ địa vương trung kỳ của bổn phái ngoài lão phu cũng chỉ có hai người, còn có một tu luyện giả địa vương giai sơ kỳ, các bậc nguyên lão còn lại chỉ có tu vi linh hồn giai mà thôi. Sư huynh Thái Thượng Chân Nhân tuy là đại tu sư thần thông mạnh mẽ nhưng ý định của sư huynh và lão phu lại có điều khác nhau, có mời người trong phái, cộng thêm sư huynh thì bổn phái cũng không cách nào tập kết được năm người có thực lực địa vương giai trung kỳ, mà thực lực không đủ tiến vào không được lại còn bị thương chẳng phải là tiền vốn cũng không thể thu về được hay sao, nếu lão phu báo việc này cho môn phái thì cũng có thể, nhưng thật ra đến tay lão phu còn được có mấy phần sao? Hơn phân nửa đều sẽ biến thành của môn phái, cuối cùng lão phu sợ là không được bao nhiêu.

Kinh Vân Tử giải thích toàn bộ không giấu diếm làm cho nghi vấn trong lòng phu phụ Thất Tuyệt cùng âm Tuyệt Thiện Sư đều bị đánh tan phân nửa, từ sắc mặt Lâm Khiếu Đường cũng không nhìn ra tâm lý có gì biến hóa.

- Kinh Vân đạo hữu, ngươi đã lo lắng môn phái sau khi thu được bảo sẽ không đủ phần để phân chia, chẳng lẽ ngươi không lo lắng năm người chúng ta cũng không đủ phân hay sao? Mặt khác, dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua, vạn nhất bên trong mật thất không có bảo vật, chẳng phải chuyến đi này của chúng ta tay không trở về sao?

Thất Tuyệt phu nhân không hề khách khí nói.

- Đại Lục Phong Ma từ sau thời thượng cổ đại chiến đã không có người nào đặt chân tới, cho dù năm đó Ngọc Phật Thượng Nhân đơn độc tiến nhập đại lục Phong Ma, nhưng một mình một người thì làm được gì cơ chứ, cũng có thể có một vài cơ duyện nhưng cũng chỉ bình thường mà thôi. Mật thất này mặc dù vô danh nhưng lão phu tại lúc nghiên cứu mật đồ đã phát hiện một đoạn ám ngữ:

"Trân kỳ dị bảo, tầm mịch thiên nhai, trung tâm đại lục nhất thất, bao la vạn tượng, nhâm đắc nhất kiện, thiên hạ vô song."(*)

Kinh Vân Tử trầm giọng nói.

Kinh Vân Tử hơi chút dừng lại rồi nhìn lướt qua vẻ mặt bốn người, nói tiếp:

- Sau khi thành công xông vào mật thất, lão phu hứa mặc kệ là bảo bối bao nhiêu, chúng ta năm người toàn bộ chia đều, nếu chỉ có một phần bảo bối thì sẽ giành cho một người thích hợp nhất, nhưng người đó cũng phải lấy ra cái giá thích hợp phân chia cho bốn người còn lại, không biết chư vị thấy ý lão phu thế nào?

Phu phụ Thất Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, âm Tuyệt Thiện Sư vẫn vẻ mặt từ bi hỉ xả, vẻ mặt Lâm Khiếu Đương lạnh nhạt, hiển nhiên đối với việc mạo hiểm đoạt bảo vật hắn không phải là không có động tâm, nhưng vẫn phải đặt trên vấn đề tính mạng lên trên hết. Lâm Khiếu Đường tuyệt đối sẽ vì tính mạng bản thân mình mà có thể buông tha cho bất kỳ bảo vật nào.

- Kinh Vân đạo hữu đã phân phối như vậy, lão nạp tự nhiên không có ý kiến!

Âm Tuyệt Thiện Sư nói.

- Phu phụ chúng ta cũng không có ý kiến!

Thất Tuyệt cung chủ cũng nói.

- Lâm mỗ cũng không có ý kiến!

Thấy ba người kia cùng tỏ thái độ, Lâm Khiếu Đường cũng theo đó nói.

- Uhm! Nếu các vị đã đồng ý, như vậy hãy theo lão phu, nơi này cách mật thất ít cũng phải phi hành một ngày, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không gặp phải phiền toái gì mới được.

Kinh Vân Tử gật đầu nói, đôi mắt vẫn luôn chú ý đến thần sắc biến hóa của mỗi người, vô luận là ai đến lúc này đều đã có chút đề phòng, dù sao tại Đại lục Phong Ma tỷ lệ xuất hiện Thiên nguyên thánh bảo là rất lớn, rất có thể còn lưu lại các loại Địa linh đan, Thiên nguyên đế đan, và rất nhiều các loại tăng nguyên đan cao cấp từ thời thượng cổ, những thứ này dù là địa vương giai cũng có tác dụng gia tăng tu vi, bởi vậy dù có biến thành kẻ bội ước cũng rất đáng. Mà thực tế vốn chính là như vậy thế nên Kinh Vân Tử không thể không bảo trì trạng thái phòng bị ở mức cao nhất.

Bốn người theo sau Kinh Vân Tử cũng không có nói nhiều. Phu phụ Thất Tuyệt tại kết trận có tạo nghệ thâm hậu, trên đường đi, tránh né, tra xét và xử lý những kết trận này đều được giao cho hai người bọn họ.

Âm Tuyệt Thiện Sư cũng không ngừng phóng ra một loại sóng âm cao tần, liên tục tiến hành tra xét đối với các loại sào huyệt yêu trùng. Trên đường phi hành, năm người cũng không tính là quá chậm, mặc dù còn phải quanh quẩn một chút nhưng như vậy đã là phi thường nhanh gọn rồi.

Lâm Khiếu Đường phát hiện ra tổ hợp thăm dò gồm phu phụ Thất Tuyệt, âm Tuyệt Thiện Sư và tử kim tuệ nhãn của chính mình thực ra lại có chút tương đồng, tại đại lục Phong Ma, những kết trận và sào huyệt yêu trùng có mật độ vô cùng lớn, vì vậy sớm có thể dự đoán được chính xác thì tỷ lệ an toàn sẽ tăng thêm rất nhiều, khó tránh Kinh Vân Tử lại mời ba người này gia nhập.

Vạn Cốt Thâm Uyên nằm tại vị trí bắc bộ, đây vốn là một vực sâu rộng lớn xuyên qua đại lục, kéo dài tới mấy ngàn dặm. Nơi vực sâu không thấy đáy, từng trận âm phong không ngừng thổi ra, càng truyền đến những tiếng quỷ khốc lang hào đến rợn người.

Lúc này, trên bầu trời, vài gã tu luyện giả đang tranh đấu kịch liệt với ba con Hủ ma hóa cốt xà, còn có ba gã tu luyện giả khác huyền phù một bên cạnh quan sát trận chiến, ánh mắt đề phòng nhìn xuống phía vực sâu tối tăm, phảng phất như bên trong đó lúc nào cũng có thể thoát ra một đầu ma vật lợi hại công kích bọn họ.

Nhóm tu luyện giả này chính là đám người Hiên Viên Tông.

Liễu Vân mặc thanh y phiêu dật phi phàm, điều khiển mười một thanh Thanh vân kiếm xuất thần nhập hóa, chiến đấu cân bằng với một con Hủ ma hóa cốt xà, đầu yêu trùng này đã đạt tới cấp mười hai, thậm chí còn mạnh hơn một ít, nhưng hẳn là vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn cấp mười ba.

Xung quanh Liễu Vân đều là các nguyên lão Hiên Viên Tông. Thổ Nham lão quái, phu phụ Kim Bất Phôi, Hồ Mị Nhi, Vô Phong lão tổ và Dung Tuyên tiên tử.

Mỗi người cũng đều đang chống lại một con Hủ ma hóa cốt xà, chỉ có phu phụ Kim Bất Phôi bằng vào ăn ý nhiều năm mới cùng nhau đối phó với ba con Hủ ma hóa cốt xà.

Hiên Viên Tông chỉ có ba đại nguyên lão U Minh Lão Tổ, Thượng Vân Chân Nhân và Hỏa dương vương Hồng Chiến là không có gia nhập chiến cuộc.

Nếu là có người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ rất kỳ quái, ba đại tu sư sao lại không rat ay mà chỉ tại đứng một bên quan chiến, hình như lúc này cũng không phải lúc huấn luyện môn nhân đệ tử.

Giờ phút này ba đại nguyên lão tự nhiên cũng không phải đang huấn luyện môn nhân đệ tử của mình, mà là đang phòng bị một cỗ ma khí vẫn ẩn tàng sâu trong thâm uyên kia, mà đám Hủ ma hóa cốt xà dường như không phải có tính công kích độc lập, tựa hồ đang bị một cái gì đó.

Uy hiếp ẩn tàng khiến cho ba vị đại nguyên lão không dám có chút phân tâm, lúc này nhìn như đang quan sát môn nhân đệ tử đối chiến nhưng thật ra cả ba người đều đang cảnh giác cực kỳ cao độ, luôn tập trung vào mấy nguyên lão sẵn sàng tiến hành bảo hộ.

- U Minh huynh, ngươi cũng không dò xét ra đó là vật gì sao?

Thượng Vân Chân Nhân trải qua cố gắng hồi lâu nhưng cũng không thu hoạch được gì liền hỏi. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com

Sắc mặt U Minh Lão Tổ ngưng trọng nhìn vào trong vực sâu tối đen nói:

- Hẳn là một loại yêu trùng đã thành thục thể, nguyên thức rất có khả năng đã được mở rộng, bất quá sâu trong Vạn Cốt Thâm Uyên âm nguyên nồng nặc, chướng khí ngưng tụ cực đậm, trừ quỷ tu thì những đại tu loại khác căn bản không cách nào tu luyện bên trong được, thực kỳ quái!

Hỏa Dương Vương Hồng Chiến đứng một bên cao giọng nói:

- U Minh huynh, Thượng Vân huynh, hai người không cần phải nhiều chuyện, có ba người chúng ta ở đây thì quỷ vật kia cho dù có bản lãnh thông thiên cũng không thể làm nên sóng gió gì.

- Hồng huynh, nơi đây mấy vạn năm qua không có người đặt chân đến, tốt hơn hết nên cẩn thận một chút.

Thượng Vân Chân Nhân nhắc nhở nói, cùng lúc đó liếc mắt nhìn sang bên U Minh Lão Tổ, trong ánh mắt cả hai đều hiển hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Vị Hồng huynh này trong giới võ tu có thể tự xưng là thiên hạ đệ nhất nhân, Hỏa dương thần công độc bộ thiên hạ, tu vi đã tới cảnh giới giả đế hoàng cấp. (TG: chính xác phải là giả đế cấp, hạ giới không biết nguyên do gì lại đánh đồng đế cấp và hoàng cấp với nhau, mà thực tế đây chính là hai giai vị riêng biệt, hoàng cấp cao hơn một tầng)

Nhưng thực tế bởi vì Hỏa dương thần công quá mức bá đạo, trải qua thời gian tu luyện nhiều năm đã làm cho tính tình của vị Hồng huynh này cũng trở nên nóng vội thô bạo hơn, rất dễ dàng xúc động, hoàn toàn không có phong phạm của một đại tu sư địa vương giai hậu kỳ. Nhưng thật ra từ lúc mới bước chân vào con đường tu luyện, Hồng Chiến cũng đã biết chính mình có một tật xấu, nhưng bản thân lại không cách nào không chế được.

Nghe được lời Thượng Vân Chân Nhân nhắc nhở, Hồng Chiến mơi hơi vận nguyên khí, tận lực áp chết luồng xúc động ban đầu, tận lực bình ổn nói:

- U Minh huynh, bên trong vực sâu này thực sự có hàn âm u hỏa có thể khắc chế hỏa dương chi khí trong người Hồng mỗ?

Trong đầu U Minh lão tổ chợt hiện lên một đoạn hình ảnh ngày trước còn tại Hiên Viên quốc, gật đầu nói:

- Năm đó Hoa Tiên Tử và lão phu cùng nhau sáng lập ra Hoa U Cốc, rồi cũng tự mỗi người lấy ra một kiện bí phẩm coi như trấn phái chi bảo. Hoa đạo hữu lấy ra một thượng cổ tàn quyển, bên trong không lưu lại công pháp tinh diệu, cũng không có phương thuốc thượng cổ thánh đan, lại càng không có phương pháp luyện chế thượng cổ pháp bảo, trong đó có một phần bản đồ không biết chỉ nơi đâu, còn ghi lại một vài bí chú thâm ảo. Lúc ấy lão phu rất khó hiểu không biết tàn quyển đó có chỗ nào đặc biệt, bất quá Hoa đạo hữu thần thông quảng đại nên lão phu không hề đưa ra nghi vấn, mãi đến khi trước lúc Hoa đạo hữu mất tích, Hiên Viên quốc lại gặp cảnh ngoại giới xâm lăng, lão phu mới đưa tàn quyển này ra khỏi cấm địa Hoa U Cốc rồi trở thành vật tùy thân, trải qua nhiều năm nghiên cứu mới ngộ ra tàn quyển này vốn là một phần của một tấm địa đồ, mãi đến khi lão phu nhìn thấy họa đồ của Ngọc Phật Thượng Nhân sau khi vượt qua Đại lục Phong Ma lưu lại, mới biết được địa điểm trên tàn quyển chính là một địa phương trong trung tâm đại lục của đại lục Phong Ma, mà trung tâm của tàn quyển chính là vị trí của Vạn Cốt Thâm Uyên, trên tàn quyển có lưu chú rất tỉ mỉ tường tận đối với hàn âm u hỏa, đặc biệt cũng chỉ rõ bên trong Vạn Cốt Thâm Uyên có tồn tại loại nguyên hỏa chí âm này.