- Ánh mắt Lâm mỗ vụng về, không nhìn ra chỗ nào cần xuất lực, xin Kinh Vân Đạo hữu chỉ điểm.
Kinh Vân Tử nhìn chằm chằm vào cửa đá mật thất nói:
- Cánh cửa này chính là do vạn niên hàn tinh thạch chế tạo, sợ rằng toàn bộ hạ giới cũng chỉ có một phiến này, những pháp bảo bình thường căn bản không thể xuyên thủng. Coi như là pháp bảo đỉnh cấp cũng không tạo được hiệu quả quá lớn, ngược lại còn xúc động Thiên băng vương hạt được phong ấn bên trong.
- Thiên băng vương hạt! Chẳng lẽ lại yêu trùng chí tôn băng hệ Thiên băng vương hạt?
Thất Tuyệt cung chủ không khỏi hít một ngụm lương khí nói.
Sắc mặt âm Tuyệt Thiện Sư và Thất Tuyệt phu nhân cũng hiện lên một tia kinh sắc. Thiên băng vương hạt chính là yêu trùng cấp mười bốn, coi như tu luyện giả địa vương trung kỳ hơn phân nửa cũng không đấu lại với nó.
- Không sai, chính là băng trùng chí tôn Thiên băng vương hạt, nếu mạnh mẽ công kích vào cánh cửa này, lập tức sẽ làm cho nghiệt súc được giải phong ấn, đây cũng chính là nguyên nhân mà nơi này không thi thố bất kỳ biện pháp phòng ngự nào, kỳ thực chính là ẩn dấu huyền cơ. Nếu không phải bên trong Kinh vân quyết của lão phu có nhắc tới, ngày hôm nay năm người chúng ta sợ là ăn phải quả đắng. Có người nói đầu Thiên băng vương hạt bên trong phong ấn này đã ngưng luyện trùng nguyên tâm thành trùng nguyên linh, nguyên thức đã được mở rộng, chỉ sợ so với đại tu sư lợi hại nhất cũng không kém bao nhiêu.
Kinh Vân Tử như hăm dọa nói.
Lâm Khiếu Đường lạnh lùng:
- Kinh Vân đạo hữu không phải là muốn để Lâm mỗ đơn thân độc đấu với đầu Thiên băng vương hạt này đấy chứ?
Kinh Vân Tử mỉm cười nói:
- Lâm đạo hữu cứ an tâm, lão phu tự nhiên sẽ không để Lâm đạo hữu đi chịu chết. Huống chi nếu đầu Thiên băng vương hạt kia thực sự có tỉnh lại thì năm người chúng ta không hợp sức lại không được, trước mặt nó muốn còn sống mà chạy chốn cũng chẳng được, lão phu chỉ là muốn mượn một vật trên người Lâm đạo hữu dùng một lát thôi.
Con ngươi Lâm Khiếu Đường có rụt lại, cảnh giác nói:
-Vật gì?
- Thượng cổ dị thú Tham thị thú!
Trong mắt Kinh Vân Tử chợt lóe tinh quang nói tiếp:
- Chỉ có thể nhờ dị thú này thôn phệ vạn niên hàn tinh thạch, đồng thời tại lúc Thiên băng vương hạt còn không chưa hoàn toàn thức tỉnh thôn phệ hoàn toàn.
Đối với việc Kinh Vân Tử biết chính mình có được Tham thị thú, thực ra Lâm Khiếu Đường cũng không quá mức kinh ngạc, ngày trước tại Tù Ma Cốc chính mình đã tại trước mắt mọi người phóng ra Tham thị thú, chỉ cần hơi chút điều tra thì ai cũng có thể dễ dàng biết được.
Chỉ là Lâm Khiếu Đường cũng không hoàn toàn tin tưởng vào lời Kinh Vân Tử nói, dù sao sự tình cũng không thể chỉ đơn giản như vậy, đương nhiên Lâm Khiếu Đường cũng rất rõ ràng đám Tham thị thú có bao nhiêu lợi hại.
Tuy rằng những tiểu tử kia gần trăm năm nay không có biến hóa gì nhưng là Lâm Khiếu Đường bế quan tu luyện thời gian dài tại Địa Linh Hà, bọn tiểu tử này cũng thu được không ít chỗ tốt, cho dù không có biến đổi gì nhiều về chất lượng, nhưng số lượng lại có sự khác biệt rõ rệt.
- Thì ra là thế, vậy Lâm mỗ đành bêu xấu rồi!
Lâm Khiếu Đường bay đến trước mặt bốn người, thẳng thắn nói, từ đầu đến giờ bản thân không xuất lực nhiều lắm, bởi vậy vô luận lúc này có kết quả như thế nào, bộ dáng cũng nên chú trọng làm một lần.
Sắc mặt bốn người còn lại khẽ động, đều lui lại phía sau một ít rồi ngóng về hướng Lâm Khiếu Đường, hiển nhiên cả bốn người đối với thượng cổ kỳ thú đều có vài phần hiếu kỳ. Trong bốn người chỉ có Thất Tuyệt phu nhân trước đó đã từng gặp qua tại Đại Hạ quốc, nhưng lần đó căn bản đang thụ trọng thương nên cũng không có tâm tình quan sát kỹ, lúc đó bảo trụ được tính mạng đã là cảm tạ trời đất lắm rồi.
Lâm Khiếu Đường tuy là thật lâu không có dùng tới những tiểu tử này, nhưng liên hệ với chúng so với trước đây lại ngày càng mật thiết, sâu trong nguyên thức chỉ thoáng động, một đám mây màu xám bạc với số lượng cực lớn từ bên trong ống tay áo đã chậm rãi phóng ra.
Mỗi một con Tham thị thú sau khi được thả ra đều hưng phấn kêu lên mừng rỡ, nếu chỉ là một con thì thanh âm cũng không có gì đáng nói, thế nhưng đây lại là ngàn vạn con bởi vậy mà thanh âm tương đối to.
Tham thị thú, miệng của nó theo sự tiến hóa dần phát sinh biến đổi, hôm nay, so với cái miệng nho nho ngày trước đã có sự khác biệt rất lớn. Cửa miệng tại lúc khép kín thì nhìn không ra có điều gì khác biệt, thế nhưng những cái răng bên trong đã biến đổi sắc nhọn và cứng rắn vô cùng. Ngoài độ cứng đã từng được Lâm Khiếu Đường trắc thí qua Bí huyền kim thì coi như tương đương, hơn nữa khi chúng phi hành lại có thể xoay tròn, thật giống như những mũi khoan điện, dù có gặp phải bất luận vật gì cứng rắn như thế nào nhưng tới trước những cái miệng đáng sợ kia lại không khác gì những món mĩ vị ngon lành vô cùng.
Trước kia, thi đám tham thị thú này vừa mới phá trứng ra ngoài, thân thể của chúng cũng chỉ có một phần sáu tấc, đôi cánh như cánh dơi khi mở ra thì cũng chỉ dài một phần ba tấc, hình thể vô cùng nhỏ bé, bất quá số lượng rất đông đảo, Lâm Khiếu Đường còn chưa từng đếm qua, thế nhưng hiện tại mấy trăm vạn hẳn là có đủ, cho dù ít hơn thì cũng không bao nhiêu.
Nhưng hiện tại đã trải qua vài lần tiến hóa, thân thể tham thị thú đã xảy ra một chút biến đổi. Ngoài hình từ lúc ban đầu tương đối giống con chuột dần dần chuyển hướng sang tương đối giống con chó nhỏ. Đặc biệt là cái miệng càng lúc càng giống như miệng chó, hơn nữa còn dữ tợn hơn nhiều. Trên người, ngoài bộ lân giáp màu xám bạc bao phủ toàn bộ ra, chiếc đuôi phía sau của nó giống như đuôi của ác ma, cuối cùng còn có một vật cứng giống như mũi tên vậy.
Số lượng của tham thị đã đã không thể bằng được như lúc mới ban đầu ấp trứng, nhiều lắm cũng chỉ trăm vạn con mà thôi, thế nhưng thân thể cũng đã từ từ dài hơn, từ ban đầu một phần sáu tấc, đôi cánh mở rộng trước kia một phần ba tấc, hiện tại dài hai tấc, bởi vậy diện tích quân thể coi như so với trước đây không khác biệt nhiều. Lân giáp trên người những tiểu tử này cũng trở nên sắc bén không gì sánh được, pháp bảo bình thường căn bản không thể nào làm chúng tổn thương, hơn nữa trước đó còn thôn phệ băng hàn linh hỏa, thực lực của những tiểu tử này đã đạt tới mức vô cùng kinh khủng.
Bốn người Kinh Vân Tử nhìn thấy rõ Lâm Khiếu Đường phóng ra tham thị thú, trên mặt cả bốn người đều lộ ra vẻ đề phòng, bỏ qua những cái khác không nói, chỉ cần bản thân sở hữu nhiều tham thị thú như vậy đã đủ để độc bộ thiên hạ, tu luyện giả cùng tu vi có khả năng chống lại được đám thượng cổ dị thú này chỉ sợ không có bao nhiêu người.
Kinh Vân Tử, âm Tuyệt Thiền Sư và Thất Tuyệt Cung Chủ vẫn có chút khinh thường đối với Lâm Khiếu Đường, lúc này đều nhanh chóng thu hồi lại, đã đặt Lâm Khiếu Đường lên vị trí ngang với chính mình.
Tham thị thú dưới sự điều khiển của Lâm Khiếu Đường bay về phía phiến cửa đã được chế tạo từ vạn năm hàn tinh thạch, khi tiếp thu được tín hiệu ra lệnh tấn công, đám tiểu tử từ lâu đã kích động không chịu nổi giống như chó điên xông tới.
Cánh cửa đá lớn trong nháy mắt bị những tiểu thú màu bạc xám che phủ, hiện tại thoạt nhìn phảng phất như phiến cửa đã này như dùng từ thân thể của tham thị thú để chế tạo nên.
Một màn tiếp theo đủ làm cho bốn người Kinh Vân Tử trừng mắt há mồm. Phiến cửa đá được chế tạo từ vạn năm hàn tinh thạch lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rõ dần dần biến mất.
Bất quá phiến đá này cũng tương đối dày, dưới sự thôn phệ điên cuồng của tham thị thú, lấy mắt thường nhìn thấy rõ dần dần biến mất, tham thị thú đã thôn phệ qua một trượng vẫn còn chưa xuyên thấu phiến cửa đá.
Bỗng nhiên, một chiếc hạt kiềm (càng bọ cạp) trong suốt từ khe hở rậm rịt tham thị thú xuất hiện, sau đó dần dần hiện hình toàn bộ, cả chiếc hạt kiềm dài ba thước, màu vàng lam, có chút trong suốt.
Sau khi hạt kiềm lộ ra ngoài, mục tiêu của đám tham thị thú dần dần chuyển từ phiến đá sang hạt kiềm, thế nhưng độ cứng của hạt kiềm so với của đá còn cao hơn nhiều, tốc độ thôn phệ rõ ràng đã chậm lại.
Đôi lông mày của Lâm Khiếu Đường khẽ nhíu lại, trong lòng biết lúc này là thờ điểm then chốt, hạt kiềm vừa lộ ra kia hẳn chính là thiên băng vương hạt bị phong ấn bên trong phiến cửa đá, tu luyện giả chế tạo ra mật thất này hiển nhiên đã dựa vào một hình thức cực kỳ cao minh, để cho loại thượng cổ yêu trùng này trở thành tồn tại thủ hộ thú lợi hại nhất bảo vệ mật thất.
Nếu như có thể hoàn toàn thôn phệ được thiên băng vương hạt trước khi nó thức tỉnh, vậy thì uy hiếp tự nhiên sẽ giải trừ, kém cỏi nhất cũng phải thôn phệ quá nửa.
Nguyên thức Lâm Khiếu Đường không ngừng thúc giục, thúc đẩy tham thị thú tăng tốc độ thôn phệ. Phiến cửa đá dần phát ra tiếng oanh minh, chính là cho đám tiểu tử kia đồng lòng hợp lực cùng nhau gia tốc thôn phệ cắn xé sinh ra thanh âm rung động kịch liệt.
Một tiếng thét chói tai kinh khủng từ bên trong phiến cửa đá truyền ra ngoài, thiên băng vương hạt đã thức tỉnh, chỉ là hai cái hạt kiềm của nó đã bị thôn phệ gần hết, ngay cả bộ phận đầu cũng đang bị công kích mãnh liệt.
Thiên băng vương hạt nỗ lực giãy dụa muốn thoát, thế nhưng vô số bị thương làm cho nó suy yếu quá nhiều, bất quá nó vẫn có thể phun từ miệng ra một cỗ hàn khí. Đám tham thị thú cách miệng nó gần nhất lập tức bị đông cứng thành băng. Bất quá rất nhanh sẽ bị vô số tham thị thú khác bù vào.
Những tham thị thú bị đông thành khối băng rơi xuống dưới mặt đất, một cỗ hỏa diễm màu trắng từ trong cơ thể của nó phát ra, rất nhanh làm cho khối băng bên ngoài thân thể của chúng tan rã, không bao lâu lần sinh long hoạt hổ trở lại, tiến vào trong đại quân thôn phệ.
Lâm Khiếu Đường nhìn thấy điều này, trên mặt chỉ lộ ra một tia cười nhạt, nếu như là yêu thú cấp mười bốn thuộc tính khác thì tham thị thú chưa chắc đã đối phó được, cho dù có thắng thì cũng là thắng thảm, thậm chí là tổn thất hơn phân nửa cũng không phải là không có khả năng. Chỉ có duy nhất yêu thú băng hệ là không hề sợ hãi, coi như là yêu trùng cao cấp như thiên băng vương hạt cũng không thể làm gì được đám tham thị thú này.
Thiên băng vương hạt giãy dụa chỉ là phí công vô ích, phút chốc cái đầu đã bị thôn phệ sạch sẽ, ước chừng thời gian một nén hương. Thân thể dài hơn một trượng của thiên hạt chỉ còn lại có phân nửa.
Sau nửa canh giờ, phiến cửa đá được chế tạo từ vạn năm hàn tinh thạch đã bị hoàn toàn xuyên thủng, một cỗ thánh nguyên khí tinh thuần từ bên trong tràn ra ngoài, làm cho năm người Lâm Khiếu Đường như được uống cam lộ, thân thể nhẹ nhàng khoan khoát. Cảm giác mệt mỏi đường xá trước đó đã biến mất sạch.
Thánh nguyên khí tuy rằng rất ít, thê nhưng cũng đủ để cho năm tu luyện giả địa vương giai vừa mới tổn hao không ít khí nguyên khôi phục lại hơn phân nửa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Tiểu tử, đó chính là thánh nguyên khí của thượng giới, thế nào? Cảm giác không tồi đúng không, ở trên thượng giới hầu như mỗi ngõ ngách đề có khí nguyên như vậy!
Kỳ Áo hấp thu được một chút thánh nguyên khí hưng phấn nói.
Lâm Khiếu Đường cũng không trả lời, bất quá trong lòng kinh ngạc không gì sánh được, tháng nguyên khí này so với khí nguyên bình thường không biết tinh thuần hơn gấp bao nhiêu lần, nếu như có thể có được hoàn cảnh tu luyện tràn đầy tháng nguyên khí, vậy thì khẳng định tu luyện hiệu quả làm ít công nhiều.
Nhìn mật thất đã mở rộng, sắc mặt bốn người Kinh Vân Tử đều lộ rõ vẻ vui mừng, trong lúc nhất thời thậm chí có chút thất thần, tất cả đều ước mơ bên trong bảo tàng chất đầy đất, từ nay về sau chính mình liền có thể một bước lên trời, trở thành tồn tại cao cấp nhất hạ giới, ngày phi thăng cũng sắp tới.
- Ha ha, Lâm đạo hữu, lão phu mời được ngươi đúng là chính xác, hôm nay nếu như không phải có Lâm đạo hữu tương trợ, chỉ sợ mấy người chúng ta lại phải trải qua một hồi đại chiến gian khổ mới có thể mở được cửa đá chế tạo từ vạn năm hàn tinh thạch này, tránh không được thụ thương tổn hại chân nguyên. Lão phu xin đa tạ Lâm đạo hữu trước, đợi khi vào mật thất nhất định sẽ không làm Lâm đạo hữu thất vọng!
Kinh Vân Tử nhìn phiến cửa đá đã bị xuyên thủng cười to nói.
Lâm Khiếu Đường triệu hồi đám tham thị thú vừa được một bữa tiệc no nê trở về, nghe Kinh Vân Tử nói lời tạ ơn, trên mặt không hề nổi chút sóng nào, không hề vì Kinh Vân Tử thổi phồng mà sinh ra bất cứ ba động gì trong lòng. Càng không có ý tứ nhanh chóng xông vào trong mật thất, cả ba người cũng đều giống như vậy.
Năm người này đang trong trạng thái vi diệu, trong lòng mỗi người đều có điều ẩn dấu, đều đề phòng lẫn nhau.
Ai cũng không muốn là người đi vào đầu tiên. Đi vào, ai biết trong đó còn có cạm bẫy gì hay không!
Một chỗ khác của đại lục Phong Ma, trong ma vực U Minh Chiểu Trạch, nhóm bảy tên tu luyện giả đứng trên môt thanh phi kiếm màu vàng thật lớn, phi hành tương đối thấp với tốc độ cao.
Bảy người này chính là hai đại viện thủ Tiềm Long Viện, đan vương và Tứ Thải Chân Long. Ngay trước đó không lâu, Bạch Long trong Tứ Thải Chân Long lấy thực lực bản thân hạ được một đàn oa chiểu u thiên sắt, trước sau không đến thời gian một chén trà nhỏ.
Oa chiểu u thiên sắt là một loại yêu trùng cấp mười hai. Thông thường đều là mấy trăm con tụ tập lại một chỗ, thực lực cá thể cũng không có gì đáng sợ, nhưng một đám thì lại có thể tiêu diệt được tu luyện giả địa vương giai sơ kỳ bình thường.
- Bạch đại ca, Du Long Trùng Thiên Quyết của ngươi càng ngày càng xuất thần nhập hóa rồi, chiêu Thập Long Ngao Phi vừa rồi, một kích đã đủ làm cho hơn hai trăm oa chiểu u thiên sắt chết dưới Du Long Kiếm, thực sự là làm cho Thanh Nhu mở rộng tầm mắt, thậm chí Uyển Nhi tỷ tỷ cũng đều khen ngợi không thôi, nàng rất ít khen ngợi người khác đó.
Một nữ tử mặc trù y màu lam nhạt rất thanh nhã đứng trên phi kiếm cười khen.