Phu phụ Thất Tuyệt dò xét trước cửa hồi lâu, sau khi nhận định không còn điều gì trở lại, liền cẩn thận bước vào bên trong.
Thông đạo kéo dài tới mấy trượng, phu phụ Thất Tuyệt đi đầu, trạng thái phi thường cẩn thận, pháp bảo vẫn bảo trì xoay xung quanh, lúc nào cũng có thể tiến hành công kích hoặc phòng ngự.
Ba người Lâm Khiếu Đường, Kinh Vân Tử và âm Tuyệt Thiên Sư đứng ngoài cửa nhìn vào, ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, phu phụ Thất Tuyệt mới hoàn toàn tiến vào bên trong mật thất. Hai người dò xét hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, liền phát tín hiệu với ba người bên ngoài.
Lâm Khiếu Đường thoáng đi sau Kinh Vân Tử và âm Tuyệt Thiền Sư. Trong lúc lực chú ý của tất cả mọi người đều đạt vào trong bên mật thất, Lâm Khiếu Đường lặng lẽ hướng về phía mấy trăm đầu tham thị thú phát ra tín hiệu, ra lệnh cho chúng tìm kiếm khối toái phiến (mảnh nhỏ) thứ sáu.
Gian nhà đá thứ nhất sau khi đi vào cửa đá không có điều gì đặc biệt, trống trơn không có bất cứ thứ gì. Bên trong lại có thêm một cửa đá, bất quá cửa đá này chỉ là một cửa đá bình thường không có cơ quan.
Âm Tuyệt Thiền Sư phóng ra một đoàn sóng âm đánh văng chiếc cửa đá ra, bên trong cánh cửa có hai kết trận tính phòng ngự, nhưng không lợi hại lắm, phu phụ Thất Tuyệt rất nhẹ nhàng liền phá giải được.
Tiến vào trong hạch tâm mật thất, một gian nhà đá chỉ rộng chừng vài chục trượng vuông, toàn bộ nhà đá đều kín mít, đối diện với cửa có đạt hai bàn thờ rất lớn, bên trên có một pho tượng đá trông rất sống động.
Tượng đá có hình dáng như con người, lại có chút không giống. Khuôn mặt vô cùng anh tuấn, hai bên trán có hai khối thịt lồi ra, hai lỗ tai tương đối nhọn, phía sau có đôi cánh trong suốt giống như tinh linh. Bất quá màu sắc thực tế hẳn là màu đen. Phía sau còn có một cái đuôi dài bằng với thân thể. Bề ngoài thân thể còn có một lớp lân phiến màu vàng nhạt, cái miệng hơi mở lộ ra bốn chiếc răng nanh rất dài, mỗi một chiếc dài chừng một tấc. Thân người có bốn cánh tay, trong đó có một đôi giống như người bình thường, còn một đôi thì mọc bên dưới nách một chút, trông hơi nhỏ hơn đôi tay bên trên một chút, thế nhưng vẫn vô cùng linh hoạt. Móng vuốt bốn bàn tay vo cùng cứng chắc sắc bén, đỉnh của móng tay năm ngón đều nhọn ở đầu, toàn bộ hình thượng cực kỳ hung hãn.
Trước tượng đá có bày đặt một ít cống phẩm, vách tường bốn phía cũng đều có một số loại vật phẩm pháp khí khác nhau. Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì bày biện nơi này giống như là một từ đường cung phụng bình thường mà thôi.
Lâm Khiếu Đường nhìn thật kỹ pho tượng đá kia, chung quy cảm giác như đã gặp qua nơi nào đó, sau khi suy nghĩ cẩn thận tức thì hai mắt sáng ngời, trên mặt cũng hiện lên một tia khiếp sợ.
Cùng lúc đó, Kinh Vân Tử bên cạnh kinh ngạc nói:
- Ma Tôn sứ giả!
Ba người còn lại nghe được lời này thâm hít một ngụm khí lạnh. Trong sách cổ có ghi chép, Ma Tôn chính là kẻ thống trị vạn ma ma tộc trên thượng giới, Thiên Ma Thượng Tôn, là nguyên thủy ma tộc có thực lực chí tôn giai kinh khủng. Dù là thượng giới cũng là tồn tại đỉnh cao nhất, còn Ma Tôn sứ giả là do Thiên Ma Thượng Tôn phân ra một bộ phận thần niệm rất nhỏ phủ xuống hạ giới hình thành nên.
Ngay cả như vậy, Ma Tôn sứ giả cũng có tu vi vô cùng kinh khủng, kém cỏi nhất thì cũng đạt tới cấp độ đại tu sư đỉnh cấp. Cho dù là đạt tới đế giai cũng không hề kỳ quái.
Ở đây vì sao lại cung phục tượng đá của Ma Tôn sứ giả, không khỏi làm cho năm tu luyện giả có chút sợ hãi trong lòng.
Thế nhưng dù sao thì tượng đá vẫn là tượng đá, rất nhanh lực chú ý của năm người đều chuyển sang những pháp bảo bốn phía, thầm nghĩ nhanh chóng tìm được bảo bối rồi sau đó rời đi.
- Kim lôi phi đao!
Một tiếng kêu kinh hãi đột nhiên vang lên trong mật thất, trong lúc đó hai mắt Thất Tuyệt Cung Chủ tỏa sáng hai mắt nhìn chằm chằm vào một thanh tiểu đao nằm trên bàn thờ chỉ dài chừng hai tấc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tiểu đao màu vàng, chỉ là nhiều năm không có ngươi đụng tới, thân thân của nó đã bị bụi bặm dính đầy, hiện tại có vẻ lờ mờ không ánh sáng, ngược lại không hấp dẫn được sự chú ý của người khác, thế nhưng nếu người biết hàng tỉ mỉ phân rõ thì có thể nhìn ra được giá trị to lớn của nó.
Mọi người đều bị tiếng kêu kinh hãi này hấp dẫn, lực chú ý chuyển sang thanh tiểu phi đao, chỉ có Lâm Khiếu Đường nhìn về nơi khác, đối với thanh phi đao này không có bao nhiêu hứng thú.
Sau khi tiến vào trong mật thất, Lâm Khiếu Đường ngoài trừ ngay từ đầu nhìn qua phó tượng đá kia một hồi và nhìn lướt qua bốn phía. Sau đó ánh mắt của hắn vẫn ngưng tụ vào một quả trứng mà trắng đạt trong góc.
Kỳ thực Lâm Khiếu Đường cũng không biết đó là vật gì, chỉ là khi hắn nhìn thấy quả trứng màu trắng này, tham thị trú trong đai lưng trữ vật bỗng nhiên phát ra tiếng kêu kịch liệt, có chút sợ hãi, lại có có chút chiến ý hưng phấn, cực kỳ kích động.
Mà Kỳ Áo đối với quả trứng này cũng có vài phần hứng thú. Tựa hồ như đã gặp qua tại nơi nào đó, đặc biệt là cỗ khí nguyên cảm nhận được từ quả trứng làm cho Kỳ Áo có thể khẳng định chính mình đã gặp qua khi còn ở trên thượng giới.
Có thể đồng thời khiến cho thượng cổ dị thú và tu luyện giả thượng giới hứng thú, quả trứng màu trắng này hiển nhiên không phải vật bình thường, chỉ là nó được đạt trong gian mật thất này không biết bao nhiêu vạn năm, không biết còn có thể ấp ra hay không?
Lâm Khiếu Đường phóng ra nguyên thức thăm dò hồi lâu cũng không thu được kết quả gì, vỏ trứng bên ngoài có hiệu quả ngăn cản nguyên thức rất mạnh, ngay cả nguyên thức cường đại như của Lâm Khiếu Đường cũng không thể hoàn toàn xuyên thấu.
- Lâm tiểu tử, quả trứng màu trắng này hẳn là do thánh thú nào đó trên thượng giới lưu lại, tuy rằng trải qua vạn năm, thế nhưng sinh mệnh bên trong vẫn chưa hoại tử. Chỉ là bị rơi vào trong trạng thái hôn mê sâu, lão phu tuy rằng đã bị hỏng thân thể, chỉ còn lại hồn lực, thế nhưng sự cường đại của nguyên thức vượt xa bất cứ tu luyện giả nào tại hạ giới, cho dù là đại tu sư cũng không thể sánh được với lão phu. Bảo bối trong mật thất này cũng không ít, nhưng lại liên quan với nhau, chỉ lấy xuống một kiện nào đó cũng có thể xúc động tới cơ quan nào đó, chỉ riêng quả trứng màu trắng kia là cá thể độc lập.
Kỳ Áo dò xét rồi nói.
Lâm Khiếu Đường hồi tưởng lại chuyện đã gặp tại Trớ Chú Huyết Vực. Mơ hồ cảm giác mật thất này cũng là nơi phong ấn ma vật nào đó, suy nghĩ đến đây trong lòng liền có ý muốn thối lui.
Ánh mắt bốn người Kinh Vân Tử nhìn vào kim lôi phi đao hiện rõ sự ham mê, đây chính là một loại thượng nguyên thánh bảo được ghi chép trong sách cổ, uy lực của nó không phải là những pháp bảo của hạ giới có khả năng so sánh, có người nói nó có thể khai sơn phá hải.
Bất quá bốn người đều từng trải phong phú, biết rõ bảo vật không tầm thường, nhưng cũng không vội vã lấy bảo vật bốn phía.
- Kia là vật gì?
Thất Tuyệt Phu Nhân chợt nói.
Ba người còn lại đều nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy phía sau tượng đá có căm hai thanh pháp khí, một đao một kiếm. Thể tích cũng không lớn, chỉ tầm một thước, hầu như bị tượng đá hoàn toàn che lấp, nếu như đứng trước mặt tượng đá thì căn bản không thể nào nhìn thấy.
- Phật hoàng đao, long văn kiếm!
Âm Tuyệt Thiền Sư thất thanh nói.
Một kiện lại một kiện pháp bảo trong truyền thuyết xuất hiện trước mắt năm người, không khí trong mật thất bắt đầu trở nên dồn dập. Bốn người Kinh Vân Tử đều có tu vi địa vương giai trung kỳ trở nên đều khó có thể chịu đựng nổi sự mê hoặc này.
Ngoài trừ ba loại pháp khí đã biết lai lịch ra, còn có hai loại pháp khí khác không biết tên, cung phụng trên bàn cũng chỉ có hai chiếc hộp gấm tinh xảo phủ đầy bụi bặm. Hơn nữa còn bốn vách còn có bốn kiện binh khí cỡ lớn, mười hai kiện bảo khí, chỉ có 2 kiện là biết được tên, còn lại thì năm người không nhìn ra được.
- Kinh Vân đạo hữu, bản cung chủ chỉ cần kim lôi phi đao và thanh long văn kiếm, còn lại các ngươi có thể chia nhau, được không?
Thất Tuyệt Cung Chủ mở lời nói.
Nghe Thất Tuyệt Cung Chủ nói như vậy, những người khác không có ý kiến gì, tuy rằng trên mặt Kinh Vân Tử hiện lên nét đáng tiếc, thế nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, dựa theo ước định Thất Tuyệt Cung Chủ có thể lựa chọn bảo khí đầu tiên.
Ba người còn lại đều nói ra vật mà bản thân muốn, Lâm Khiếu Đường chỉ thuận miệng nói ra hai kiện mà chưa ai nhận. Trong lòng của hắn đối với những pháp khí này không có bao nhiêu hứng thú, dưới chân đã sớm tụ lực chuẩn bị bỏ chạy, một khi có tình huông kỳ lạ phát sinh, vậy thì lập tức mang theo quả trứng màu trắng kia chạy trốn.
Thất Tuyệt Cung Chủ thấy tất cả được an bài thỏa đáng, lúc này mới lật tay ra, một bàn tay biến ảo xuất hiện trước bàn thờ, bay tới nắm lấy kim lôi phi đao.
Thế nhưng ngay lúc bàn tay biến ảo cách bàn thờ không tới một thước, đột nhiên một đạo kim quang hiện lên, bàn tay biến ảo và kim quang va chạm, bàn tay biến ảo bị kim quang hủy diệt biến mất không còn.
Kim quang chính là kim lôi ất. Đôi lông mày của Thất Tuyệt Cung Chủ nhíu lại nhìn xung quanh, xem xem có điều gì dị thường xảy ra, thế nhưng tất cả mọi thứ vẫn như thường.
Thất Tuyệt Phu Nhân vừa thấy như vậy cũng thử đi lấy vật mà chính mình muốn, kết quả giống nhau, cũng bị bảo khí phóng ra quang mang đánh tan.
Kinh Vân Tử và Thất Tuyệt Thiền Sư cũng đều xuất thủ, kết quả hoàn toàn như nhau.
Lúc này, Thất Tuyệt Cung Chủ có chút hiểu ra, nhưng lại không quá xác định nói:
- Chẳng lẽ là Kim Cương Đồng La Trận?
Âm Tuyệt Thiền Sư nao nao nói:
- Ý cung chủ chính là trận pháp được thiên hạ cho là phòng ngự trận cao nhất, chỉ có khả năng phòng ngự không có khả năng tấn công, Tiểu Địa Cương Kết Trận?
- Bản cung chủ cũng không phải rất khẳng định, nhưng từ biểu hiện vừa rồi xem ra, hẳn là loại kết trận này!