“Hoàng thượng, canh giờ đã không còn sớm, ngài vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, bảo trọng Long thể.”
Mùa hè nóng bức đã sớm rút đi, cái nắng gắt cuối thu chậm rãi duỗi thân ra.
Nam nhân đứng trước cửa sổ khoát khoát tay, “Trẫm… không sao, ngươi lui ra đi.”
Thái giám Tổng quản lo lắng nhìn Tân hoàng, muốn bước đến khuyên nhủ thêm một chút, nhưng đã thấy người trước mặt quay đầu đi không tiếp tục nhìn ông.
Thở dài một hơi trong lòng, khom người lui xuống.
Nam nhân một thân minh hoàng ánh mắt dại ra nhìn chú chim đứng trêи cành cây ngoài cửa sổ.
Hệ thống: [Hoàng thượng, biểu tình này của ngươi ngốc quá.]
Tả Ngôn chà xát mặt, “Đời người thật sự thay đổi nhanh quá.]
Hệ thống: [Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến ngươi như vậy mà cũng có thể làm Hoàng đế chứ ?]
Tả Ngôn: [Vậy nên mới nói vẫn cần phải có ước mơ.]
Tả Ngôn đã đứng diễn sâu ở trước cửa sổ xong, quay đầu lại đặt ʍôиɠ ngồi trêи ghế, mở miệng nhai một chút điểm tâm.
Nửa tháng trước, Hoàng đế ca ca của cậu khiến cậu đến Kim Loạn Điện, nói rằng có chuyện quan trọng cần thương lượng, nhưng ngày hôm sau, chân trái của cậu vừa mới rảo bước đến Đại điện, chỉ thấy văn võ đại thần cả triều dùng ánh mắt soi mói cậu.
Ngay sau đó, Thánh chỉ truyền ngôi liền nện xuống đầu cậu.
Mà Hoàng đế ca ca của cậu, mất tích, ngay sau đêm mà hai người bọn họ gặp mặt kia.
Thái giám Tổng quản vẫn luôn ở bên cạnh Hoàng thượng nói với cậu, Chu Diệp bị trúng độc, mà còn là loại độc tính theo thời gian dài tích tụ.
Mà sau khi Triệu gia và Khương gia bắt đầu động thủ, độc tính của Hoàng đế đột nhiên bùng nổ.
Đêm hôm đó, xảy ra rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như, Triệu gia làm phản, suốt đêm dời nhà rời khỏi Kinh thành, dừng chân ở Từ Châu mà xưng vương.
Mà vào ngày Tả Ngôn đăng cơ đó, một trăm miệng ăn của Khương gia, đều bị trảm ngay giờ ngọ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tả Ngôn kiên trì nhận lấy ngọc tỷ, ngồi lên Long toà.
Mà trước mặt cậu vĩnh viễn đều là đống tấu chương xem hoài không hết, vị trí hệt như nhau, khiến cậu nhớ lại đêm hôm đó, hình dung lại bộ dáng vị Hoàng đế tiều tuỵ kia, hai gò má hãm lại, tay và mắt của hắn ta đều không rời khỏi tấu chương.
Tả Ngôn: [Vị trí Hoàng đế này, thật sự không dễ làm.]
Hệ thống: [Người giúp ngươi xử lý đống tấu chương này đều là ta, ngươi đã làm gì mà than.]
Tả Ngôn: [Diễn sâu cũng mệt muốn chết.]
Hệ thống: […]
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, cùng với tiếng người la to, “Có thích khách ! Hộ giá !” Như có thể xuyên thủng cả trần nhà.
Tả Ngôn mở cửa, Thái giám Tổng quản đứng trước cửa dẫn theo một đám hộ vệ trực tiếp tạo thành hình quạt vây quanh cậu, phía trước cửa điện đang có một đám hắc y nhân cùng cấm vệ đánh nhau.
Mục tiêu của thích khách cực kỳ rõ ràng, chỉ cần có một chút khe hở cũng muốn hướng về phía Tả Ngôn.
Tả Ngôn: Ta trêu chọc ai chứ.
Một cái phi tiêu phóng qua, bị cấm vệ chặn lại, một lát sau, lại có thêm mấy cái phóng qua.
Tất cả đều được tẩm độc, hận không thể khiến cậu chết tươi.
Rất nhanh, dưới sự hợp lực của ám vệ cùng cấm vệ, đám hắc y nhân không còn một người sống.
Tô Kha từ nóc điện bay xuống, “Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi ?”
Tả Ngôn chắp tay sau ʍôиɠ bước trở về, từ sau khi cậu kế vị, mỗi ngày đều bị như vậy đôi ba lần, cũng không biết tên nào cố chấp như thế, nhất định muốn đẩy cậu vào chỗ chết.
“Tiêu Lưu Túy đâu ?”
Tô Kha đứng ở cửa nhà, “Ta có thể cho rằng, Bệ hạ ngài đây là một ngày không gặp như cách tam Thu hay không ?”
Tả Ngôn nói: “Ở đâu ra nhiều từ để hình dung như vậy, hắn ở đâu ?”
“Vô Nhất Các đã xảy ra chuyện, hắn bảo đợi sau khi hắn giải quyết xong liền sẽ đến tìm Bệ hạ.”
Tả Ngôn ngồi trở lại vị trí lúc trước, đột nhiên hỏi: “Đã tìm được muội muội của ngươi chưa ?”
Tô Kha sửng sốt một chút, “Vẫn chưa, nhưng mà, sẽ nhanh thôi.”
Tả Ngôn đáp: “Vậy là tốt rồi.”
Lại qua vài ngày, Tiêu Lưu Tuý trở lại. Cùng trở về với hắn, là một tin tức lớn, Triệu Chấn Long rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được, bèn cắn chặt lấy việc nghi ngờ huyết thống của Hoàng đế để mê hoặc lòng dân.
Những dân chúng ở châu huyện gần Từ Châu rất tin điều này đến không nghi ngờ, thậm chí lực ảnh hưởng của tin tức này vẫn luôn mở rộng.
Trong tay Triệu Chấn Long nắm hổ phù, có thể điều động mười vạn đại quân, do ông ta hàng năm trấn thủ biên quan, cho nên lực ảnh hưởng, danh vọng đều phải cao gấp trăm lần một tên Vương gia không học vấn không nghề nghiệp.
Đã có không ít người rục rịch, Triệu gia trước kia rất xem trọng thanh danh, Triệu Chấn Long không muốn trêи lưng mình phải mang một tội danh mưu phản, nhưng hiện tại xem ra, vì ngôi vị Hoàng đế kia, ông ta đã không còn quan tâm gì nữa.
Sách sử luôn được nắm giữ trong tay người thắng, Triệu Chấn Long cực kỳ minh bạch đạo lý này.
Từ Từ Châu làm bắt đầu, hướng về phía Kinh thành, tiến công.
Qua ngày hôm sau, Triều đình rối loạn vì tin tức này, vài tên cựu thần râu bạc thiếu chút nữa đánh nhau.
Dân chúng ở Kinh thành đều cùng mang nỗi hoảng sợ trong lòng, thanh danh của Triệu Chấn Long được phủng rất cao, vị Tướng quân thường thắng này vào giờ phút này cũng đem lại cho bọn họ uy hϊế͙p͙ rất lớn.
Mà vào lúc này, lại có người đề xuất, Hậu cung của Hoàng thượng trống vắng, không bằng tuyển phi.
Liệt kê ra có con gái nhà Lý tướng quân, cháu gái nhà Lưu thị lang, cô nương nhà Tôn ngự sử…
Tả Ngôn cũng không biết người đề xuất ý tưởng này là hiện tại muốn cậu lên kiệu hoa thổi kèn đánh trống, hay vẫn là đơn thuần muốn cho cậu lưu lại một đứa con, lỡ như Triệu gia công tiến đến Kinh thành, bọn họ sẽ mang theo đứa nhỏ trốn đi, đợi đến vài năm sau mới trở về thay cậu báo thù.
Nhưng hiện tại, cậu trực tiếp phủ quyết.
Về phần huyết thống, Tả Ngôn cảm thấy ít nhất có điểm ấy là không hề nói sai.
Huyết thống của người đang ngồi trêи ngôi vị Hoàng đế quả thật có vấn đề, người chân chính phải được kế thừa ngôi vị Hoàng đế đang ở bên cạnh cậu, nhưng mà, tên Hoàng tử lưu lạc ở ngoài bao nhiêu năm này, cũng không khá hơn cậu là bao.
Ban đêm, hệ thống đang nghiêm túc xử lý tấu chương, Tả Ngôn thả lỏng chính mình, hình như lần này thời gian cậu dừng lại ở cảnh trong mơ này nhiều hơn bình thường một chút.
Ngay sau đó, trước mắt tối sầm lại…
“Thấy ta trở lại, Vương gia hình như không quá cao hứng ?”
Cho dù hiện tại cậu đã lên làm Hoàng thượng, nhưng vị này vẫn dùng 'Vương gia' mà xưng hô cậu.
Nhưng mà, ai mẹ nó vào lúc bị cột vào trêи giường, trong miệng còn bị nhét thứ gì đó mà có thể cao hứng nổi hả !
Dây thừng buộc tay là dùng Long bào, thật mẹ nó xa xỉ.
Tiêu Lưu Tuý cúi đầu, lồng ngực chấn động, tiếng cười khẽ từ khoé miệng tràn ra, “Nghe nói Vương gia muốn nạp phi ? Là thiên kim nhà Lý tướng quân hay là cháu gái nhà Lưu thị lang ?”
Chất lỏng tromg suốt theo cằm cậu chảy xuống, Tả Ngôn vô lực bị ôm lại.
Người kể với anh là ai hả, anh một tên vừa trở về sao có thể biết được nhiều chuyện như vậy !
Hô hấp của Tiêu Lưu Tuý đến gần bên tai cậu, dùng hô hấp nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu, chỗ này này là nơi hắn yêu nhất.
“Nhưng mà, chỗ này của Vương gia chỉ đến lúc được ta yêu mới có thể có phản ứng thôi, vậy nên làm sao bây giờ đây ?”
Tiêu Lưu Tuý cúi đầu nhìn chằm chằm phản ứng của cậu, mỗi một chữ, mỗi một số đều không buông tha, khó nhịn nhíu mày, đôi mắt đen như mực vô thức mà nhìn hắn, nước bọt không ngừng chảy xuống cằm, dính lên tay của hắn.
Tiêu Lưu Tuý nâng cằm cậu lên, đầu lưỡi ɭϊếʍ qua một đường ở chỗ cằm cậu, than nhẹ: “Vương gia, sao lại không nói chuyện ?”
Anh mẹ nó mau đem thứ nhét trong miệng ông đây lấy ra !
Đã chặn miệng tôi lại còn bắt tôi phải trả lời, mẹ anh tên điên !
Tả Ngôn cho rằng cậu đều đem cảm xúc của mình biểu hiện trong ánh mắt, khiến đối phương có thể nhìn hiểu.
Nhưng, cậu hiển nhiên đã đánh giá cao chỉ số thông minh của người nào đó, hoặc là do người kia cố tình như không phát hiện.
“Những nữ nhân đó có thể thoả mãn ngươi sao ? Vương gia, ngươi thật độc ác, vậy mà lại có thể tàn nhẫn vứt bỏ ta như vậy.”
Tả Ngôn: … Anh mẹ nó sao có thể nói như đáng thương lắm vậy, có thể lấy móng vuốt đang rục rịch của anh từ trêи người ông đây dịch đi không !
Cái đầu to của người nào đó chôn ở trước ngực Tả Ngôn, một bên cọ loạn, một bên bảo cậu bội tình bạc nghĩa, mà ở bên kia, Tả Ngôn thở hồng hộc.
Thần kinh thác loạn, trong đầu Tả ngôn chỉ có một ý tưởng, đừng bao giờ nói đạo lý với mấy tên tinh phân.
Sau khi vận động xong, Tả Ngôn cả người vô lực bị ôm đi tắm, khí trời khá nóng, đoá hoa đỏ rực trôi lềnh bềnh trêи mặt nước, một áo choàng trắng rơi ở bên ao.
Tả Ngôn cắn môi, bà nó, là ai làm ! Đây cũng không phải là tình – thú, nếu cứ tiếp tục như vậy liền có thể chuẩn bị quan tài cho cậu rồi.
Làn da vốn dĩ trắng nõn bây giờ đều bị xanh xanh tím tím, dấu răng, vết cắn trải rộng toàn thân, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Tiệu Lưu Tuý lấy xuống cánh hoa hồng dính trêи xương quai xanh của cậu, “Vương gia…”
“Không được !”
Tả Ngôn giữ lấy thân thể đang bị thương nghiêm trọng của mình mà đạp nước trong ao, có chết cũng không làm tiếp lần hai.
Tiêu Lưu Tuý thưởng thức nhìn thân thể cậu, đều là ấn ký của chính hắn, suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hắn, liền khiến hắn cực kỳ sung sướиɠ.
Người nào đó một phen đạp nước liền ra xa, tựa vào bên cạnh ao, một lần lại một lần vuốt ve sống lưng cậu.
Tả Ngôn cũng không còn thể lực mà đạp nước với hắn, một bên lười biếng hỏi, “Chuyện của ngươi đã xử lý tốt chưa ?”
“Ân.”
“A.”
Một đoạn thời gian thật dài sau đó, Tả Ngôn đã mơ hồ tiến vào giấc ngủ, chợt nghe được thanh âm của hắn, “Vương gia, mấy ngày gần đây có mệt không ?”
Tả Ngôn ngáp một cái, híp mắt đáp: “Mệt.”
Khi một phần quyền lợi được nằm trong sự khống chế của bạn, bạn vẫn phải ngẫm lại xem những thứ sau lưng phần quyền lợi này là gì.
“Ngươi muốn làm Hoàng đế không ?”
Tiêu Lưu Túy cúi đầu, “Ý này của Vương gia là ?”
“Quyền lợi cao nhất, ngươi có muốn không ?”
Nốt ruồi ở khoé mắt Tiêu Lưu Tuý dưới ánh nến như đang sáng lên, từ góc độ kia nhìn nam nhân này, hình như càng khiến người ta tâm động.
“Vương gia đây là muốn…”
Tả Ngôn cho rằng hắn đã đoán ra được, không nghĩ đến câu tiếp theo lại là, “Muốn phong ta làm Hoàng hậu ư ?”
Nhìn sự kinh ngạc trong mắt hắn, Tả Ngôn nhắm mắt lại, coi như cậu chuyện gì cũng chưa nói đi.
Sau đó chuyện này liền bị Các chủ nhớ thật kỹ, lâu lâu sẽ đột nhiên ghé vào tai của cậu hỏi, vào lúc nào mới nghênh thú hắn.
Tả Ngôn: Anh dù gì cũng mang thân phận cầm đầu một phái, có thể đừng không có tiền đồ như vậy được không ?!
“Hoàng thượng, Thái hậu cầu kiến.”
Thái giám quỳ trêи mặt đất, nửa điểm cũng không dám ngẩng đầu nhìn hai người trêи ghế.
Tả Ngôn đẩy người nào đó được một tấc lại muốn tiến một thước kia ra, “Truyền người tiến vào.”
“Dạ.”
Một lát sau, một nữ nhân mang khuôn mặt tiều tuỵ bước đến.
Đối lập với lần gặp mặt trước của hai người bọn họ, bà ta già đi rất nhiều, nhưng khẩu khí nói chuyện lại chưa từng thay đổi.
Cho dù đã từng làm qua nhiều chuyện như vậy, vị nữ nhân này vẫn sừng sững trong cung như trước.
Dù sao, hai người trước sau lên ngôi này, đều là con trai của bà.
“Mau thả Lê Dao ra, nó là muội muội của ngươi !”
Tả Ngôn đáp: “Trêи người nó chảy dòng máu của tội thần Khương thị, bị cầm tù ở Lãnh cung đã là sự thoả hiệp lớn nhất của Trẫm.”
Thái hậu nâng mắt, “Ngươi đây là muốn chọc ta tức chết ư !”
Mẹ thiên hạ à, hai ta rốt cuộc ai chọc ai tức chết hả, bà mới vừa hố hai đứa con này của bà bà quên rồi à ? Chuyện nào đúng chuyện nào sao, sao lại dám mặt dày đi tìm tôi chỉ trỏ vậy hả.
Trạng thái tinh thần của Thái hậu hình như có chút vấn đề, cằn nhằn cằn nhằn rồi đột nhiên nói một đống loạn thất bát tao gì đó, sơ suất nhất chính là chuyện cậu không phải con ruột Lão Hoàng đế.
Chuyện khác không nhớ, cái chuyện khắc sâu vào đầu này ngược lại nhớ rất rõ ràng.
Tả Ngôn sai người dẫn bà đi, về lại chỗ ở của bà, nếu bà không muốn làm Thái hậu, vậy liền giống như vị Công chúa kia, đến ở Lãnh cung đi, có một vị mẫu thân là người điên như vậy, tin chắc Lê Dao nhất định có thể chiếu cố tốt mẫu hậu của cô ta.
Sau đó đều là tin báo của chiến sự ở tiền tuyến.
Lô Châu thất thủ.
Thập Nhị Vọng Xuyên bị đoạt mất.
Tô hà thất thủ.
Nghi Châu thất thủ…
Nhìn giang sơn mà anh trai của cậu để lại cho cậu sắp mất đến nơi, là một Hoàng đế cậu nhất định phải làm gương mẫu cho các tướng sĩ.
Một ngày nào đó vào Triều, Tả Ngôn quyết định, ngự giá thân chinh.
Một đám thần tử phía dưới quỳ lạy trêи mặt đất, sôi nổi khuyên bảo cậu, Tả Ngôn vẻ mặt chín chắn, “Ý Trẫm đã quyết, các khanh đừng khuyên nữa.”
Ngày xuất chinh đó, Tiêu Lưu Tuý vẫn lưu lại ở bên cạnh cậu, “Vương gia vẫn chưa cho ta một danh phận nào, ta không cam tâm.”