Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 128



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[128] – Phòng điều tra đặc biệt (10)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Tư Già lại nhận một cuộc gọi, Tả Ngôn ngồi ở chỗ lúc nãy chờ hắn, những người khác ở phòng điều tra cũng đều chuẩn bị tan làm.

Hà Đạt Hoa ngồi ở một chỗ cách cậu không xa, một bên nhìn máy tính, một bên viết viết gì trêи giấy, một lát sau, mày nhăn thành một cục.

Tả Ngôn liếc mắt qua nhìn một cái, trầm mặc một lúc, “Anh định sao chép lại toàn bộ à ?”

Hà Đạt Hoa gật đầu, “Chữ thì không thành vấn đề, nhưng tranh hơi nhiều.” Hắn ta viết chữ nhanh nhưng lại không biết vẽ.

Tả Ngôn hỏi: “Sao anh lại không in ra ?” Hơn năm mươi trang giấy đều dùng bút sao chép lại, cần gì phải như thế ?

Hà Đạt Hoa nhíu mày, nhìn thoáng qua máy gõ chữ bên góc, “Không biết dùng.”

Tả Ngôn: … Thật là khổ cho anh.

“Cái này… tôi biết.”

Tả Ngôn vừa dứt lời chỉ thấy ánh mắt dưới kính đen chặt chẽ theo dõi cậu, sau đó cậu đứng lên dẫn hắn ta qua máy gõ chữ, chỉ hắn ta cách dùng.

Mà bên kia, vài người nhìn thấy cảnh này đều rất kinh ngạc.

“Sự hiểu biết của chú gấu mèo con này không phải rộng quá đó chứ.”

Hả Ngọc xoã đầu tóc dài ra, thay giày cao gót mang lên chân, “Sao vậy, cậu đây là hâm mộ hay là ghen tị vậy ?”

Ngô Khoan nói: “Tôi chỉ cảm thấy chuyện này rất không bình thường, ai thành tinh mà không phải chịu khổ nhiều năm mới có thể gạo nấu thành cơm, còn nó, nó mới mấy tuổi chứ.”

Hạ Bảo nói: “Đừng nói mấy tuổi, nói quá rồi, người ta mới có mấy tháng thôi, còn đang uống sữa bột đây.”

“Hạ Tử Dương nếu biết việc này chắc chắn sẽ tạc mao.” Ngô Khoan chỉnh chu lại đầu, choàng một cái khăn quàng cổ lên.

Hạ Ngọc son môi đỏ mọng, hừ lạnh một tiếng, “Hắn còn có mặt mũi tạc mao ? Đến vườn bách thú hai lần, cái gì cũng không cảm nhận ra không nói, ngay cả hung thủ cũng chưa bắt được, sống chừng đó năm thật uổng phí.”

Ngô Khoan nghiêng đầu nhìn Hạ Bảo, liếc mắt như hỏi: 'Chị cậu bị sao vậy ?'

Hạ Bảo nháy mắt, 'Núi lửa bùng nổ.'

“Có chuyện gì thì nói trước mặt bà đây, đừng có liếc mắt qua liếc mắt lại, nếu cậu dám thông đồng với em trai của bà đây thì đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao năm nay khỏi cần đi mua bóng đá.”

Hạ Ngọc một thân khiêu gợi, đầu tóc đen dài gợn sóng, đôi môi đỏ thẫm, nhưng mở miệng ra một tiếng bà đây làm phá tan hình tượng này.

“Tôi cũng không phải cơ.”

“Chị, ánh mắt em đâu có kém đâu mà coi trọng hắn ?”

Hạ Ngọc cuối cùng mang lên một đôi bông tai, hôm nay ăn diện cũng xem như đầy đủ hết.

Ngô Khoan nhìn lớp nguỵ trang đi club này của cô, hỏi: “Hôm nay chị lộng lẫy như vầy là muốn đi đâu vậy ?”

Hạ Ngọc nói: “Còn không phải là đi thu thập cục diện rối rắm cho nhóc con Hạ Tử Dương kia à, đuổi theo nhiều ngày như vậy cũng không bắt được, ngay cả mặt cũng không dám lộ !”

Ngô Khoan hỏi: “Là tên lấy nội tạng kia ?”

Hạ Ngọc bắt đầu nghiêm túc, “Dạo gần đây tên hung thủ kia thường hay lui đến club đêm, tôi qua đó xem thử.”

“Chị, em đi với chị.”

“Cũng được, nhưng đến lúc đó cách xa chị chút, hai người nó sẽ cảnh giác.”

Tả Ngôn im xong đồ, thấy bên máy tính của hắn ta có một cuốn bút kí, hỏi một câu: “Trước kia anh làm nghề gì ?”

Hà Đạt Hoa đáp: “Tôi trước kia làm thư biện.”

Tả Ngôn nói: “Ồ, thư biện là gì ?”

Hà Đạt Hoa đáp: “Hiện nay người ta đều gọi là sư gia.”

Sư gia, đây là kiểu xưng hô từ bao nhiêu năm trước rồi ?

Trách không được tốc độ viết chữ nhanh như vậy, thì ra là chuyên gia ghi chép.

Quay đầu lại chỉ thấy Hạ Ngọc như biến thành một người khác, “Bé gấu trúc nhỏ, mau đến đây để chị hôn hôn một cái.”

Tả Ngôn yên lặng lui về sau hai bước, cái này hay là thôi đi. đầu lưỡi của cô có thể quấn hai vòng quanh cổ tôi đó.

Hả Ngọc làm ra vẻ mặt tổn thương, nhưng khi nhìn thấy lão đại đã đi ra ở đằng sau, cô liền thu lại biểu tình dư thừa ngay lập tức.

Tư Già nhìn thoáng qua lớp nguỵ trang của cô, “Cẩn thận một chút.”

Hạ Ngọc gật đầu, quay đầu lại hướng về phía vài người quăng mị nhãn, “Chờ tin tức tốt của chị đây.”

Nhà Tư Già cách phòng điều tra không xa, ngồi xe cũng mất tầm 10 phút.

Mở cửa, từ trong khe hở lan ra một mùi hương khá đặc biệt, Tả Ngôn lên tinh thần ngay lập tức, vật bày trí trong nhà không ngoài ý muốn đều là đồ phục cổ, nhưng trong đó cũng không thiếu vài thứ có phong cách hiện đại.

Trêи tường treo một thanh bảo kiếm lộ ra chút phong cách cổ xưa, trong góc phòng có đặt một bình hoa cao bằng người, từ trong mắt Tả Ngôn xem ra thì nó chính là đồ thật.

“Cứ tự nhiên ngồi đi, có muốn uống gì không ?”

Tư Già cởi áo khoác ném lên ghế sa lông, bước về hướng tủ lạnh.

Tả Ngôn nói, “Cái gì cũng được.”

Tư Già mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, quay đầu lại nói: “Chỗ của tôi không có sữa bột cũng không có sữa bình.”

Ai nói tôi muốn uống sữa bột !

“Măng, sữa bình, sữa bột, còn gì nữa, ngày mai đi siêu thị đều mua về.”

Tả Ngôn hỏi: “Anh đang nghiêm túc à ?”

Tư Già dùng khoé mắt liếc nhìn cậu, “Tôi giống đang nói giỡn lắm à ?”

Giống.

Tư Già lấy một chai nước khoáng qua đưa đến trước mặt cậu, sau đó ngồi ở đối diện cậu, trong tay là một chai nước màu đỏ vừa lấy từ tủ lạnh ra.

Trong tay Tả Ngôn là chai nước khoáng có nhiệt độ bình thường, nắp bình đã được mở ra,b bên trong còn cắm một cây ống hút.

Mà cái chai trong tay Tư Già vẫn còn toả ra sương trắng.

Đổ chất lỏng màu đỏ vào cái ly chân dài đến nửa ly, từ cách đọng lại có cảm giác nó không phải là rượu, giống máu hơn.

Tư Già quơ quơ chén rượu, đặt bên môi nhấp một ngụm, lưu lại một vệt màu đỏ ở trêи môi, rất nhanh liền được đầu lưỡi đỏ tươi ɭϊếʍ đi.

Cầm điện thoại bấm một dãy số quen thuộc, lúc còn chưa bấm gọi đi liền nhìn về hướng cậu, “Muốn ăn gì ?”

Tả Ngôn giờ phút này đột nhiên cảm thấy người trước mắt này từ trước đến giờ vẫn không khiến người ta thích nổi, trong đầu bay qua một đám quạ đen, cuối cùng cảm thấy chính mình nên rụt rè một chút, nói một câu KFC.

Tư Già: …

Tả Ngôn: … Đừng nhìn cậu như vậy, tuy rằng lúc làm gấu trúc cậu quả thật thèm ăn thịt đến muốn mạng rồi, nhưng loại thức ăn nhanh này cậu đã hơn 7 năm chưa ăn qua rồi, bây giờ nếu cho cậu một tô mì ăn liền cậu đều có thể vui vẻ ba ngày.

Tư Già chọn cho mình một phần đồ ăn bình thường, sau đó quả thực chọn cho cậu một phần xô gà gia đình cộng thêm một phần hamburger hai tầng.

Tả Ngôn cảm thấy nước miếng của cậu sắp khống chế không được rồi, chưa có ngày nào mà cậu chờ thời gian ăn cơm mau đến như hôm nay.

Trong cái chớp mắt khi anh trai giao đồ ăn bên ngoài gõ cửa, cậu đã sớm đem tầm mắt dời qua.

Anh trai giao đồ ăn đứng ở cửa nhà chà xát cánh tay, rùng mình một cái.

Chờ đến khi xô gà gia đình đặt trước mặt cậu, Tư Già hỏi một câu, “Cậu chắc là sau khi ăn xong sẽ không bị tiêu chảy chứ ?”

Tả Ngôn nói: “Tôi cái gì cũng có thể ăn được.” Gấu trúc là loài động vật ăn tạp, huống chi cậu bây giờ là người.

Kế tiếp là thời gian dùng cơm yên tĩnh của hai người, tướng ăn cơm của Tư Già rất tốt, như một quý công tử thời xưa, chậm rãi nhai nuốt, giống như dưới chiếc đũa của hắn chính là mãn hán toàn tịch (*).

Tả Ngôn hoảng hốt một chút, người này giống như đã sinh sai thời đại, nếu như hắn mặc trường bào…

“Nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ là… mắc nghẹn à.”

Tả Ngôn cúi đầu, cậu nghĩ nhiều rồi, nhất định di chứng của thế giới trước vẫn chưa tán đi, nhìn ai cũng giống như người cổ đại.

Sau khi ăn cơm xong cậu mới biết thì ra sức ăn của cậu thật sự không nhỏ, bởi vì cậu hoàn toàn ăn sạch hết, nhưng cũng thật đã ghiền.

Tả Ngôn được sắp xếp ở phòng ngủ dưới lầu, Tư Già ở tầng trêи cậu.

Ban đêm, cậu rốt cuộc cũng được tắm nước ấm, nằm giường êm.

Ánh trăng rọi vào, thiếu niên trêи giường bất an nhíu mày, nằm trêи giường lăn qua lộn lại, mồ hôi từ người chảy xuống làm ướt cả drap giường.

Ngay sau đó, chỉ thấy thiếu niên mạnh mẽ từ trêи giường ngồi dậy, mở cửa chạy về hướng toilet.

Đến đến đi đi ba lượt, một lần so một lần mệt mỏi.

Nện bước nặng nề, Tả Ngôn vịn tường bước về hướng phòng mình, cậu ở trong lòng an ủi mình nhất định không phải là do KFC.

'Ba' một tiếng đèn phòng khách sáng lên.

Tả Ngôn theo ý thức giơ cánh tay lên che lại ánh sáng chói mắt, sau khi thả tay xuống liền phát hiện trêи ghế sa lông ở phòng khách có một thân ảnh ngồi đưa lưng về hướng cậu, cũng không biết đã ở đây bao lâu rồi.

“Anh chưa ngủ à ?”

Tư Già đưa tay, đầu ngón tay cầm theo một vỉ thuốc, “Mỗi ngày một viên.”

Tả Ngôn nhận lấy, anh đã sớm biết tôi sẽ bị tiêu chảy à ?

Tư Già đứng lên, hẳn là vừa mới tắm qua không lâu, trêи người vẫn còn tản ra hơi nước ẩm ướt.

Giọt nước lung lay sắp đổ cuối cùng cũng không kiên trì nổi, từ sợi tóc rơi xuống, lại theo làn da ở xương quai xanh từ từ trượt xuống, đi qua cơ bụng, cuối cùng biến mất dưới sự che đậy của khăn tắm.

Tả Ngôn nhìn gương mặt tuổi trẻ cấm ɖu͙ƈ của hắn lại toả ra mị lực của nam nhân thành thục.

Đặc biệt là khối cơ bụng kia… đảm bảo khi sờ lên sẽ có xúc cảm cực kỳ tốt…

Bụng vẫn còn đang kêu gào, móng vuốt của cậu cũng có chút rục rịch.

Tư Già từ sô pha bước qua, lúc đi qua bên cạnh cậu trong tay còn cầm theo một ly mang chất lỏng màu đỏ sậm.

Lúc đến bên cạnh cậu thì dừng bước, nghiêng đầu nói, “Sau khi uống thuốc xong thì đi tắm một cái, người cậu có mùi.”

Tả Ngôn: …

Tư Già vừa đi được một nửa, liền nghe được người ở phía sau gọi hắn.

“Chuyện gì ?”

Tả Ngôn bước đến gần hắn, nghiêm túc nói, “Cám ơn sự quan tâm của anh.” Sau đó đặc biệt bước lên tự nhiên ôm hắn một cái, sau đó xoay người bỏ chạy, một mạch trốn vào trong phòng.

Tả Ngôn đem cửa phòng khoá lại, lúc uống thuốc xong tắm xong lên giường đi ngủ đã hơn hai giờ sáng, cậu cũng bị gây sức ép đến mệt mỏi.

Một khắc trước khi cậu ngủ, đột nhiên ngồi thẳng người dậy, ôm gối đầu vẻ mặt nghệch ra.

Đợi đã, cậu nhớ là lúc nãy cậu đứng ở cửa, Tư Già ngồi trêи ghế sa lông thì ai là người mở đèn ?

Với lại trong phòng điều tra nếu cậu không đoán sai thì đều là một đám quỷ, vậy làm lão đại của quỷ, chẳng lẽ lại là người bình thường ? Có thể ư ?

Bằng vào thân thủ lợi hại kia, [Mục tiêu là thiên sư à ?]

Hệ thống: [Hẳn không phải.]

Tả Ngôn sửng sốt: [Mao Sơn đạo sĩ.]

Hệ thống: [Không phải.]

Tả Ngôn: [Vậy là gì ?]

Hệ thống: [Chuyện này ta cảm thấy ngươi tạm thời vẫn không nên biết thì tốt.]

Tả Ngôn nghe nó vừa nói như vậy liền có chút dự cảm không tốt, [Vậy ngươi liền nói cho ta biết hắn có phải là người sống hay không là được.]

Hệ thống: [Ngươi từng thấy hắn thở dốc chưa ?]

Tả Ngôn nghĩ nghĩ, hình như… không có, cậu đây là vào động quỷ rồi, hiện tại cậu đổi ý còn kịp không.

Hệ thống: [Ngươi có thể thử xem.]

Tả Ngôn nằm trêи giường, cậu cứ cảm thấy lỡ như sau khi cậu ngủ sẽ có người đứng bên giường cậu nhìn chằm chằm cậu thì làm sao.

Trong tình huống bất an như thế, không quá 5 phút đồng hồ, cậu liền ngủ.

Hệ thống: … Gan thật lớn.

.

(*) Mãn hán toàn tịch: Là bữa thịnh yến cung đình ở thời nhà Thanh. Thời nay có thể xem là một bữa ăn với đầy đủ tất cả các món từ khai vị, tráng miệng, món ăn chính,…Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa