Tả Ngôn nghe được thanh âm thì quay đầu qua, nhìn thấy một người xa lạ đang đi đến.
Sau khi đến bên giường, cúi người nhìn miệng vết thương của cậu, lắc đầu nói, “Tôi mới rời đi một chút thì miệng vết thương đã biến thành như vậy, Cố Tranh đúng là không biết ôn nhu.”
Tả Ngôn thật đồng ý lời của hắn ta, nhưng mà, anh là ai.
“Tiểu mỹ nhân, chờ vết thương của em chuyển biến tốt, không bằng đi theo tôi, tôi nhất định sẽ không để em bị thương.”
Tả Ngôn mặt không đổi sắc, Cố Tranh, có người đào góc tường của anh, giữa ban ngày ban mặt.
“Anh là ai ?”
Hoàng Nghiêu lộ ra một nụ cười tự xem là ôn nhu, trong tay như có ma thuật mà xuất hiện một đoá hoa hồng đỏ, nhẹ nhàng đặt trêи lồng ngực cậu, vết máu đỏ trêи băng gạc và màu sắc của hoa hồng nhìn vô cùng hoà hợp.
“Hoàng Nghiêu, nhớ kỹ tên của tôi.”
Tả Ngôn nhìn hắn ta, lại rủ mắt nhìn xuống ngực, cố sức giơ tay lên, nắm lấy một góc hoa hồng, cái tay đáng chết của anh, hoa hồng có gai !
Hoàng Nghiêu âm thầm nhếch môi, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu, cúi người xuống, “Nói tôi biết tên của em.”
Tả Ngôn nhìn vào mắt của hắn ta, cực kì ngứa tay (Muốn tát á), nhưng trêи mặt lại mỉm cười, “Tôi họ Tổ, tên có duy nhất một chữ Tung.”
Hoàng Nghiêu bị nụ cười của cậu làm lay động tâm thần một chút, “Tổ Tung ?”
Tả Ngôn: “Ai…”
Hoàng Nghiêu có thâm ý nhìn cậu, cúi đầu đến gần, “Tiểu mỹ nhân, em có chút không ngoan nha, nhưng mà, tôi loại thích loại mèo hoang như em, khi thuần phục…”
Đâu ra một tên bệnh thần kinh này vậy, nếu không phải lúc này cả người cậu đang lực, đã sớm cho hắn ta một bàn tay.
Đúng lúc này, một thanh âm lãnh lệ vang lên ở cửa phòng.