Cả người ngồi lên ghế sa lông, ti vi không có tín hiệu.
Nghe cuồng phong ở bên ngoài, Tả Ngôn dùng quần áo che kín mình lại. ( Bé Tả sợ tiếng gió lớn ầm ầm nha :V)
Hệ thống: “Ngươi đang sợ hãi.”
Tả Ngôn phản bác, “Ta lạnh !”
Hệ thống: “Có muốn ta hát cho ngươi nghe không ?”
Tả Ngôn nói: “Được, hát một bài ca thôi miên đi.”
Hệ thống: “Nước Tây hồ là nước mắt của tôi~ hồ lô oa~ một cây có bảy đoá hoa~”
Tả Ngôn: … Ngươi đang đùa ta à, khuya rồi mà còn nổi loạn gì hả tên yêu tinh !
Tiếng gió vẫn không ngừng đập vào cửa sổ, lực đạo tựa như có người vỗ bốp bốp lên cửa sổ, đột nhiên, cúp điện.
…
“Cốc cốc cốc !”
Tả Ngôn ôm gối đầu, đứng trước cửa phòng phòng kế bên.
Quý Minh Trí ở bên trong ngủ rất say, một chút cũng không bị cơn mưa to gió lớn ở ngoài ảnh hưởng, huống chi là tiếng đập cửa của cậu.
Tả Ngôn do dự nhìn qua cửa phòng của Tạ Hào, tự hỏi một hồi, cảm thấy vẫn nên trở về phòng của mình.
Tia chớp xẹt qua một đường, chiếu sáng cả hành lang.
Một người mặc áo mưa màu đen chạy về hướng cậu ngày càng gần…
Tả Ngôn xoay người, một cái bóng đen đứng phía sau cậu, làm cậu sợ đến mức theo bản năng lùi lại mấy bước.
Trêи người tên mặc đồ đên vẫn không ngừng có nước chảy xuống, ẩn ẩn còn có chất lỏng màu đỏ cùng chảy xuống, tinh thần của Tả Ngôn thoáng chốc buộc chặt.
Tả Ngôn: “Hệ thống ! Đây tình huống gì !”
Hệ thống để cậu lãnh tĩnh, “Hắn là Tạ Hào.”
Tả Ngôn lúc này một chút cũng không hề cảm thấy tin tức này có thể khiến cậu lãnh tĩnh chút nào, nếu là Tạ Hào vậy không phải càng doạ người hơn à !
Hắn chính là một tên có trạng thái tinh thần cực kỳ không ổn định, còn là một tên bệnh tâm thần có khuynh hướng giết người !
Trong lúc này, tên mặc đồ đen cử động, hắn đẩy mũ xuống, lộ ra khuôn mặt của hắn.
Đúng là Tạ Hào, giờ phút này mặt không đổi sắc nhìn cậu.
Tả Ngôn: Còn đặc biệt cúi đầu nhìn xuống.
Tả Ngôn nhìn nhìn nơi mình đang đứng, quả thật muốn khóc, phía sau đã là đường chết của cậu.
“Này, tôi bị mộng du…”
Từ trong áo mưa của Tạ Hào lộ ra thứ gì đó dài dài cong cong, thanh âm từ tính nói: “Tôi cũng bị mộng du.”
Tả Ngôn ngây người một chút, “Thật trùng hợp.”
Anh cái tên ngốc này ! Bị mộng du còn có thể nói chuyện à !
“Đúng là thật trùng hợp.”
Tạ Hào câu môi mỉm cười, chậm rãi lấy thứ trong ngực của hắn ra.
“Meo~”
Một con mèo nhỏ màu vàng nằm cuộn mình trong tay của hắn, trêи người đã ươn ướt.
Mà một tay khác của hắn đang cầm giá vẽ.
“Giúp tôi giữ một chút.”
Tả Ngôn hơi giật mình ôm lấy bé mèo, cùng tên nhóc kia mắt to trừng mắt nhỏ.
Tạ Hào mở cửa phòng ra, thấy cậu vẫn còn đứng sững sờ tại chỗ, kéo kéo một góc gối đầu của cậu, kéo cậu tiến vào.
Tả Ngôn là bị đầu lưỡi của mèo ɭϊếʍ mới hoàn hồn.
Bên kia, Tạ Hào nhìn bức tranh của hắn, nhẹ thở một hơi.
Quay lại nhìn thấy một lớn một nhỏ đang nhìn hắn, cười khẽ một tiếng.
“Không nghĩ đến sẽ có gió lớn như vậy, thuốc màu vẫn chưa làm xong, đã bị thổi đi.”
Sau đó bước đến, vỗ vỗ cái mũi của bé mèo, “Bên ngoài đang mưa, tên nhóc này vậy mà lại trú mưa dưới vải vẽ tranh của tôi.”