Tay của Tả Ngôn bị thương, là một bệnh nhân nên cậu chỉ có thể ngồi trêи giường nhìn Tạ Hào thu thập hành lý cho hai người.
Vali được đặt trêи giường, trong lúc Tạ Hào quay đầu lại lấy quần áo xếp vào, Tả Ngôn liền bỏ một chiếc máy game chơi game vào trong.
Ngay lúc Tạ Hào đang đắn đo nên lấy chiếc qυầи ɭót nào cho cậu, Tả Ngôn liền bỏ một bao đồ ăn vặt vào trong.
… Tạ Hào đứng ở cửa phòng, nhìn cậu nhét Nhị Cẩu vào vali.
“Có muốn mang thêm Tiểu Kim theo luôn không ?”
“Nó nặng lắm, vẫn nên bỏ đi.”
Tả Ngôn sửng sổ, tay cậu ấn cái đuôi của Nhị Cẩu, có ý đồ muốn nhét vào trong lớp quần áo.
Tạ Hào bước lại nói: “Em rất khẩn trương ?”
Có thể không khẩn trương à, đi gặp gia trưởng đó !
Lần đầu tiên trong đời luôn đó.
Tạ Hào nói: “Đừng khẩn trương, bọn họ chắc chắn sẽ thích em.”
Kỹ thuật gạt người của anh tốt thật đó, không thể nhìn ra sơ hở dù chỉ một chút.
Ngày mai hai người bọn họ phải bay đến nước M, còn hai bé sủng vật trong nhà Tạ Hào đã tìm người đến chăm sóc.
Nhị Cẩu vẫn còn nhỏ, có chút vô tư đến vô tâm, cho nó ăn nó liền có thể quấn quấn bạn.
Đại Hoàng thì không như vậy, chú rắn này sắp thành tin đến nơi rồi.
“Bộp bộp !”
Tả Ngôn miệng ngậm xoài dẻo bọc đường chạy xuống dưới lầu, chỉ thấy Đại Hoàng chậm rì rì lướt qua trước mặt cậu, lưu lại một vệt sền sệt.
Nếu cậu không nhìn lầm thù đây chính là sốt cà chua ở phòng bếp, cùng nước ép rau quả.
Màu sắc rực rỡ, khiến dưới lầu chỗ nào cũng không thoát nạn.
Nhìn sắc mặt của Tạ Hào, chú rắn này sớm muộn gì cũng sẽ được mang đi nấu canh.
Nhờ chú rắn béo ban tặng mà hai người lại bắt đầu làm tổng vệ sinh.
Đương nhiên vẫn như cũ, Tạ Hào làm, Tả Ngôn đứng xem xét, còn phụ trách việc chạy chân.
“Lấy dầu thông đưa cho tôi.”
“Được.”
Bước đến phòng ngủ, tiếng chuông di động của cậu vang lên.
Một bên nhận điện thoại, một bên đi đến phòng vẽ.
“Alo.”
“Hứa Dương, hiện tại cậu đang ở đâu ?”
Tả Ngôn dạo quanh một vòng trong phòng, không tìm thấy, bắt đầu mở từng ngăn từng ngăn kéo ra tìm.
“Tôi ở nhà chứ đâu.”
“Tôi đang đứng ngay trước cửa nhà cậu nè, gõ cửa cả nửa ngày rồi.”
Tả Ngôn buồn bực, tìm cậu làm gì vậy ?
“Tôi đang ở nhà của Tạ Hào, anh đến đây tìm tôi đi.”
Từ ngăn kéo sâu nhất phía dưới, cậu nhìn thấy một khung ảnh, bên trong là tấm ảnh chụp một nhà ba người.
Tả Ngôn nhìn thoáng qua, sau đó liền bị mấy tờ giấy hỗn độn ở dưới hấp dẫn ánh mắt.
Là mấy bức phác hoạ của cậu.
Có bộ dáng lúc cậu ngủ, còn có bộ dáng lúc cậu ăn thứ gì đó.
Tả Ngôn cầm ra, từng tờ từng tờ đều là cậu, không biết Tạ Hào đã vẽ lúc nào.
“… Chuyện này cậu đã biết chưa ?”
Tả Ngôn quên mất những gì vừa nghe lúc nãy, vừa mới thấy được một tờ giấy đều là chữ viết tay của Tạ Hào, “Anh vừa nói gì ?”
Tả Ngôn không chút để ý xem xem trêи tờ giấy viết cái gì, nhưng càng xem càng kinh hãi.
Tả Ngôn: “Hệ thống, đừng nói với ta là chuyện này là thật nha !”
Hệ thống: “Mau bỏ vào lại đi, Tạ Hào đến !”
Tả Ngôn bối rối bỏ lại những bức phác hoạ cùng tờ giấy kia vào ngăn kéo, vừa mới đóng ngăn kéo lại, chợt nghe thấy trong di động đột nhiên truyền ra một tiếng hô to.
“Tôi nói… cậu là con trai của Hứa Dương Dương !”
Thanh âm như máy biến điện năng phát ra.
Tả Ngôn bị doạ cứng đờ, lướt điện thoại di động tìm trang đang mở cuộc gọi, càng bối rối lại càng tìm không ra.
Hệ thống cũng lo lắng lên, Tạ Hào cách gần quá, một khi nó có động tác gì liền sẽ bị phát hiện.
Tạ Hào đã đứng ở cửa phòng, biểu tình trêи mặt rất lạnh, Tả Ngôn bị hắn doạ sợ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám.
Trong điện thoại, Quý Minh Trí vẫn còn đang dặn cậu.
“Tính nguy hiểm của tên Tạ Hào này không thể chắc chắn được, nếu hắn biết được thân phận thật của cậu, có khả năng sẽ làm ra những chuyện quá kϊƈɦ, đương nhiên đó là tình huống xấu nhất…”
Tả Ngôn nhìn Tạ Hào, nói vào trong di động: “Hắn đã biết.”
“Vậy cậu không sao chứ !”
Tả Ngôn nói: “Tôi không sao, ngày mai đã quyết định phải đi nước M gặp gia ba mẹ.”
Sau đó cuộc gọi được cắt đứt, Quý Minh Trí nhìn di động, cảm thấy vẫn có chút không đúng lắm.
Tạ Hào bước vào phòng, đi đến tủ quần áo bên cửa phòng lấy dầu thông, đặt vào trong tay của Tả Ngôn.
Sau đó bước qua cậu, kéo ngăn kéo đặt những thứ đó ra.
Tả Ngôn lùi về sau hai bước, sau đó bị bắt lấy bả vai.
“Đừng động, ngoan.”
Vậy anh có thể cũng đừng động hay không, tôi đều bị doạ sắp chảy nước tiểu rồi.
Tả Ngôn mắt thấy hắn mở ngăn kéo ra, lấy những bức tranh cùng tờ giấy được đặt bên tròn ra.
Góc bên phải có dính lại dấu vết của xoài dẻo bọc đường.
“Xem hết rồi à ?”
Tả Ngôn lắc đầu.
Tạ Hào ôm bả vai của cậu, lấy tờ giấy kia đặt trước mặt cậu, “Kế hoạch của tôi hoàn mỹ không ?”
Tả Ngôn gật đầu, với chỉ số thông minh này mà nói cũng đã hơn người khác hai cân thịt rồi.
Tạ Hào nói: “Vẫn chưa đủ hoàn mỹ, bởi vì có đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tỷ như như em, cũng tỷ như như, vừa nãy em đã biết được.”
…
Từ một chai dầu thông dẫn đến huyết án, sau đó lấy việc Tả Ngôn bị cầm tù trong phòng tối làm dấu chấm hết.
Chuyện gặp gia trưởng cũng bị dời đi.
Tả Ngôn nhìn dưới chân của mình nhiều ra một sợi dây xích, ngón chân lúc ẩn lúc hiện, phát ra thanh âm thanh thuý.
Trước đó hai người còn mới làm giấy chứng nhận kết hôn giả, sau đó còn định đi gặp gia trưởng.
Hiện tại lại đối xử với cậu như vậy, cái tên nam nhân thất thường này.
Ai.
Tả Ngôn: “Ta vẫn luôn nghĩ rằng hắn là tên bị hố, lại không ngờ được hắn dĩ nhiên lại là boss ẩn.”
Hệ thống: “Đây là vấn đề về chỉ số thông minh.”
Tả Ngôn lúc này không thể không thừa nhận, cái thứ cậu nhìn thấy trước đó là một bản kế hoạch cực kỳ đầy đủ.
Bản chân chính của việc giết người không dùng dao.
Thái Dũng cho rằng gã là người đùa giỡn những người khác, lại không biết rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Tạ Hào.
Thậm chí ngay từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, làm cách nào để khiến Thái Dũng phát hiện hắn là đứa trẻ của hai mươi năm trước kia, đều đã được chuẩn bị tỉ mỉ trong kế hoạch.
Bao quát việc sau đó hắn được xem là người có hiềm nghi lớn nhất, rồi lại được thả ra.
Không phục cũng không được.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Tạ Hào bước vào, nhìn thấy cậu đang ở trêи giường đùa nghịch sợi xích.
“Đói bụng không ? Hay vẫn đang nhàm chán ?”
Tả Ngôn bị nắm gáy hôn hai cái, “Tôi muốn chơi game.”
Tạ Hào xắn tay áo lên, “Muốn chơi game gì ?”
Tả Ngôn nghĩ nghĩ, “Cái game hôm qua chơi.”
“Được, đợi tôi làm xong bữa tối.”
Tả Ngôn mang theo dây xích, đứng ở cửa phòng bếp nhìn hắn.
Từ sau khi Tả Ngôn biết được chuyện của hắn, mà Tạ Hào cũng biết được thân phận thật sự của cậu, hắn cũng không hề làm gì cậu.
Hai người chỉ là từ trong thành phố dọn ra vùng ngoại thành, chỗ này có thể nói là ngay cả một người cũng không có, sau đó cậu liền sống cuộc sống bị ngăn cách với nhân thế.
Chuyện này xảy ra cũng được cỡ một tuần rồi, ngoại trừ Tạ Hào, cậu không hề nói qua một câu với những người khác, đương nhiên cũng là do cậu chưa hề thấy được có người nào xuất hiện ở chỗ này.
Ăn xong cơm, Tạ Hào lấy máy tính ra, mở internet lên.