Hạ nhân khom người, “Dạ, thời gian tử vong là lúc giờ mão (*).”
Nói cách khác chính là mới vừa trở về liền bị người diệt khẩu, Tả Ngôn nhìn thi thể, nhớ đến người cậu từng thấy vùng vẫy dưới hồ hôm trước.
Hệ thống: “Chính là hắn.”
Chuyện này có thể xem là trùng hợp ư, mới hôm trước bị ngã xuống nước, hôm nay liền chết đuối ở cùng một chỗ.
Tên sát thủ kia, là cố ý à ?
Chỉ nghe bên cạnh phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó một vị mỹ nhân hồng y lạnh run mà nhào vào ngực cậu.
Tả Ngôn cúi đầu yên lặng nhìn thoáng qua, thuận thế ôm lấy thắt lưng của hắn, mới một ngày không gặp, Các chủ đại nhân, anh rốt cuộc đã nghĩ thông chuyện gì rồi ?
“Đừng sợ.”
Tiêu Lưu Tuý ngẩng mặt, cằm của hắn đặt trong ngực của cậu, một bên kéo qua một tay khác của Tả Ngôn cũng ôm lấy thắt lưng của hắn.
“Có thi thể.”
Trong lòng Tả Ngôn lạnh lùng, nói cứ như anh chưa từng gặp qua vậy đó.
Trong mắt người khác, hai tay của Vương gia đang ôm lấy thắt lưng của nam nhân, hai người một người cúi đầu, ánh mắt ôn nhu, một người ngửa đầu, hô hấp lần lượt thay đổi, tựa như ngay sau đó môi của hai người sẽ cùng dính lại một chỗ.
“Vô Lại, chuyện của Nguỵ Dịch giao cho ngươi xử lý.”
“Dạ.”
Cũng không biết cái tên hung thủ sau màn kia có còn ở Vương phủ không, nếu vẫn còn, chuyện như vầy, cũng không phải ít.
Tả Ngôn: “Hệ thống, ta gặp nguy hiểm.”
Hệ thống: “Ngươi có độ nguy hiểm lớn nhất chính là tên đang ở bên cạnh ngươi.”
Tả Ngôn nghiêng đầu, vị Các chủ này lại có mục đích gì chứ, còn nữa… đừng mẹ nó kéo tay áo của cậu nữa, y phục sắp bị kéo rớt rồi !
Tiêu Lưu Túy ngẩng đầu, ánh mắt vô tội.
“Vương gia.”
Một thanh âm thanh thuý vang lên phía sau cậu, Tả Ngôn quay đầu lại, không hề có ký ức gì về người này, nhưng nhìn cách ăn diện chắc hẳn cũng là một người trong hậu cung của cậu.
“Có việc ?”
“Ta biết Nguỵ công tử chết như thế nào.”
Chỉ một câu, liền khiến những người ở đây cả kinh.
Tả Ngôn nói: “Không phải hắn trượt chân rơi xuống nước, sau đó chết đuối à ?”
Người nọ vội vàng nói: “Không phải ! Hắn bị người xô mạnh xuống hồ !”
Chẳng lẽ có người thấy được à ? Một tin tức tốt như vậy.
Tả Ngôn hỏi, “Là ai ?”
Người nọ do dự trong chớp mắt, sau đó chỉ vào phía trước, “Chính là hắn ! Ta tận mắt nhìn thấy hắn đẩy Nguỵ công tử rơi xuống hồ !”
Tầm mắt của mọi người theo ngón tay của người nọ nhìn qua, sau đó dừng lại trêи người người đang đứng bên cạnh Vương gia.
Khoé môi của Tiêu Lưu Tuý vẫn còn mang theo ý cười, “Ta ?”
Tả Ngôn nhíu mày, nếu người này muốn giết người thì ngày hôm qua đã sớm không lưu lại mạng sống cho tên đó, “Ngươi tận mắt nhìn thấy à ?”
“Vâng, lúc ta gọi người chạy đến, Nguỵ công tử đã…” chết.
“Gia.” Tầm mắt của Vô Lại quét qua hai người một lần, hạ mắt, hai người này, ai cũng không thể giữ lại.
Tả Ngôn không nói chuyện, không khí nhất thời cứng lại.
Tiêu Lưu Tuý nghiêng đầu nhìn cậu, uỷ khuất nói: “Vương gia, hắn đang nói dối.”
Hai cánh tay đang ôm lấy thắt lưng của hắn chợt buông lỏng ra, trong ánh mắt của Tiêu Lưu Tuý hiện lên một tia hàn quang.
Tả Ngôn bước đến trước mặt người vừa tố cáo, từ trêи cao nhìn xuống người nọ.
“Hắn nói, ngươi nói láo.”
“Vương gia, những lời ta nói đều là sự thật ! Thật sự là hắn !”
Tả Ngôn nói: “Vô Lại.”
“Dạ.”
Người bị vài tên hạ nhân lôi đi, tiếng kêu lớn của người nọ vẫn còn vương bên tai mỗi người.
“Vương gia ! Tại sao ngài tin hắn mà lại không tin ta !”
Lãng Tử Ngọc nhìn nam nhân ở trước mắt, chỉ đứng ở nơi đó, liền tựa như một bức hoạ được cuộn tròn, vô tình như thế.
Mà suy nghĩ trong lòng Tả Ngôn là, vu oan ai không vu oan, lại cố tình vu oan cho vị này, không chừng qua hôm sau cậu liền có thể nhìn thất một khối thi thể mới trôi trôi trêи mặt hồ.
Đại khí của những người khác cũng không dám phát ra ngoài, Vương gia thế mà một chút cũng không hoài nghi tên mới đến này.
Trêи đường trở về, Tiêu Lưu Tuý dính chặt bên người cậu, một bên chơi chơi với tay áo cậu, tựa như vô ý hỏi: “Vương gia, lỡ như thật sự là ta giết thì sao ?”
Tả Ngôn nhìn hắn một cái, “Ngươi tại sao lại muốn giết hắn ?”
“Bởi vì, hôm qua người được ở bên cạnh Vương gia chính là hắn.”
Tả Ngôn dừng bước, xoay người nắm lấy cằm của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Giết vậy cứ giết đi, lần sau không được để người khác nhìn thấy.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Lưu lại một mình Tiêu Lưu Tuý đứng tại chỗ, hơn nửa ngày, một tiếng cười khẽ vang lên.
Đầu lưỡi màu đỏ tươi ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, nam nhân lộ ra một ý cười đầy nguy hiểm, “Rất thú vị.”
Tả Ngôn vừa đi trong chốc lát, không thể nhịn được nữa, “Ngươi đang cười ta đấy à ?”
Hệ thống: “Ta không có.”
Tả Ngôn: “Ngươi có.”
Hệ thống: “Vừa nãy ta có nhìn thấy đồ lót của ngươi.” Mục tiêu cũng nhìn thấy.
Tả Ngôn thẹn quá hoá giận, “Ngươi nhìn lầm rồi !”
Vốn cậu hẳn là phải nâng cằm đối phương lên nói câu nói đó, nhưng cậu nghĩ lại tư thế kia một chút, nam sủng nhà ai có thể cao giống như hắn vậy hả !
Buổi chiều, Tả Ngôn đang ngồi trong khố phòng (**) gây sức ép.
Mục tiêu đến Vương phủ của cậu, hẳn là không phải vì giết cậu, nhân sĩ giang hồ động thủ đối với Vương gia, vậy cứ chờ khai chiến đi.
Hệ thống: “Vậy nên ngươi cho rằng hắn đến trộm đồ à ?”
Tả Ngôn gật đầu, “Nếu không thì là đến trộm người ?”
Hệ thống: … Cũng có khả năng.
Quản gia lấy một quyển tập ra, nói những tài sản ở trong phủ đều được viết lại bên trong.
Tả Ngôn lật xem nửa cuốn, nhìn đến nỗi mắt đều đau, cũng không tìm ra được thứ gì đáng giá để Các chủ tự mình động thủ mà đến lấy như vậy.
Nhưng, đồ vật trong phủ thật đúng là nhiều, đột nhiên nhanh chóng biến thành kẻ có tiền, “Quản gia, buổi tối làm hai phần gà chiên muối (***).”
Quản gia đáp ứng, sau đó xoay người liền truyền lệnh xuống.
Hệ thống: “Ngươi ăn hết nổi à ?”
Tả Ngôn: “Phần còn lại là ta chuẩn bị cho ngươi, ta có tiền, cũng không thể để ngươi vất vả.”
Hệ thống: “…”
Tả Ngôn: “Không sao, tuy rằng ngươi ăn không được, nhưng ta có thể thay ngươi miêu tả xem ăn ngon bao nhiêu.”
Hệ thống: “… Con người ngươi thật tốt.”
Tả Ngôn: “Đừng khách sáo.”
Ai khách sáo với ngươi !
Sau khi Tả Ngôn xem xong khố phòng, liền phân bó quản gia phải đặt nhiều thêm ổ khoá.
Ban đêm, lúc người nào đó lần thứ hai bay đến khố phòng muốn tìm xem có thêm chút manh mối nào hay không, chỉ thấy trêи cửa nhiều thêm một loạt ổ khoá.
Tối nay vì phòng ngừa có người lại đến gây rối, Tả Ngôn thuận lý thành chương mà không cần gọi người tiến vào hầu hạ.
Nhưng khi không có những thanh âm đó để nghe, lại có chút ngủ không được, lăn qua lộn lại, Tả Ngôn ngồi dậy, gãi gãi đầu, quả nhiên một thói quen được dưỡng thành liền không dễ thay đổi.
Đứng dậy bước xuống sàn đi rót nước, một bước không vững liền ngã xuống.
“Mẹ nó !”
Mắt cá chân cảm nhận được cơn đau đớn, Tả Ngôn ngồi dậy ấn ấn xoa xoa, đột nhiên một loại cảm giác không giống bình thường lướt qua khiến tứ chi cậu cứ như bị điện giật.
Một tiếng ngân nga vang lên trong phòng, Tả Ngôn hoảng sợ, “Đệt, tình huống gì vậy !”
Trong thân thể có một loại cảm giác ngưa ngứa khó nhịn, rất muốn có thứ gì đó có thể dùng lực mạnh mà lưu lại dấu vết trêи người cậu…
Tả Ngôn: “A, đây là xảy ra chuyện gì !”
Hệ thống: “Đau đớn sẽ khiến ngươi hưng phấn lên, mau đi xuống tầng hầm ngầm.”
Tả Ngôn nhớ đến một đống dụng cụ loạn thất bát tao dưới tầng hầm ngầm kia, trong lòng cứ như có một đám thảo nê mã chạy qua.
Tả Ngôn: “Đánh chết ta cũng không cần những thứ đó !” Còn phải dùng trêи người của mình nữa chứ !
Hệ thống: “Có cốt khí lắm.”
Tả Ngôn khó khăn leo lên giường đắp chăn, cố gắng xem nhẹ cảm giác trong thân thể mình.
Chăn ma sát với làn da, đều có thể khiến cả người cậu run lên.
Tả Ngôn đá văng chăn ra, cuộn thành một cục, một cử động nhỏ cũng không dám, “Này mẹ nó là bị nghiện à !”
Tựa như loại cảm giác khi hút thuộc phiện, cực kỳ muốn, ảnh hưởng đến tư dut của cậu.
Hệ thống: “Xuống tầng hầm ngầm.”
Tả Ngôn: “Không đi.”
Cậu không thể tự mình hạ thủ với mình được. Hơn nữa, về sau cũng không thể giữ nguyên loại thể chất mẫn cảm này.
Trêи người phảng phất như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua, chỗ đau ở mắt cá chân thỉnh thoảng dụ dỗ cậu.
Lại đau thêm một chút, trêи người, trêи cánh tay, trêи ngực…
Người trêи nóc nhà tay chống cằm, thưởng thức cảnh sắc bên dưới…
.
(*) Giờ mão:Từ 5h – 7h sáng.
(**) Khố phòng:Theo mình thì đó là phòng chứa tiền, chứa tài sản, ngọc ngà châu báu, đồ sang quý trong phủ.
(***) Gà chiên muối:Là một món ăn vặt thường gặp ở Đài Loan, Trung Quốc.