Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 93



[93] – Mỹ nhân có độc (11)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Lễ Vạn Thọ đã đến gần, các nước láng giềng đều sôi nổi đưa hạ lễ sang, mấy ngày gần đây kinh thành rất náo nhiệt.

Bởi vì được Hoàng đế ca ca nhà mình dặn dò qua, mấy ngày này phải thu liễm lại chút, Tả Ngôn mừng rỡ việc mỗi ngày đã không cần phải ra ngoài gây chút hoạ nhỏ.

Trêи chiếc xích đu rộng lớn, một nam nhân mặt mày như mực đang híp mắt nghỉ ngơi, bên cạnh nằm một vị hồng y nam tử.

Dần dần, đầu của nam nhân ngã qua một bên, tựa lên bả vai của người bên cạnh.

Tiêu Lưu Tuý nghiêng đầu nhìn cậu, từ chân mày đến chiếc mũi, đôi môi nhàn nhạt, chiếc cằm tinh xảo…

Y phục bị đè ra một nếp uốn, lộ ra xương quai xanh ở dưới, một ngón tay nhẹ kéo vạt áo ra, gợi áօ ɭót bên trong lên, làn dã trắng nõn nhất thời lộ ra bên ngoài.

Trong đầu Tiêu Lưu Tuý nhớ lại đêm hôm đó, tay chân người này bị trói lại, trêи làn da trơn bóng là từng vệt ửng đỏ, mỗi một vết đều là do hắn tự tay tạo nên, cắn chặt môi, ánh mắt loé lên vẻ không cam, rồi lại trầm mê…

Chỉ mới nhớ lại, đã khiến cho hắn khống chế không được.

Một hạt phi trùng theo vạt áo rộng mở mà bay vào, Tiêu Lưu Tuý không vui nhíu mày, ngón tay với vào trong y phục, phi trùng càng ngày càng hướng vào bên trong, tay của hắn cũng càng ngày càng hướng xuống phía dưới…

“Vương gia ! Không ổn rồi…”

Tả Ngôn giật mình một cái, mạnh mẽ tỉnh lại từ trong mộng.

Hạ nhân trợn mắt há mồm, chỉ thấy người nam nhân mới tới này đè lên người Vương gia nhà bọn họ, một tay đang vuốt ve gì đó trong y phục, mà Vương gia lại dùng ánh mắt ngây thơ nhìn qua.

Hạ nhân theo bản năng nuốt nước bọt, bộ dáng này của Vương gia…

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Lưu Tuý quét về phía tên hạ nhân, thân thể của người mới đến hệt như bị đông cứng lại, “bộp bộp” quỳ xuống mặt đất, thân thể nằm úp sấp lại, không dám ngẩng đầu lên, cả người run rẩy.

Thu lại ánh mắt, Tiêu Lưu Tuý nhìn xuống người dưới thân, mới vừa tỉnh lại nên gương mặt có chút hỗn loạn, miệng nhỏ hơi nhơ mở ra, mơ hồ có một sợi chỉ bạc chậm rãi chảy xuống…

Cảm giác tay áo chà qua khoé miệng rốt cuộc cũng khiến đầu của Tả Ngôn lấy lại tinh thần, trước mắt là một gương mặt mang theo ý cười.

Cúi đầu, vạt áo bị mở rộng, có một bàn tay càng ngày càng dời xuống phía dưới.

Tả Ngôn lấy con dao cầm tay luôn giữ bên người để phòng thân ra, mặt không đổi sắc, “Ngươi đang làm gì ?”

Tiêu Lưu Tuý thành thật thu tay lại, “Ta thấy thời tiết khá nóng bức, sợ Vương gia ngủ không ngon…”

“Vậy nên ngươi muốn khiến ta cảm thấy mát mẻ đúng không ?”

Tiêu Lưu Tuý dùng ánh mắt vô tội, “Vương gia cơ trí.”

Cái chân bà nội anh !

Tả Ngôn cầm dao cầm tay nhẹ nhàng dịch xuống, “Đây là cái gì ?”

“Đã một lâu rồi nó không gặp Vương gia, nó cực kỳ nhớ ngài.”

Nói xong nhẹ nhàng chạm vào cậu.

“Ta cũng rất nhớ, không bằng ngậm đi.”

Tả Ngôn nâng chân lên, Tiêu Lưu Tuý nhanh chóng lách mình xuống đất. Người nọ mơ thấy gì vậy ? Tâm trạng hình như không tốt lắm.

Tả Ngôn chỉnh lý lại quần áo, nhìn về hướng tên hạ nhân đang quỳ.

“Chuyện gì ?”

Hạ nhân lúc này mới run run rẩy rẩy nói: “Ngọc mỹ nhân bị rơi xuống nước…”

Tả Ngôn nhíu mày, “Ngọc mỹ nhân ?” Người này là ai vậy ?

Hệ thống: “Vị tiểu thϊế͙p͙ thứ ba mươi bốn của ngươi.”

“Cứu lên chưa ?”

Hạ nhân nói: “Đã cứu lên rồi, nhưng… Ngọc mỹ nhân vẫn muốn tìm chết…”

Tả Ngôn nhíu mày, bảo hạ nhân dẫn đường, lúc đến nơi chỉ thấy một nữ nhân diện mạo thanh lệ đang ngồi bệt dưới đất, bên cạnh còn có một người nam nhân.

Tả Ngôn rốt cuộc cũng hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

Trong phủ này của Chu Tử, đông đảo nam nữ, đều là những tiểu tử và tiểu cô nương vẫn còn mang vẻ chính trực của thanh xuân tuổi trẻ, hơn nữa, phần lớn đều không bằng lòng đi theo Chu Tư, vậy nên bị khoá trong đại viện này, khó tránh khỏi sẽ có việc súng cướp cò.

Trước kia chưa gặp được nên không biết được bao nhiên, nhưng hôm nay đôi này chơi lớn, ban ngày ban mặt dám tuỳ tiện mà dám chàng chàng thϊế͙p͙ thϊế͙p͙, vừa rồi liền bị một đám người bắt gặp tại trận.

Người nữ không tiếp nhận được kết quả này, muốn nhảy xuống tự tử, người nam thấy vậy liền ngăn cô ta lại.

Tả Ngôn xem kịch một hồi, trong đầu hiện lên cuốn sách Titanic xuất bản lậu.

Nữ: “Đừng cản ta, ta muốn nhảy.”

Nam: “Nàng nhảy thì ta cũng nhảy.”

Nữ: “Chàng không thể nhảy, không cần vì ta mà bla bla bla…”

Nam: “Ta không thể mất đi nàng bla bla…”

Tả Ngôn tìm một chỗ ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.

Tiêu Lưu Tuý nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai của cậu, nói: “Vương gia đang đợi gì vậy ?”

Tả Ngôn: “Đợi biến thân.”

Ba nha nha tiểu ma tiên, nàng đại cữu hắn nhị cữu toàn thân biến !

Tiêu Lưu Tuý ngồi sát bên cạnh cậu, “Biến thân là gì ?”

Tả Ngôn nói: “Chính là từ một thân phận phổ thông biến thành một thân phận cực kỳ khủng bố.”

Tiêu Lưu Tuý hạ mắt, “Vương gia thật sự bác học đa tài.”

Trong chốc lát sau, những người khác mới nhận ra rằng Vương gia đang đứng phía sau bọn họ.

Nữ nhân ngồi dưới đất khóc như mưa, cả người ướt đẫm, nam nhân ôm lấy nàng, thâm tình nhìn nàng, “Vương gia, chúng ta là thật tâm tương ái, thỉnh ngài thành toàn cho chúng ta.”

Tả Ngôn: “Hệ thống, bình thường gặp loại tình huống nên thì nên xử lý sao ?”

Hệ thống: “Nhốt vào ngục giam, đồng thời dùng hình.”

Tả Ngôn: “Quá tàn nhẫn.”

Tả Ngôn nhìn hai người dưới đất, nhẹ hít một hơi.

Ngẩng đầu lên quét mắt nhìn một loại nam nhân nũ nhân đang đứng một bên.

“Còn ai muốn rời đi ?”

Những người khác đột nhiên im lặng, không rõ Vương gia nói lời này có ý gì.

Sau khi quản gia nghe được tin liền vội vàng đuổi đến, vừa đến liền nghe được câu này của Vương gia.

“Lý thúc, hai người lén lút trong vườn này, cùng những người muốn bỏ đi khác, thả đi hết đi.”

Quản gia kinh ngạc, “Gia…”

Tả Ngôn thản nhiên nhìn nhìn hai người ngồi dưới đất một cái, xoay người rời đi.

“Muốn lăn, vậy cút hết đi.”

Một câu, tràn ngập ngữ khí thất vọng, thân ảnh biến mắt trong tầm mắt của bọn họ.

Bước trêи con đường bằng đá, tận hưởng không khí trong lành, không tự giác thả chậm cước bộ.

Hệ thống: “Hôm nay ngươi có điểm gì là lạ.”

Tả Ngôn nói: “Chỗ nào lạ ?”

Hệ thống: “Tâm trạng hình như không tốt lắm ?”

Tả Ngôn lấy một mảnh lá cây vừa rơi xuống đầu mình xuống, “Muốn sống một cuộc sống không có trở ngại, trêи đầu sao có thể không có điểm lục.”

Hệ thống: “Sâu sắc.”

Phía sau chợt dán lên một thân thể, tốc độ đi nhanh liền biến liền thành kéo thêm một người.

“Ngươi không đi ?” Tả Ngôn nghiêng đầu.

“Ta sao có thể rời khỏi Vương gia chứ ?” Nam nhân mở hai tay ra đem cậu vòng vào trong ngực, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói.

Tả Ngôn xoay người, hai người mặt đối mặt, Tả Ngôn khẽ ngẩng đầu, hướng về phía hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

Tiêu Lưu Tuý cúi đầu, Tả Ngôn nắm lấy cằm của hắn, hô hấp phà lên môi của hắn, “Thời tiết nóng như vậy, không bằng ta…”

Ánh mắt của Tiêu Lưu Tuý sáng ngời, giây tiếp theo, cả người liền xuất hiện trong hồ nước.

Tả Ngôn thu chân lại, cúi đầu nhìn hắn nói: “Khiến ngươi cũng mát mẻ.” Cho anh dám cởi quần áo của ông đây ! Cho anh dám có ý định trộm đồ của ông đây ! Cho anh chuyện gì cũng không nhớ rõ !

Nói xong xoay người rời đi.

Tiêu Lưu Tuý lau vài vệt nước trêи mặt, cong môi lên, tiếng cười khẽ tràn ra từ khoé môi.

Hệ thống vây xem toàn bộ hành trình: … Tâm trạng của kí chủ hình như thật sự không ổn lắm.

.

HLTT: Cái dòng mình in đậm là có ẩn ý hết đó. Nếu bạn nào đã đoán được anh công là ai (ở thế giới thực) vậy khi đọc dòng in đậm sẽ hiểu ngay ^^