Hách Liên Tử Câm chỉ cảm thấy dưới hạ khố một trận căng thẳng, cự vật đã bất tri bất giác nhất trụ kình thiên.
Nhưng hắn lại làm bộ dáng điềm nhiên như không, bước tới chỗ Mộ Thiển Thiển, trong mắt chỉ có bộ ngực sữa của nàng đang không ngừng phập phồng, hắn thầm nghĩ đem xiêm y trước ngực nàng xé vụn.
Một trận gió lạnh thổi tới, làm tóc dài của hắn nhẹ nhàng phất phơ, chút lành lạnh này, nháy mắt làm ý thức bị lạc điệu trở lại.
Dùng sức lắc đầu, mới giật mình thấy vừa rồi bản thân cư nhiên bị mê tình hương làm lung lay tâm trí, trong lòng kinh ngạc không thôi, đến lúc Mộ Thiển Thiển quay đầu lại nhìn, hắn đã nhấc chân, đảo mắt đã trốn đến vô ảnh vô tung.
Vì không để bản thân bị người khác hạ độc mưu hại, từ nhỏ hắn đã dùng các loại độc với lượng nhỏ, thẳng đến khi trêи người có năng lực kháng độc, từ đó liền bách độc bất xâm.
Nhưng… ɖâʍ tà chi dược, hắn chưa bao giờ nghiên cứu qua.
Vừa rồi ý thức chuyển biến lệch lạc, Hách Liên Tử Câm xưa nay sóng gió cũng không sợ hãi lại bị thất kinh mà đổ một thân mồ hôi lạnh, là mê tình hương dược tính mạnh, hay là thân thể nữ nhân này mê hoặc nhân tâm? Cảm giác không khống chế được kia… Quả thực bất khả tư nghị.
(bất khả tư nghị: những hiện tượng siêu hình, những kinh nghiệm cá nhân không thể dùng ngôn ngữ thông thường để diễn tả được)
Khi Mộ Thiển Thiển ngoái đầu muốn nhìn Hách Liên Tử Câm, mới phát hiện bóng trắng vừa rồi còn ngồi dưới tàng cây kia đã sớm không thấy tăm hơi, trong lòng nàng run lên, cả người nhất thời uể oải mất sức.
Hắn nhất định là bởi vì không kiên nhẫn nhìn nữa, cảm thấy nàng không có tài cán gì, cho nên mới không nói lời nào liền rời đi.
Thật vất vả gắng sức đứng lên, nàng đứng ở đó, nhìn dưới tàng cây trống rỗng, nghĩ muốn buông tay, nhưng tính cách quật cường lại làm nàng kiên trì thêm chút nữa.
Có lẽ Hách Liên Tử Câm cảm thấy nàng không phải là người có năng lực, mất đi tin tưởng với nàng, nhưng nàng cũng không thể giống hắn mà buông tha chính mình.
Nàng muốn tiến lên, muốn thay đổi cái nhìn của hắn với nàng, muốn để hắn tín nhiệm nàng, sau đó hưng trí mà dụng tâm dạy dỗ nàng.
Không nghĩ quá nhiều, nàng hít sâu một hơi, lại gắng gượng hết sức, cố hết sức bước về phía trước.
Cho nên, chờ tới lúc Hách Liên Tử Câm trở về, Thiển Thiển đã bắt đầu chạy tới vòng thứ năm, hắn cầm cái gì đó đặt trêи bàn đá ở đình hóng mát, đưa mắt nhìn qua.
Tầm mắt vừa mới dừng ở trêи người nàng, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ lại mất cân bằng, chúi người ngã xuống.
Bất quá mới chỉ vòng thứ năm mà thôi, nàng đã mệt mỏi như vậy, hai mươi vòng, nàng căn bản không kiên trì được.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, mới chưa đến một canh giờ quá buổi trưa, mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang chiếu vào người, mặc dù không phải quá khó chịu, nhưng cũng thực sự không dễ chịu.
Khoảng cách xa như vậy, hắn thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng khí lực trêи người nàng mất dần theo ánh nắng, hô hấp ồ ồ lộ ra một tia suy yếu, nếu lại chạy tiếp, nàng sẽ chịu không nổi.
Mâu quang loe lóe, bỗng nhiên nhẹ điểm chân, đảo mắt đã đi đến trước mặt nàng.
(mâu quang: ánh sáng trong con ngươi; để mâu quang nghe văn phong hay hơn nên ta không dịch trực tiếp vào)
Thiển Thiển không nghĩ tới hắn bỗng nhiên che ở trước mặt nàng, cả người vốn đã vô cùng trầm trọng lúc này căn bản không đứng dậy được, còn chưa kịp kinh hô, toàn bộ thân mình đã nhập vào trong lòng hắn.
Sau khi cởi xuống bao cát trêи đùi nàng, hắn không vội vã để nàng ngồi xuống, mà lại để nàng tựa vào trêи người hắn, đứng khôi phục lại hô hấp đang vô cùng hỗn loạn kia.
Vận động kịch liệt thì không nên lập tức ngồi xuống, bằng không huyết khí trong cơ thể tán loạn, sẽ làm bị thương kinh mạch, mà trong cơ thể nàng không có nửa điểm công lực, căn bản sẽ không khống chế được cỗ hơi thở loạn một đoàn kia.
Đến lúc ý thức của Thiển Thiển khôi phục lại, mới phát hiện nàng cùng Hách Liên Tử Câm dựa vào nhau đứng ở đình hóng mát, hai bao cát trêи đùi đã được dỡ xuống.
Trong lòng hoảng hốt, nàng vội vàng lui lại hai bước rời xa hắn, để hai đùi được thoải mái tự do, có chút thả lỏng, nhưng đáy lòng lại dâng lên một tia kinh hoảng: “Ta… Ta còn có thể tiếp tục, ngươi đừng buông tay ta.”
Hách Liên Tử Câm nhìn nàng một cái, không nói chuyện, đi đến bên bàn đá rót một ly trà xanh, đưa đến trước mặt nàng.
Thiển Thiển tiếp nhận, không chút do dự uống vào trong bụng, sau đó đem ly không đưa cho hắn: “Còn muốn.”
Nàng uống bốn chén nước trà, cổ họng khô cạn cuối cùng mới tốt lên chút, nàng giương mắt nhìn Hách Liên Tử Câm, vẫn kiên trì nói: “Ta còn có thể tiếp tục, đừng buông tay ta, ta muốn học khinh công, ta sẽ dụng tâm học.”
Tầm mắt Hách Liên Tử Câm dừng ở trêи đôi tay nhỏ bé của nàng.
Ý thức được hắn đang nhìn tay mình, nàng cuống quít bắt tay ẩn trong tay áo, thu về phía sau.
Nhưng hắn lại tiến lên một bước, nắm cổ tay nàng, đem đôi tay bày ra trước mắt.
Trong tầm mắt hắn, đôi tay vốn trắng noãn nhẵn nhụi thủ nay bị hạt cát thô lệ ma sát phá da, mặc dù không đến mức huyết nhục mơ hồ, nhưng để lại từng đạo vết đỏ tươi trêи đôi tay hoàn mỹ.
“Ngươi ngược đãi bản thân như vậy, thái hậu sẽ mất hứng.” Thái hậu phí nhiều tâm tư với nàng như vậy, đào tạo toàn thân cao thấp của nàng đều hoàn mỹ không tỳ vết, nếu để nàng ta biết Thiển Thiển bị thương thành như thế, làm sao có thể cao hứng?
Nghe hắn nhắc tới thái hậu, Thiển Thiển không khỏi hơi hơi e ngại trong lòng, nàng vội rút tay về, cười yếu ớt nói: “Không có việc gì, sau khi trở về ta bôi chút thuốc là tốt rồi.”
Hách Liên Tử Câm cũng không ngăn nàng, chỉ mang ý bảo nàng ngồi xuống bên bàn đá: “Trước ăn một chút gì đã, uống trà.”
Dựa vào quá thân cận, ɖu͙ƈ hỏa thật vất vả mới áp chế được nhất thời lại cuồng thiêu, hắn kỳ thực có thể tự châm cứu hay uống thuốc, nhưng hắn không đồng ý, vừa rồi hắn thua mê tình hương một ván, hiện tại, hắn phải dựa vào chính mình mà thắng lại, nếu không, hắn vĩnh viễn cũng không chiến thắng được thứ thuốc này.
Thiển Thiển lại lắc lắc đầu, thậm chí lui hai bước, rời xa bàn đá.
Thiên tướng giáng đại nhiệm vu tư nhân dã, trước tiên phải lao lực gân cốt, nàng còn chưa bắt đầu bị “lao lực” mà lại nghĩ tới hưởng thụ, như thế, quyết tâm học khinh công của nàng nhất định sẽ hỏng bét : “Không muốn ngươi buông tay ta, Hách Liên Tử Câm, ta có thể, ngươi không tin, ta lại đi chạy vài vòng cho ngươi xem.”
(Thiên tướng giáng đại nhiệm vu tư nhân dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là: khi đối diện với khổ cực, chúng ta mới học được cách nhẫn nại.)
“Vì sao vội vã muốn học khinh công như vậy?” Hắn không phải không tin, chính là cảm thấy kỳ quái.
Thiển Thiển ngẩn ra, không trả lời ngay vấn đề của hắn, tròng mắt vòng vo đảo đảo, bèn cười nói: “Ta thấy những người biết khinh công đều rất giỏi, trong lòng hâm mộ thôi.”
Không nghĩ lãng phí thời gian thêm nữa, khuôn mặt hiện một điểm cười nói: “Ta lại đi chạy vài vòng nhé, ta có thể.”
Hách Liên Tử Câm không nói gì, Mộ Thiển Thiển liền lấy lại dũng khí, hít sâu một cái rồi đem bao cát cột lại trêи người, tiếp tục chạy ở phía sau viện.
Một bước, lại một bước, một vòng, lại một vòng… Rốt cục, đã không biết chạy được chín hay mười vòng, trước mặt nàng bỗng tối sầm, mềm yếu ngã xuống, ngã vào trong ngực Hách Liên Tử Câm.
Nhìn người đang hôn mê bất tỉnh trong lòng mình, Hách Liên Tử Câm không vội vã đánh thức nàng, ngược lại nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tinh tế nhìn một lúc lâu.
Tà hỏa rục rịch ở hạ khố không ngừng trướng to, mâu quang cũng càng ngày càng tối.
Có lẽ, hắn có thể dùng thân thể của nàng để thử xem định lực của bản thân, nhìn xem mê tình hương có phải thật sự vô pháp kháng cự hay không……