Đến lúc Mộ Thiển Thiển tỉnh lại, mọi thứ trước mắt cuối cùng cũng rõ ràng, nhưng bởi vì ánh sáng bỗng chốc tràn vào mi mắt, nàng có chút không thích ứng kịp, mí mắt vừa mới mở thì lập tức đóng lại.
Thân mình có chút chìm chìm nổi nổi, phảng phất như đang nằm trêи những đám mây, lại cũng giống như ở giữa biển lớn phập phồng trêи sóng biển.
Nhưng đến khi cảm quan trở lại rõ ràng, toàn thân chỉ còn một nơi có tri giác.
Nơi đó… là địa phương mẫn cảm nhất cùng yếu ớt nhất của nữ nhân, giống như trước lúc nàng ngất đi, trong thịt huyệt vẫn còn căn cự vật to lớn xâm nhập như cũ…
“A!” Ý thức nháy mắt tỉnh táo, nàng trợn mắt nhìn, trong tầm mắt là ngũ quan tuyệt mỹ của Hách Liên Tử Câm.
Đáy mắt hắn hiện lên ɖu͙ƈ vọng hỏa diễm, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, trêи mũi cao thẳng mang theo chút mồ hôi nho nhỏ, môi bạc lại hơi hơi giơ lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
“Không… A!” Xương mu dưới thân bị hắn dùng sức va chạm, Mộ Thiển Thiển còn chưa kịp miệng nói chuyện, tiếng rêи rỉ thống khổ đã thốt ra.
Hạ thể đau quá, giống như bị tàn phá rất lâu rất lâu rồi, cơ hồ trở thành chết lặng trướng đau… Nhưng càng làm nàng kinh hoảng chính là, khi nàng bị hắn bị đâm đến nhịn không được mà muốn nhổm dậy, mới phát hiện đôi tay nhỏ bé bị trói chặt, căn bản là không thể di chuyển.
Chỉ cần nam nhân dùng một chút lực, nàng sẽ bị hắn đẩy ra, mà cả hai người đang ở giữa ao nước, độ sâu đến mức chân không chạm đáy làm nàng cực kỳ sợ hãi… “A… Không cần, không… Ân…”
Hách Liên Tử Câm đến cùng có bao nhiêu ác liệt, giờ khắc này nàng đã triệt để cảm nhận rõ ràng, hắn biết rõ nàng sợ nước, thế nên nếu không muốn chìm vào trong ao, nàng chỉ có thể dùng sức kẹp chặt hai chân câu lên trêи thân hắn, nhưng hắn lại nhân cơ hội lấy căn thiết bổng vĩ đại mà dùng sức thao nàng!
Hắn… Sao có thể quá đáng như thế? Nam nhân trước mắt thật sự là Tử Câm mà nàng nhận thức sao?
“Không cần, không cần! Van cầu ngươi… A! Cầu ngươi… Ừ ừ… Không cần như vậy, ta… A a… Ta sợ, sợ… A…”
Cổ họng rất nhanh trở nên khàn khàn, còn mang theo nhiều điểm khóc nức nở, nghe qua thật sự đáng thương hề hề, nhưng lại làm cho nam nhân không tình nguyện buông tha.
Hách Liên Tử Câm gợi lên khóe môi, vươn tay bế thân mình nhỏ bé trở về áp sát vào người hắn, cũng tránh đi nguy cơ nàng ngã vào trong nước.
“Biết chúng ta đang làm cái gì sao?” Cúi đầu nhìn đôi mắt đen huyền đang vương vài giọt nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn kia thật sự là yếu ớt chọc người thương tiếc, hắn vươn ngón tay dài nhẹ nhàng xẹt qua khóe mắt nàng, lau đi lệ châu trong suốt như sương.
“Thời điểm ngươi làm cùng Đông Lăng Mặc, có phải ngươi cũng sẽ nói không cần, cũng sẽ cự tuyệt?” Thấy nàng cắn môi không nói chuyện,màu sắc trong con ngươi của hắn trầm xuống, côn thịt lại tiếp tục xông vào.
“Không… A! Là! Là… A a… Sẽ nói… Không cần, ta… sẽ cự tuyệt, ân…” Mộ Thiển Thiển không biết hắn muốn gì, nàng chỉ biết là, hoa huyệt thật sự rất trướng, trướng đến mức bản thân sắp hỏng mất.
Hắn đã để thân thể nàng nghỉ ngơi một chút nào hay chưa? Còn có… Côn thịt dưới khố vì sao cho tới tận bây giờ vẫn còn cứng rắn như thiết? Hắn thật sự không mệt mỏi sao?
Đến bây giờ mới tạm đình chỉ, hắn đến cùng đã chơi đã bao lâu?
Đương nhiên, điều làm cho nàng càng ủy khuất hơn chính là, vì cái gì mà Tử Câm bỗng nhiên trở nên như vậy? Hắn rõ ràng không phải như thế, hắn… Ánh mắt hắn… Thiển Thiển bỗng dưng trợn to đôi mắt, nhìn thấy lửa đỏ khác thường ở trong đáy mắt hắn: “Ngươi… Ánh mắt của ngươi… A! A a! Không… A! Ta không nói, a… Ta không nói… Ân a ô ô…”
“Ánh mắt ta như thế nào? Ân?”. Hách Liên Tử Câm thu niết một khối nhũ tiêm trêи ngực nàng, dùng sức thưởng thức : “Ánh mắt xảy ra chuyện gì? Ngươi nhìn thấy cái gì? Ân?”
Thiển Thiển cắn môi, một bên lắc đầu, một bên nhẹ nhàng hừ.
Hắn niết rất dùng sức, nhũ tiêm đau quá… “A…”
Thấy nàng nhu thuận như thế, Hách Liên Tử Câm cuối cùng không tra tấn nàng nữa, buông ra hai иɦũ ɦσα, hắn ôm nàng tới sát bên bờ, liếc mắt nhìn nàng, bày ra một bộ dáng lười nhác.
Mộ Thiển Thiển mới nhớ tới, bọn họ vẫn còn ở trong ao tắm, mà nàng… đang ngồi ở trêи người hắn, triệt để bị hắn xâm nhập.
“Ân…”
Mị nhãn của Hách Liên Tử Câm dập dờn màu đỏ tươi khác thường, một đôi mắt rực rỡ nháy mắt làm vạn vật mất đi sắc, môi mỏng dính hơi nước hiện ra sắc thái như hoa hồng nhiễm sương mai, mê hoặc nhân tâm đến nỗi nói không nên lời.
Quả thật, một nam nhân như vậy, hắn cũng có đủ tư cách làm nữ tử trong thiên hạ vì hắn mà điên cuồng, nếu không phải tư thế hiện tại của hai người quá mức khó chịu, Mộ Thiển Thiển nhất định sẽ bị mê hoặc bởi dáng vẻ lười nhác mà lại vô cùng tôn quý của hắn ở trong nước.
Mà lúc này… Côn thịt cứng rắn lại nóng như lửa còn cắm ở trong thịt huyệt, không ngừng tàn phá thể xác và tinh thần nàng, loại thời điểm này, nàng như thế nào lại có thể nhìn thấy hắn thực quyến rũ?
“Ân a…” Cặp mắt màu đỏ nóng rực đang nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của nàng, Mộ Thiển Thiển bị hắn nhìn liền theo bản năng vặn vẹo thân mình, hận không thể lấy cái gì để chắn đi thân thể bại lộ.
Nhưng nàng vừa động, côn thịt thô to lập tức nhảy lên trong hoa huyệt, nhất thời nàng hô hấp loạn lên, thân mình lập tức trở nên mềm nhũn, một điểm khí lực cũng không có.
Hai tay bị cột vào phía sau, nàng bắt buộc phải ưỡn ngực, dâng lên đôi nhũ thịt ngon miệng cho hắn thưởng thức, khi nghĩ đến lúc trước hắn đùa bỡn nàng, còn có nhục nhã ở hiện tại, nàng liền khó chịu muốn khóc.
Nàng đã làm sai cái gì? Vì sao lại dùng phương thức như vậy khi dễ nàng? Vì sao đối xử với nàng như thế?
“Như thế nào? Cùng với ta, làm ngươi khó chịu như vậy?” Một đôi mắt hồng hồng ngập nước, bộ dáng muốn khóc lại liều mạng nhịn xuống, tiểu nhân nhi này vì sao khiến cho hắn muốn đi tra tấn nàng? Hắn nghĩ muốn làm đáy mắt xinh đẹp kia triệt để nhịn không được mà phải rơi xuống nước mắt!
“Hầu hạ.” Hắn bỗng nhiên lạnh giọng ra lệnh.
“Không…”
“Xem ra, ngươi muốn thử tư vị bị làm dưới đáy nước.” Đôi mắt hơi hơi nheo lại, đáy mắt thảng quá nhè nhẹ hơi thở nguy hiểm.
Trong lòng Mộ Thiển Thiển hoảng hốt, nàng lập tức dùng sức lắc đầu.
Nàng không nghĩ, một bên hít thở không thông, một bên bị hắn thao… Không! Nàng không nghĩ!
“Không muốn liền hầu hạ.” Một giọt mồ hôi dọc theo khuôn mặt tuấn tú đi xuống, ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng, hắn đến cùng còn muốn phóng thích trong thân thể nho nhỏ này bao nhiêu lần! Đã thao nàng lâu như vậy, tiểu huyệt tại sao vẫn còn chặt khít khẩn trất như lúc mới vào?
Cứ gắt gao cắn ᘻút̼ côn thịt của hắn như vậy, làm hắn không ngừng nghĩ cắm vào hoa huyệt của nàng rồi dùng sức trừu đưa!
“Ta… Sẽ không… A…” Thiển Thiển cắn môi, không dám lắc đầu, hai mắt đẫm lệ ᘻôиɠ lung nhìn khuôn mặt vô tình của hắn.
Nàng đang nằm mơ có đúng không? Tử câm không thích nàng, lại có một chút ôn nhu, vì cái gì hiện tại hắn trở nên đáng sợ như vậy?
“Giống như hầu hạ Đông Lăng Mặc, hiện tại, hầu hạ ta.” Thanh âm lạnh như băng hạ xuống, dần dần lấy đi chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng: “Ta đã ngoạn ngấy tiểu huyệt phía trước của ngươi, nếu không đồng ý hầu hạ, ta cũng không để ý mà chơi đùa tiểu cúc hoa đằng sau.”
Tiểu… cúc hoa…
Mộ Thiển Thiển lập tức trợn mắt, hoảng sợ, xấu hổ, làm nàng thiếu chút nữa ngất đi…