Mộ Thiển Thiển giãy dụa từ trong nước nóng ấm áp đứng lên, vừa trồi lên mặt nước, nàng liền mãnh liệt ho khan, vừa ho vừa há mồm hô hấp từng ngụm từng ngụm không khí.
Nàng sợ nước, từ nhỏ đến lớn luôn luôn chỉ là vịt lên cạn, mà thùng gỗ này quả thực là to lớn đến biến thái, cư nhiên có thể đem cả người nàng bao trong nước nóng.
May mà thùng gỗ còn không cao quá, ít nhất nàng còn có thể đứng lên, để bản thân trồi lên mặt nước.
Lau lau bọt nước trêи mặt, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy tuấn nhan gần trong gang tấc, trêи mặt hiện lên thần sắc không vui.
Thiển Thiển liền phát hoảng, cuống quít rời thùng gỗ, hướng phương khác trốn đi, tận lực rời xa hắn: “Đừng tới đây, ta không muốn cùng ngươi làm loại chuyện này, nếu ngươi phải làm, tới tìm Cam Tình Nhi kia, đừng tìm ta.”
“Ngươi không phải nói muốn ta chỉ cần ngươi sao?” Đông Lăng Mặc nheo lại đôi mắt, thân hình cao lớn đứng ở bên thùng gỗ, giống như thiên thần nhìn xuống nàng, đáy mắt lộ ra ý tứ nguy hiểm nàng quen thuộc, “Ngươi đùa giỡn ta?”
Thiển Thiển mở to đôi mắt, dùng sức lắc đầu: “Không! Không, ta… Ta chính là…”
Nhưng nàng không biết nên nói như thế nào, vừa rồi ở hành lang, bản thân vì muốn thỏa mãn lòng tự trọng cao ngất của hắn, quả thật đã nói với hắn những lời này.
Đây không phải vì cho hắn mặt mũi, để hình tượng của hắn ở trước mặt Cam Tình Nhi càng thêm cao lớn như thần thoại sao? Hắn cũng biết điều đó không phải sao?
Nhưng khi nhìn thấy trong đáy mắt hắn tia thâm hàn cùng không vui, nàng mới tuyệt vọng phát hiện, nguyên lai hắn thật sự đem lời của nàng tưởng thật, hắn thật sự cho rằng nàng muốn hắn sủng một mình nàng!
Nam nhân này, có lẽ chỉ số thông minh cùng năng lực của hắn đều tài trí hơn người, nhưng chỉ số cảm xúc sao lại thấp như vậy? Nhìn không ra nàng chỉ là vì phối hợp hắn sao?
Nguyên lai, từ đầu tới đuôi cho rằng đây là diễn trò chỉ có bản thân nàng!
Nàng không tự giác vươn tay thu nhanh cổ áo, giương mắt nhìn hắn, đáy mắt lóe tia hoảng loạn cùng bất an: “Hầu gia, ta… Ta…”
“Ngươi thế nào?” Tầm mắt Đông Lăng Mặc dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn một đường đi xuống, cuối cùng dừng ở trước ngực Thiển Thiển.
Xiêm y nàng đã ướt đẫm, quần áo sa mỏng kề sát ở trêи người, đem hình dáng hai иɦũ ɦσα no đủ trước ngực của nàng ôm sát vòng quanh.
Cái yếm màu hồng nhạt, hai điểm trêи đỉnh иɦũ ɦσα cao ngất đỉnh bại lộ rõ ràng trước mắt hắn.
Thân thể của nàng hắn từng nghiêm cẩn xem qua, mềm mại tuyết trắng non mịn, hai đỉnh nhũ hoa xinh đẹp phấn nộn làm cho người ta nhịn không được muốn đem chúng một ngụm cắn hút vào miệng.
Tầm mắt tiếp tục đi xuống, xuyên qua nước nóng, loáng thoáng còn có thể nhìn đến thân hình xinh đẹp ngâm trong nước nóng.
Đó là thân mình hoàn mỹ mê người nhất hắn từng gặp qua, mỗi một chỗ đều có mùi thơm, mà điểm hồng nhạt kia đủ để làm nam nhân điên cuồng vì nàng.
Nghĩ đến hai phiến hoa huyệt ấm nóng trơn trượt, cự vật dưới thân không khỏi càng sưng lên, thực hận không thể lập tức tách ra đùi ngọc, nếm thử tư vị mật huyệt.
Tuy rằng từ trước đến giờ hắn không nghĩ tới sẽ làm sự tình dơ bẩn như vậy đối với nữ nhân, hắn ngại bẩn, nhưng nếu đối tượng là nàng, hắn lại cảm thấy vô cùng chờ mong.
Trong đầu hiện ra một màn ɖâʍ ɖu͙ƈ, tình ɖu͙ƈ dưới thân lại lên đến cực hạn, có lẽ, hắn nên thử xem.
Tay Đông Lăng Mặc dừng ở đai lưng tiết khố, ngón tay dài nhẹ nhàng cởi, tiết khố mỏng manh không tiếng động rớt xuống, để cự vật chống trời sững sững không còn gì che đậy hiện ra trước mặt nàng.
Thiển Thiển sợ tới mức ngay cả hô hấp cũng khó khăn, anh em của hắn có bao nhiêu lợi hại nàng đã từng kinh qua, cho dù là dính mị dược, khi thân thể động tình cực hạn, nàng vẫn khó có thể thừa nhận kϊƈɦ cỡ của hắn.
Mỗi khi ở dưới thân bị hắn điên cuồng tác yêu, dưới thân ngoại trừ kɧօáϊ cảm nói không nên lời, còn có đau đớn vì thích ứng không được.
Đau đớn khi động tình sẽ bị áp chế, nhưng động tình qua đi, nàng lại đau đớn không nguôi.
Hôm qua một đêm điên cuồng dưới thân hắn, hôm nay ngay cả đi lại cũng đau đớn như bị xé rách, thế nên loại hoan hoan ái ái này, nàng không nghĩ sẽ tới, cũng không cần lại tới.
Dưới tầm mắt Thiển Thiển, Đông Lăng Mặc bước vào mộc thùng, tới gần hướng nàng.
Nàng chỉ cảm thấy tất cả máu trong người nháy mắt ngưng kết thành băng, kinh hoảng, sợ hãi, bất an, nhưng nàng càng sợ là, nếu chọc hắn mất hứng, hắn có phải sẽ tìm đến mười mấy tên thị vệ tới hầu hạ nàng?
Nàng thật sự rất sợ nam nhân này.
Trong lòng hoảng hốt, thấy hắn vẫn như cũ hướng nàng đi tới, nàng phản xạ có điều kiện, cuống quít vươn chân sải bước tới bên cạnh thùng gỗ, nghĩ phải rời khỏi nơi này.
Đùi nàng vừa mới nhấc lên, bàn tay to đã chế trụ mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng lôi kéo, lại bùm một tiếng, một lần nữa nàng lại hung hăng rơi vào nước nóng.
Lần này bởi vì một chân còn ở trong tay hắn, nàng đứng lên cũng cảm thấy khó khăn, nước nóng ấm áp bao phủ cả người nàng, trong mũi miệng đều là nước ấm, nàng bị nghẹn trong nước điên cuồng muốn đứng lên.
Cuối cùng ở thời điểm nàng sắp hít thở không thông, bàn tay to lại chụp tới, trực tiếp đem nàng ôm vào ngực hắn.
Trải qua lần này, Thiển Thiển vừa trồi lên mặt nước liền dùng sức ôm cổ hắn, nói gì cũng không đồng ý buông ra.
Nàng thật sự bị dọa sợ.
Lần trước cùng Hiên Viên Liên Thành rơi vào trong sông, hắn khinh bạc nàng, nàng vì bảo trụ trong sạch của bản thân, suýt chút nữa chết ở đáy sông.
Nhưng lần này bất quá chỉ là thùng gỗ để tắm mà thôi, lại vẫn thiếu chút nữa làm nàng chết đuối bên trong, loại sự tình này, nói ra sẽ chẳng có ai nguyện ý tin tưởng, nhưng lại là sự thật.
Nàng dùng sức ôm cổ Đông Lăng Mặc, thân mình không ngừng run run, ngay cả nước mắt cũng chảy ra. Nàng thật sự rất sợ hãi, nàng không muốn chết.
Đông Lăng Mặc càng ngày càng nhìn không hiểu nữ nhân trong ngực hắn, nàng cư nhiên không biết bế khí (nín thở), đây là đang có chuyện gì xảy ra?
Nếu hắn nhớ không lầm, Mộ Thiển Thiển từ trước là cao thủ trong nước, ngay cả nam tử ngụp lặn tốt cũng không thể so sánh với nàng, nhưng vừa rồi hai lần ngã xuống nước nóng, cả hai lần nàng đều bị sặc đến đỏ mặt tía tai.
Hắn không có lý do gì hoài nghi nàng cố tình suy yếu để kiếm được đồng tình của hắn, nàng sẽ không làm như vậy, hơn nữa hiện tại thân mình nàng ở trêи người hắn vẫn đang run run, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được nàng đang sợ hãi.
Bàn tay to dừng ở trêи lưng nàng vỗ về nhẹ nhàng, thanh âm ôn hòa dỗ dành: “Đừng sợ.”
Nghe được thanh âm của hắn, Thiển Thiển bỗng dưng tỉnh táo lại, nhìn đến bản thân đang khóa ngồi ở trêи người hắn, hai cánh tay còn đang ôm chặt hắn, nàng liền phát hoảng, mặt đỏ hồng, cuống quít buông ra.
Nhưng vừa mới buông ra, lại cảm giác được nước nóng bao vây lấy thân thể nàng, rõ ràng có thể tự đứng lên, nhưng bởi vì bị dọa sợ, trong lòng nàng hoảng hốt, lại dùng sức ôm chặt hắn.
Đông Lăng Mặc đối với hành động ngã vào lòng của nàng thập phần vừa lòng, hắn dựa vào trêи bên cạnh thùng gỗ, bàn tay to dừng ở bên hông nàng, đem nàng giam cầm ở trong lòng, ngón tay dài bất động thanh sắc kéo ra vạt áo bên hông nàng.
“Vì sao hiện tại sợ nước như vậy?” Hắn rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trầm giọng hỏi.
Thiển Thiển buông hắn ra, tay cũng không biết nên để đâu, nàng khóa ngồi ở trêи người hắn, rõ ràng cảm nhận được ƈôи ȶɦϊ.t cứng rắn để giữa hai chân nàng, nhưng nàng không biết có thể đem hắn đẩy ra hay không.
Vạn nhất hắn lại đem nàng ấn lại trong nước đến chết đuối, nàng nên làm cái gì bây giờ?
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Tay của Đông Lăng Mặc xoay cằm nàng, bắt buộc Thiển Thiển mặt đối mặt với hắn.
Thiển Thiển cắn cắn môi, mở to đôi mắt vô tội: “Ta… từ nhỏ sợ nước.”
Từ nhỏ sợ nước, nói dối rõ ràng như vậy, lừa người khác có lẽ còn có thể, nghĩ muốn lừa hắn, có phải rất nhàm chán hay không? - Đông Lăng Mặc nghĩ.
Đôi mắt nheo lại, hắn cúi đầu kề sát nàng: “Quá khứ của ngươi, ta không biết sao?”