Dây Dưa

Chương 18



Đệ đệ A Hộc lẽo đẽo đi theo y như chó con, A Hộc nép vào y đòi y kể chuyện, A Hộc đi săn bị thương, trên mặt còn dính máu mà lại nằm trên đùi y, nói với y chẳng đau chút nào......

Là đệ đệ tốt mà y nhớ thương......

Cũng là Thái tử giết thân tín của y trong cung, trợ giúp những kẻ tiểu nhân nói xấu y, hại y từng bước mất đi lòng tin của phụ hoàng.

Sở Liễn muốn hỏi mình: Tại sao không thể phân biệt rõ yêu hận chứ?

Y từng có cơ hội đưa Sở Hộc vào chỗ chết, nếu y không thật lòng với Sở Hộc thì sao lại tặng đối phương miếng ngọc mình đeo từ lúc sinh ra?

Lúc đó y quỳ một chân trước ghế thiếu niên, trịnh trọng đặt miếng ngọc bội còn mang theo hơi ấm trên người mình vào tay đối phương rồi nói: "A Hộc, ngươi nhận vật này đi, sau này sẽ bình an, sống lâu trăm tuổi......"

A Hộc cúi đầu nhìn y, lí nhí hỏi: "Ca ca cho đệ ngọc bội hộ mệnh, vậy ca ca phải làm sao đây?"

Y cười nắm lấy đôi tay nhỏ hơn mình nhưng lại cực kỳ thô ráp kia: "Mạng ca ca cứng lắm, dù sao A Hộc cũng hay bị ức hiếp, phải có vật gì bảo vệ mới được."

A Hộc vâng dạ rồi cũng cười theo y, nước mắt lấp lánh rơi xuống mu bàn tay y.

Y nhìn thấy năm dấu tay trên má đệ đệ, đau lòng muốn xoa vết đỏ kia nhưng sợ làm đau đối phương nên thu lại bàn tay giơ lên ​​nửa chừng.

Trong cung...... Ngay cả mẫu phi cũng chỉ xem y là quân cờ, có ai đối xử chân thành với y đâu? Y thương mình nên mới lén mẫu thân đến thăm A Hộc, yêu thương đệ đệ cũng giống như yêu thương mình vậy.

-

Khi Sở Liễn tỉnh lại thì hai tay vẫn bị trói, Thái tử quấn y trong tăng bào rộng thùng thình rồi bế y ra ngoài phòng.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua làm Sở Liễn khẽ run, Thái tử lập tức ôm y chặt hơn.

Hai chân y quấn quanh eo Thái tử, bất đắc dĩ kề sát dương vật hắn. Thái tử vừa đỡ mông y đi tới phía trước vừa ôm lưng y, thúc vào chỗ sâu mềm nóng đang chảy ra nước dâm.

Sở Liễn khàn giọng nài nỉ: "Đừng làm ở ngoài...... Sở Hộc, trở về, trở về được không?"

Ngoài lan can là ao nước trong vắt có bầy cá chép đỏ bơi lượn, Sở Hộc im lặng đặt y lên lan can gỗ, bắt y ngửa người ra sau mà chẳng có điểm tựa nào, trong lúc lỗ nhỏ bị chơi cứ nơm nớp lo sợ mình ngã xuống.

Sở Liễn chỉ biết mình bị nắm chân, dương vật nam nhân ra ra vào vào dưới người, tinh dịch chảy dọc chân y, hơi thở tràn ngập mùi hương dâm mỹ.

Y sợ hãi, phẫn nộ, bi thương, nhưng chất lỏng kích dục thiêu đốt lý trí y, Sở Hộc nói thân thể y dâm đãng, khi dương vật cắm vào hệt như ngâm trong nước xuân. Sở Liễn nghe tiếng mình rên rỉ, ban đêm trong chùa yên tĩnh như vậy, liệu có ai nghe thấy không? Trong lòng y cực kỳ xấu hổ nhưng dương vật lại hưng phấn vểnh lên, cứ như mọi thứ trên người đều làm trái ý muốn của y.

Y không đứng dậy được, bắp chân bị gác trên vai Sở Hộc, tư thế này càng khiến y khó giãy giụa, chỉ cần cựa quậy thì sẽ lập tức rơi xuống nước hồ lạnh lẽo.

Y nhìn thấy mấy đốm sáng le lói trên bầu trời tối đen.

Nhưng chỉ giây lát sau y lại tiếp tục bị kéo vào cuộc làm tình với Sở Hộc, nước mắt ứa ra từ cơn cực khoái khiến y chẳng thể nhìn thấy gì.

"Liễn ca......" Sở Hộc cởi dây thừng trên cổ tay y rồi ôm y, hôn lên khóe mắt y, hôn lên môi y, "Ta biết không nên làm vậy, nhưng ta......"

Y thở hổn hển trong ngực Sở Hộc, dù hai mắt mở to nhưng lại mất tiêu cự, không nghe thấy Sở Hộc nói gì.

"Đây là dao găm dưới gối ngươi," Sở Hộc cúi đầu hôn yết hầu của y rồi lấy dao găm lạnh buốt trong tay áo ra nhét vào tay y, "Sở Liễn, nếu ngươi đã quyết định thì đâm nó vào tim ta đi."