Dây Dưa

Chương 33



Sở Liễn đã phát hiện một vài manh mối.

Có lẽ y đã nghi ngờ từ lâu, chỉ là không muốn nghĩ tới mà thôi. Y nhốt mình trong thư các mấy ngày, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, giao việc triều chính cho yêu vật và các triều thần đáng tin cậy.

Y vô tình lật ra một quyển sách cổ nói về một con quái vật tên "Huyền", sinh ra bởi thiên tai, không có mặt mũi, lúc thì nhỏ như sâu bọ, lúc thì to đến mức có thể che kín bầu trời, giỏi mê hoặc lòng người, nuốt chửng yêu ghét hận thù, náo động nhân gian, sau đó cơn thèm ăn lớn đến mức định giết chết chân long chuyển kiếp, vì vậy trời Phật tức giận nhốt nó vào miếu.

"Huyền" trộm đi những thứ quý nhất của con người, có thể biến thành muôn người muôn mặt, không có trái tim, trường sinh bất tử, bị băm nát vẫn có thể tái sinh, vì vậy chỉ có thể trấn áp nó trong miếu rồi dùng sức mạnh của nó để nuôi dưỡng người phàm.

Người đời cầu xin nó, dâng hiến tim gan cho nó ăn để đổi lấy nhân duyên, giàu sang và quyền thế. Hơi thở của "Huyền" là hương trường sinh đối với con người, đời người mấy chục năm cũng chỉ là một giấc mộng dài.

"Nó muốn ăn chân long chuyển kiếp......" Sở Liễn đặt lại quyển sách vào tủ rồi cụp mắt nhìn áo Thái tử vàng rực trên người, "Chính mình đã đưa nó ra khỏi miếu, để chân long lọt vào bụng nó."

Y hơi buồn cười, cảm thấy mình thật ngu ngốc khi tin những lời ngọt ngào mà yêu vật thì thầm vào tai mình. Một yêu quái không có tim thì lấy đâu ra chân tình trao cho y.

Trong mơ làm minh quân, nhìn thiên hạ thái bình. Đệ đệ thương yêu nhất biến thành trọng thần phò tá y, trung thành tuyệt đối với y. Đây chính là điều y muốn, còn gì không hài lòng nữa chứ?

Sở Liễn từ thư các về tẩm cung rồi đến hồ nước nóng tắm rửa như thường lệ. Hơi nước mù mịt, y nhắm mắt lại, gọi thị nữ đến chải mái tóc dài ướt đẫm của mình, nhưng bàn tay vuốt tóc y lại là của nam nhân.

Y ngửa cằm lên, ngầm cho phép đối phương vuốt ve cổ mình, lòng bàn tay thô ráp kia để lại vết đỏ mờ nhạt trên làn da trắng mịn của y. Nam nhân xoa bóp vai y, bắt chước động tác của người hầu hầu hạ y một lát, sau đó bàn tay không an phận xoa nắn ngực y khiến bầu vú phồng lên như phụ nữ.

Mấy ngày rồi chưa làm nên chỗ phía dưới chặt khít. Ngón tay nam nhân trêu đùa lỗ hậu chảy ra dâm dịch, sau đó dương vật to dài nóng hổi đột ngột tiến vào cơ thể mềm mại của y, da thịt ấm áp va chạm khuấy động sóng nước, da y nóng hổi, chẳng biết là vì nhiệt độ nước hay vì dục vọng.

Sở Liễn ôm lưng nam nhân, hai chân kẹp chặt vòng eo săn chắc của đối phương, đờ đẫn thở dốc, không kìm được cơn hứng tình. Thân thể y bị điều giáo hết sức nhạy cảm, chỉ vuốt ve và hôn cũng có thể khơi lên dục vọng, khi tiếp nhận dương vật đối phương cũng không còn đau đớn mà tự giác vặn eo để nam nhân dễ dàng tiến vào sâu hơn.

Nam nhân trìu mến hôn lên vệt nước trên má y rồi bế y tới giường, trong lúc di chuyển hai người vẫn dính chặt vào nhau, chất lỏng nhờn nhẫy liên tục chảy ra từ chỗ giao hợp.

Đường đường là Thái tử mà lại bị người ôm ấp đùa bỡn như vậy.

"Chậm, chậm thôi......" Tiếng thở dốc của Sở Liễn càng thêm gấp rút, bụng dưới phập phồng như sóng nước, tóc đen nửa khô như rong rêu ở đáy sông bám vào tấm lưng run rẩy, bắp chân và mu bàn chân kéo căng, sau khi lên đỉnh lại thả lỏng.

Nam nhân ngấu nghiến môi y, hôn y choáng váng, lỗ nhỏ nuốt chửng dương vật, thân thể mềm nhũn như sắp tan ra trong làn sóng nhiệt này.

"A Hộc......" Y nhìn đối phương qua làn nước mắt rồi buột miệng gọi một tiếng.

"Liễn ca," gương mặt tuấn tú của nam nhân hiện ra nụ cười, cúi người hôn lên môi y rồi thì thầm, "Ngươi cũng nhớ ta đúng không?"